tôi cứ ngỡ trang thơ là khung lụa
nên vẽ hoài cảnh cây lá trời mây
chữ nối nhau
ngông nghênh như nét cọ
vần điểm màu
lóng lánh mạch mê say
tôi cứ vẽ
rừng hoang
con suối mộng
dáng người xa chỉ thấy áo chơi vơi
áo màu xanh có khi chiều nhuộm tím
rồi áo vàng sáng tựa mảnh trăng rơi
tôi không vẽ mi cong hay mắt biếc
không vẽ môi, không vẽ mái tóc thề
áo trắng bay trong hồn thu bí ẩn
mà thân quen như tiếng gió tỉ tê
tôi cứ vẽ
cỏ dày
cây chen lá
em tan dần như sương của mùa thơ
rồi giọt nắng
giọt mưa
theo nét cọ
chợt thấy em
ẩn hiện
góc mong chờ
Lá Cỏ
nên vẽ hoài cảnh cây lá trời mây
chữ nối nhau
ngông nghênh như nét cọ
vần điểm màu
lóng lánh mạch mê say
tôi cứ vẽ
rừng hoang
con suối mộng
dáng người xa chỉ thấy áo chơi vơi
áo màu xanh có khi chiều nhuộm tím
rồi áo vàng sáng tựa mảnh trăng rơi
tôi không vẽ mi cong hay mắt biếc
không vẽ môi, không vẽ mái tóc thề
áo trắng bay trong hồn thu bí ẩn
mà thân quen như tiếng gió tỉ tê
tôi cứ vẽ
cỏ dày
cây chen lá
em tan dần như sương của mùa thơ
rồi giọt nắng
giọt mưa
theo nét cọ
chợt thấy em
ẩn hiện
góc mong chờ
Lá Cỏ
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire