samedi 7 octobre 2017

NHỮNG SỢI MƯA SÀIGÒN



Những sợi mưa SàiGòn trên tóc rối
một buổi trưa rơi xuống để yêu em
từng giọt một lành chanh trên ngực trái
mới lần đầu cảm xúc lạ xuyên tim
*
Những sợi mưa SàiGòn làm vương vấn
tim đơn côi thành đá đã lâu đời
trong huyết quản, giòng đóng băng thẩm tím
mỗi trở mình_ nghe răng rắc trùng vây
*
Những sợi mưa SàiGòn sao mà nhớ
cuộn tròn em tình cảm lặ chưa hề
chưa hề gặp trong đời từ ngày nhỏ
 phải mưa SàiGòn là ngải bùa mê?
*
Chỉ một buổi chiều SàiGòn em chợt
thương thương mưa, yêu lá trên đường
có một chút gì khi xa để lại
nửa trái tim mình quyến luyến_ vấn vương

Những sợi mưa SàiGòn_ ôi những sợi mưa SàiGòn...

đông hương

vendredi 29 septembre 2017

NGƯỜI MẪU CỦA CHUYỆN TÌNH NGƯỜI


Xin nắng vàng lên cho trời đẹp
cho mấy vần thơ đừng tả tơi
cho cánh chim di đừng sổng mất
và tôi, người mẫu chuyện tình người
*
Trong một hoàng triều, tôi ảo mộng
những ngày quyền qúi với cao sang
tôi mơ có giấc mơ người cạnh
và thoảng hương đầy trên gối chăn
*
Tôi sinh ra tự người chia sẻ
 tim hồng ra hai nửa bình quân
 tôi là một nửa vào nương náu
một nửa chờ duyên kiếp cố nhân
*
Chỉ nắng khi về trên tuyệt đỉnh
mới đủ phết hồng, sơn mị nhau
cho đêm mở khoá vườn tâm tưởng
khoe sắc tình lung linh vạn màu
*
Xin nắng vàng lên cho mắt biếc
long lanh sau đồng tử giọt ngà
rớt xuống làm cơn mưa bất chợt
lau bụi quên và lau buồn sa

đông hương

samedi 10 juin 2017

CHÙM THƠ LANPHI

 
 
L’image contient peut-être : une personne ou plus
 
 

CHÚT TÌNH CỦA HUẾ...
*

Tặng nón Huế nhưng người không ở Huế
Chỉ ghé qua chào mệ chút rùi đi
Biết như ri mà tim nói thầm thì
Qua chào nhé ! Thôi làm ri dị chết
*
Đã ba năm về xứ trong biền biệt
Chỉ còn là thắm thiết những dòng thư
Người vẫn đi em đợi mãi đến chừ
Giờ gặp lại ôi ! Tình như mới đó
*
Người cứ nói thương Huế như hơi thở
Răng còn em đêm đêm ngọn đèn chong
Đêm từng đêm đốt một nén hương trầm
Em khấn nguyện bằng cõi lòng tha thiết
*
Em yêu lắm người ơi răng có biết
Huế và người là hai nửa thực hư
Huế trong em và người đã hình như
Hòa quyện lại ngọt lời ru giọng Huế
*
Ở lại nhé một chiều thôi có thể
Ghi dấu tình người xứ Huế trao anh


LanPhi


VỀ THÔI …O HỈ ?
*
Tháng mười hai xua quân ra Huế
Mảnh chiến bào vương bụi đường xa
Gió lùa mưa rét căng da
Phú văn lâu lính nhớ nhà chao ôi !
*
Nầy chợ Đông ba chân qua Gia hội
O dừng lại đợi lính hỏi đường qua
Áo O tím cả chiều tà
Tím hồn anh lính nhớ nhà O ơi !
*
Một góc phố buồn mưa luồng qua kiệt
Lạnh người lính trẻ nhìn sợi tóc nghiêng
O qua tím cả Trường tiền
Mây giăng núi Ngự chuông tiền Kim luông
*
Sông Hương nước chảy theo nguồn
Thuyền xuôi Thiên mụ lính còn ngẩn ngơ
Tóc thề thả nón bài thơ
Điệu hò mái đẩy thẩn thờ hồn ai
*
Lính không mơ mộng đêm dài
Ngày mai lính lại nhớ ai bồi hồi
Về thôi O hỉ ……chiều rồi ….


LanPhi


HẸN LẠI MÙA XUÂN
*
Dấu chữ đời ghi không hết mùa xuân
Khi anh muốn trao em xuân trọn vẹn
Muốn gói hết thuở đất trời thánh thiện
Chỉ có tình hiện diện rất thơ ngây
*
Xuân nơi đây nỗi nhớ cứ dâng đầy
Cây xám ngõ hoa màu ươm sắc trắng
Sáng mồng một mở cửa trời nghe nặng
Tâm tư sao trống vắng nhớ nhung về
*
Bao năm trời anh đón tết xa quê
Xuân đến xuân đi bóng tình như cũ
Xuân tha hương là tuyết rơi như nụ
Hoa mai nở ra trên vạt áo lụa ngà
*
Và mỗi Xuân về là anh lại nhớ ra
Lời hẹn ước về quê nhà đón Tết
Người người đón xuân lời thêu lời dệt
Em đón xuân nầy in hệt những xuân qua
*
Bởi vì anh
Còn đâu đó xa nhà
Cho anh hẹn lại mùa xuân năm tới


LanPhi

NHỜ MÂY NÍU GIÙM...



Mây bay, mây bay  mây bay
chiều lên Kim Phụng tím trời hoàng hôn
chuông ngân, đổ điệu Cung trầm
bến xưa Thiên Mụ tâm hồn nhẹ tênh
*
Gió qua sông lục cưu phiền
tại Ai xa Huế nên mình buồn hiu
con đò khua nước_ đăm chiêu
sóng lăn tăn vỗ, liêu xiêu Hoàng Thành
*
Tư trầm hàng lá sầu đông
lắng yên nghe tiếng chim buồn ru đêm
lòng chùng_ Tôn Nữ bâng khuâng
nhỉ_ con tim nhỏ bên song cửa chờ
*
Huế chừ kín cổng vườn thơ
sợ sông nước mắt ướt tờ chúc di
tự ngày Ai đến, rồi đi
bắt đầu di tích thầm thì giọt mưa
*
Trường Tiền gió đã ngủ trưa
mỗi tôi ngồi bến sông xưa...nghĩ thầm
mây trôi, mây trôi, bềnh bồng
trên lưng chừng nắng níu giùm tình xa...

đông hương


lundi 22 mai 2017

DẤU YÊU XƯA

  



mỗi lần em nhớ Huế
là mỗi lần em đi trong yêu thương với anh !
@
( vi
ết theo lời thư anh )
Hôm qua máy bay vừa đáp xuống Phủ Bài, anh Bích cho xe đến đưa tôi về nhà Bầu Vá .
Mấy năm rồi  hình như gần mười năm thì phải, tôi chưa trở lại Huế . Tôi  vẫn về VN thường  nhưng tôi không muốn về Huế, vì mỗi lần em về lại đây, sông Hương lại lụt vì những giòng nước mắt dài tôi đổ xuống đó .
Hôm nay tôi lấy hết can đảm trở lại nơi mà con tim đầu đời đã bị mang một vết sẹo mà nghĩ là không bao giờ lành.
Bầu Vá, từ ngày tôi bỏ đi xa, chừ gần như không còn gì như trước nữa, con đường Huyền Trân bụi đỏ mang đầy dấu chân anh đưa và đón tôi chừ cũng là con đường đầy bụi, nhưng không còn đỏ màu "máu con tim tình yêu anh cho em "như anh đã đặt tên cho con đường, bây giờ đủ thứ bụi, bụi xe máy, bụi xích lô  bụi quán ăn hai bên đường của rác rớm ... nhưng có một thứ bụi đã làm tôi cay mắt, đó là bụi thời gian !
Nói đến thời gian, tôi về đến nhà buổi chiều, giữa tranh tối tranh sáng, tôi đi chầm chậm xuống bến nhà Nội, vẫn còn hàng bông bụt đỏ, mấy cây thanh trà trông gầy gò và già hẵn đi .
 Tôi đứng giữa bến nhìn ngược lên, con đường lên nhà ni hình như nhỏ lại  không rộng như ngày tôi còn ở với Nội, ngay cạnh hai bên tầng cấp lên vườn quỳnh của ôn, cây hoàng lan hoa đầy thơm ngát, bên tê cây sa kê nay đã gãy ngọn vì trận lũ bão hôm tháng mười rồi  Tôi đi quanh một vòng tìm lại cây khế ngọt ngày đó hay làm nũng đòi anh hái hoa xuống làm vương miện cho tôi .
Anh nói tại răng lại làm vương miện bằng hoa khế tím buồn lắm, để anh hái hoa ngọc lan trước nhà làm cho em, tôi không chịu, xụ mặt dỗi hờn  Thấy hai giọt nước long lanh trong mắt tôi sắp rơi, anh vội vàng ôm tôi dỗ ngọt :
_Rồi rồi  xin công nương chờ chút, đây nì  vương miện của công nương đây, thần xin được đặt trên tóc ơ ..thề ..hi hi nì ! Thấy ghét ! Làm nư hoài tui bỏ cho coi rồi sẽ ai chạy theo ai cho biết !
Những lời nói đó chừ tôi nghe gió kể lại làm hình bóng anh cũng trở về ghim đầy trong tôi, nỗi nhớ anh lại trào ra hồng như màu máu tim tôi sáng cuối cùng cạnh nhau trên ga tôi tiễn anh đi trận, những chiếc ba lô đầy trên lối đi  những tiếng khóc của vợ, của người yêu của đơn vị bạn bè anh hôm ấy cũng trộn lẫn vào tiếng khóc âm thầm của tôi  vì anh đã ra điều kiện nếu anh biết tôi sẽ khóc, anh không cho tôi đưa tiễn .
Kiếp sau   em xin trời đừng cho tôi làm con ga vì cứ phải chứng kiến nỗi xa cách, tuy cũng chứng kiến cái vui của đoàn tụ; nhưng tôi lúc ấy đang sống trong tiễn đưa nên tôi đâm thù ga ...
Trở lại nói về hiện tại, thật ra lần trở về hôm nay có gì để nói không anh ? tôi chỉ nhớ được hôm tôi đang mắc mưa trước cửa trường Đồng Khánh    quần áo ướt hết, em không biết làm răng để che vì thân áo mỏng quá, dán vào người, phần lạnh, phần dị, tôi ôm cập học che ngực cho bớt lạnh, run cầm cập, ngóng ngóng coi chú Lan đã tới rước chưa .
Em bỗng đâm hoảng vì từ xa bên Quốc Học, một đám con trai đi về phía mình, trời !   mình biết trốn mô chừ ? mười sáu tuổi rồi, thân hình con gái đã nẫy nở mà lại gặp mưa thì chết thôi !
Một tay ôm cặp che, một tay kéo nón xuống tưởng như mình núp kín không ai nhìn thấy, nhưng cũng đủ để nhìn lén nhìn những bước chân qua ngang, cũng may ai nấy đang chuyện trò nên không để ý đến cô gái tội nghiệp này . Tôi quay mặt nhìn về phía ga, chú Lan ơi, mau giùm chút, con lạnh quá rồi !
 Mắc lo tìm, em không nghe tiếng chân ai đó dừng lại cạnh mình, ho khẽ:
_Cô gì đó
 Tôi giựt mình quay lại, thẹn chín như gấc
_ Cô... à em, răng đứng đây cho mưa ướt rứa ? răng không đứng trong trường đụt mưa ?
_ Dạ tui à... em chờ người nhà đem xe lại đón, nếu đứng trong sân trường, sợ chú ấy không thấy  với lại hồi nãy con bạn tính cho tui à... em mượn dù nhưng hắn thấy bạn trai hắn lại, mừng quá hắn bỏ quên tui ... à em, tôi thiệt thà kể cho anh nghe .
Anh đứng lại nói chuyện với tôi một tí, hình như thật lâu. Không có chú Lan, tôi nản chi lạ 
_Làm răng về chừ ? nhà còn xa mà, mấy cây số lận !
Bỗng anh nãy ra ý, anh hỏi tôi về ngã mô, tôi nói
_Dạ về Bầu Vá ngã ngược đi lên lên ga . Anh ta nhìn tôi quan ,hỏi chợt:
-_Có phải cô, à, tên em là chi ?
_ Dạ Hà  Thương Hà .
Anh mỉm cười gật gù:
-Tên hay quá hí, Thương Hà ! Mà Hà có người anh tên Bích phải không ?
_Dạ đúng rồi, mà răng anh biết ?
_ Tui là Vũ, bạn của Bích  thân lắm . (tôi không biết anh thân thiệt với anh Bích tôi hay anh nói vì tôi ! )_Tui biết Bích có cô em gái nhưng không biết là Hà, gặp em tui ngờ ngợ vì có lần gặp Bích đi phố với Hà nhưng xa quá nên không thấy rõ mặt em . Thôi bữa ni thứ bảy chiều không có lớp, tiện tui có mang dù nì, để tui đưa Hà về, tui thăm Bích luôn vì nghe hắn bị cảm nên không đi học sáng ni có đúng không ? rồi nhân tiện Hà có cho tui ở lại ăn cơm không? đường đột quá chắc Hà không chịu mô hỉ ? ( tôi nghĩ người mô mà dị òm rứa, mới làm quen mà đã đòi mình cho ăn cơm như quen từ ... ) tôi bỏ lửng ý
_Dạ  anh đã có lòng muốn đưa tui à .. em về, không lẽ để anh về bụng đoái coai chi được nờ !....
Bao nhiêu lần đón đưa em về rồi anh hỉ sau lần đó ? cái dù chỉ đủ che một người mà lần đó lại vừa anh với tôi nên tôi phải đi sát vô anh cho khỏi ướt .
May mà bữa nớ mưa lớn chi lạ nên ít ai trên đường, chứ nếu ai thấy tôi đi với anh, mà có lúc gió thổi mạnh mưa tạt, anh lấy tay quàng vai tôi để cho dù che đủ hai đứa .
Trên đường về, anh hỏi tôi đủ thứ  , ( hình như anh biết về tôi rất nhiều, tại cái ông anh qủi sứ của mình ! tôi nghĩ, đi mô cũng hay khoe em gái ! tôi biết mình không sắc nước hương trời, nhưng biết mình có cái răng khểnh và đôi mắt nâu lạ, một cây Toán của lớp đệ nhị B 2 và ưa điệu hạnh ( tại mấy con bạn đặt cho  tôi  biệt hiệu điệu chứ thiệt tình tôi không điệu, chỉ vì tôi không muốn con trai theo, dị lắm ! nên ai cũng tưởng tôi kiêu sa .
 Mấy ông bạn anh Bích thấy khó gần tôi được nên lại càng theo đuổi và nhiều khi còn kêu anh Bích bằng "Anh " ngọt xớt, nhiều bữa Bích về, gọi tôi ra một mình, quẳng cho tôi xấp thư, tôi hỏi anh Bích thư chi rứa, anh trả lời :
_Của mấy thằng tên Si bạn anh đó ! ( nên chi anh biết tôi là tại rứa phải không ? )
Sau ni anh đến chơi thường nhà tôi, tôi mới biết anh là cháu của bác Trợ ở trước nhà ôn hèn chi lúc tôi mới nhìn anh, tôi thấy anh quen quen .
Chừ thì anh đã gọi anh Bích em bằng "anh "ngọt xớt rồi phải không ? Yêu em người ta thì gọi anh người ta bằng anh là phải rồi . Từ ngày mưa ướt áo cho đến ngày em đưa anh lên ga, hai năm dài với tình yêu đầu tiên của em mà em biết là anh cũng vậy, tuy sau ni qua mấy đứa bạn, em không dè anh là "Phi Vũ " nhà thơ nổi tiếng của Quốc Học đã làm xáo trộn bao nhiêu con tim của dân Đồng Khánh mà nàng thơ lại là em cho nên chừ em đi đến đâu, tụi qủi yêu bạn bè chào xáo, ghen tị đến đó . Tôi ngỡ thời gian không có chi thay đổi  nhưng giấy nhập ngũ của anh và anh Bích đã đến như tiếng sét bên tai mình ! Anh có vẻ tự hào "làm trai " nhưng tôi  lại khóc không biết bao nhiêu lần trên vai anh; tôi buồn và gầy đi đến nổi Bích cũng phải rủ anh ở lại luôn với gia đình tôi cho đến ngày anh đi, ngắn chi lạ, có một tháng đúng ! ....
@
Ra trường quân sự Thủ Đức, anh và Bích đeo lon Trung Uý, anh Bích và anh chọn ngành Biệt Động Quân vì thich xông xáo, nhưng tôi lại mê anh tôi và anh chỉ vì bộ quần áo màu hoa rừng oai hùng và đẹp trong mắt tôi.
Những ngày phép về, tôi hãnh diện đi bên cạnh Vũ, đi dạo phố hay Vũ đưa tôi đến câu lạc bộ binh chủng Vũ, ngồi nghe chuyện lính, bạn Vũ vẫn hay ghẹo tôi:
_ Chị Hà là Em Gái Hậu Phương phải không? chị có nhiều bạn không? để giới thiệu cho bọn tôi, để mỗi lần ngoài tiền tuyến, lâu lâu chúng tôi sẽ nhận được những lá thư tình đầy thương nhớ và chiếc khăn tay thêu tên chuyện chúng mình, để những đêm lạnh lẽo tiền đồn, những tặng vật ấy sẽ làm lòng chúng tôi ấm được đôi phần nhé chị.
....

 Anh Bích tôi được về vì bị thương nặng trên đầu, một mảnh bom trúng bên cạnh mắt, may mà cứu kịp thêm một vết sẹo trên trán, thiếu một cánh tay . Không ai biết tin tức Vũ, tôi buồn rạc người, cả tuần không ăn uống, ốm nhom .  Tôi xin đổi chỗ dạy học vào Nam, vì tôi đã xong đại học sư phạm, đi đủ chỗ từ Saigòn ra Trung, với hai nỗi :
1/ thử tìm đến những đơn vị BĐQ mũ Nâu xem có ai biết anh ở đâu không ?
2/ đi xa Huế để tâm hồn giã vờ được tịnh yên, nhưng cả hai chuyện tôi không làm xong sứ mạng, và thời gian vẫn trôi .
Thấy tôi ngày càng gầy mòn, ba gửi tôi đi ngoại quốc học thêm, cho tôi  chọn lựa ngành tôi muốn theo, và tôi đã theo ngành báo chí để lỡ có ngày tôi tìm ra tin tức anh  con chim bằng tình yêu đầu và cuối của đời tôi   ....
@
30 năm trôi qua!
Hôm ấy em vào tòa soạn báo News VietNam, mắt em bỗng dưng khựng lại trên một tin ngắn nói về một người lính cựu chiến binh - thi sĩ mang tên Phi Vũ đang ở Huế, vậy là hai ngày sau tôi giữ chỗ máy bay Paris -Saigon - Huế .
@
Chiều nay, Thương Hà gọi taxi đi đến địa chỉ cầm trong tay .
Đó là một ngôi nhà nhỏ ở trong Thành Nội, nhà nhìn vào sạch sẽ, có vườn hoa hồng trước nhà . Hà mở cổng bước vào gõ cửa .
Thấy có hai cháu gái chắc chừng 15, 16 tuổi và cháu kia nhỏ hơn, chắc chừng 10 tuổi trộng bước ra chào rất lễ pháp :
_Thưa, cô muốn hỏi ai ?
 Xin lỗi hai cháu, đây có phải nhà của ông Vũ không ?Ông Nguyễn Phi Vũ ?
_ Dạ phải, nhưng ba cháu đi làm chưa về .
Lòng Hà chùng lại : anh đã có gia đình ! nước mắt Hà chập chờn quanh khoé, nhưng Hà không muốn hai cháu thấy
-_Vậy mẹ các cháu đâu ? Cô có thể gặp được không ?
_ Dạ, mẹ mất lâu rồi cô, gần 10 năm rồi, chúng cháu chỉ còn ba và bà Ngoại thôi . Chắc ba cũng sắp về, mời cô vào nhà chơi uống nước với Ngoại, xong cô chị nói vói vào :
_ Ngoại ơi, có khách .
Hà cảm ơn, hỏi :
-Hai cháu tên gì ?
_ Dạ cháu tên là Anh Thương và em cháu là Anh Hà ! Hà thấy như trời đất muốn đảo .
_Trời ơi ! Trong bao nhiêu năm xa cách, anh dù có gia đình mà vẫn còn yêu em đến nổi lấy tên em đặt cho con ! Không dám vào nhà sợ thấy Hà khóc, bà Ngoại của hai cháu sẽ ngạc nhiên, Hà nói với Anh Thương :
_ Cháu cứ để cô tự nhiên, cô đi quanh vườn xem hoa một tí nhé
@
Anh ! Em ra vườn  đi loanh quanh, vườn tuy nhỏ nhưng rất đẹp, em biết có bàn tay anh săn sóc, giữa những bụi hồng đủ màu, lại có một khóm hồng tím, em không cầm được lòng mình, em khóc nức nở, em không nghe tiếng chân của một người bên cạnh, có tiếng tằng hắng, em giựt mình quay lại, một bà cụ già tóc trắng cầm chiếc gậy, em hiểu đó là ai, mẹ của chị ! Hình như bác bị mù ?
Bà cụ nghe tiếng em :
_ Anh Thương ơi ! ai đây con ?
Anh Thương chạy ra cầm tay bà:
_Dạ khách của ba con đó Ngoại à !
_Răng con không mời khách vô nhà ?
_ Dạ tại cô muốn đi xem vườn hoa của ba đó Ngoại .
 Bà cụ quơ tay tìm tay tôi, tôi đưa tay cho bà nắm, bà lấy tay xoa xoa cánh tay tôi, mỉm cười dịu dàng:
_Thôi cháu cứ ở chơi, lát thằng Vũ về rồi cháu vào uống nước nghe .
 Tôi dạ nhỏ, chờ Ngoại các cháu và Thương Hà vào nhà, tôi lại để cho nước mắt tha hồ tuôn.
 Bước đến bụi hồng tím, ngắt mấy chiếc lá vàng bị sâu ăn, có tiếng giày dừng sau lưng, tôi quay lại :
_Thương Hà ! Tui có mê không ? có thiệt là em không ? Vũ chụp vai tôi lay mạnh .
Vũ nhìn tôi, hiểu ngay là tôi vì những giọt nước mắt còn đọng hai bên khoé môi đủ chứng minh điều anh vừa hỏi !
_Răng em biết anh ở đây mà tới ?
Răng ..., răng ... răng , anh hỏi tôi dồn dập làm tôi không kịp trả lời, Vũ ôm chầm lấy em, siết thật chặt trong vòng tay anh .
Chiều hôm đó, Vũ bắt tôi phải ở lại ăn cơm với cha con anh và Ngoại của các cháu . Anh kể cho tôi nghe chuyện của anh từ ngày anh xa tôi đến bây giờ, bao nhiêu tan thương đã xãy đến, trong một lúc anh bị thương nặng tưởng không còn sống được, anh lấy hết can đảm kể chuyện tình anh và tôi  cho vợ nghe, chị rất cảm thông .
Sau này, khi chị bị mảnh bom trên ngực, vết thương quá nặng không thể cứu được, chị gọi anh và hai cháu vào, chị bắt Vũ hứa với chị không được làm lại cuộc đời trước khi chưa có tin tức của tôi, chị bắt anh hứa là phải tìm tôi để anh tiếp tục sống và bảo hai con nếu ba tìm ra cô Thương Hà ba phải đưa cô về sống với các con và bắt chúng hứa là sẽ thương tôi như mẹ .
Các cháu và anh gật đầu, xong chị tắt thở .
Anh Hà còn nhỏ không hiểu lời mẹ dặn, chỉ có Anh Thương đã lớn  hỏi lại cha nó tại sao người mẹ chúng vừa nói lại trùng tên với em nó và nó? Anh chỉ cắt nghĩa sơ qua thôi .
Tối nay trăng sáng lắm, aVũ đưa em về bằng xe dream của anh, anh hỏi tôi và lo tôi đã có gia đình rồi  nhưng anh nhìn mắt tôi, Vũ đã hiểu, em làm sao yêu thương ai ngoài anh !
Té ra anh vẫn liên lạc với anh Bích mà Bích không cho tôi hay vì sợ tôi buồn là anh đã có gia đình, Bích biết vợ anh chết, nhưng điều Bích không ngờ đến là lời trăn trối của chị để lại nên Bích giấu biệt chuyện đã gặp thường anh .
Tối ni về, tôi sẽ cắn tay anh ấy như hồi tôi còn nhỏ mỗi lần anh ấy chọc phá em gái mình !
Trước khi aVũ mở máy cho xe, Vũ ôm tôi trong tay :
_ Lo sửa soạn mà về với cha con tui nghe o .. à o Thương chi lạ !
Vũ ơi ! Mới vào đêm mà sao em lại ngỡ trời đang rạng đông hả anh !!
*
*Gửi một người rất có duyên với Huế


Đông Hương

vendredi 19 mai 2017

CỔ TÍCH MỘT HUYỀN THOẠI



Gom lại hết tất cả mơ huyền thoại
khuya chân về_ bương bải bước mồ côi
chán nản thay đời cứ phải đứng _ ngồi
không yên vị một người thèm yên tịnh
*
Gom lại hết bao nhiêu trang kỷ niệm
có đá vàng lẫn với những niềm đau
trượt dốc đêm rơi vỡ, nằm gối đầu
nghe trăng hát bên kia cầu hư mộng
*
Gom lại hết từng đầy vơi nỗi trống
quấn cho mình khăn tang liệm tuổi thơ
cầm chặt tay hương vị của bơ vơ
treo lên vách bốn bờ tường tẻ lạnh
*
Gom lại hết để lòng không phải chạnh
nhớ cũ rồi so sánh với tương lai
tôi còn chi_ ngoài một chút hình hài
mẹ để lại làm quà khi khôn lớn
*
Gom lại hết bao vui_buồn lẫn lộn
trải dài lên trang trinh trắng đầu đời
mực với ngòi chưa quá tuổi thôi nôi
xem như thế hồn tôi là phún thạch
*
Gom lại đủ để thiên thu cổ tích
chuyện một hòn sỏi trắng hoá thiên di..

đông hương.

mercredi 17 mai 2017

TỪ ĐOÁ HỒNG NHỎ TẶNG


Nhỏ đến thăm anh một sớm mai đầy nắng
Tay nâng niu một đoá hoa hồng
Đoá hồng buồn thiu đã từ lâu lắm
Buồn rất buồn khi người bỏ sáo sang sông...

Nhỏ đến thăm anh mắt huyền mi ướt
Giấu trong tim bao khắc khoải... nhoẻn môi cười
Anh vụng về chợt thấy lòng bối rối
Hai đoá hồng...
Xinh quá đi thôi!

Nhỏ tặng anh?
Sao một lời... không nói?
Anh băn khoăn cứ mãi nghĩ chuyện xa vời.
Đôi môi nhỏ ngọt ngào như mời gọi...
"...nhận đi mà, mau kẻo nhỏ đánh rơi..."

Trưa nay nắng hong vàng mắt nhớ
Anh nhìn hoa mà nghe tiếng nhỏ cười
Có một đoá hồng trong tim anh rất đỏ
Và dường như yêu...
Ừ! Đã yêu rồi!


Yđknt_17.5

mardi 11 avril 2017

HƯƠNG THỜI GIAN


Hương thời gian có là hương vạn cổ
trăng có là trăng Phố Cổ đêm qua
em mắt biếc thăm thẳm sâu đồng tử
để cái nhìn in nguyên vẹn biển xa
*
Hương thời gian có là hương ươm mộng
gió có là hơi thở ấm phổi anh
em đài các như cánh hoa rừng cũ
trên núi sương lóng lạnh giọt mong manh
*
Hương thời gian có là hương di tích
những ngón gầy quấn quýt nỗi yêu thương
những bàn tay giữ chặt nhau _ câm nín
mai này xa _ đời có trở bình thường?
*
Hương thời gian có là hương man mác
anh còn là anh mãi mãi chờ em
nếu đôi khi trời buồn mây chợt thấp
nụ hôn anh đừng để lạnh môi mềm
*
Hương thời gian có là hương bùa ngải
đủ anh say_ và tim nhịp không đều
em mở cửa đời em _ đây ngực trái
đầy ấm nồng, rất thật, chẳng chiêm bao

đông hương
 

mardi 14 février 2017

CHỖ TRỌ




°°°
Mặt trời trọ phía triền non.
°...

Ông trăng trọ tận cuối chòm mây xa.
°
Cú mèo trọ tít ngọn đa.
°
Sẻ nâu trọ dưới mái nhà rêu phong.
°
Con đò trọ những bờ sông.
°
Đàn cò trọ ở cánh đồng lúa thơm.
°
Dế mèn trọ góc sau vườn.
°
Nụ cười em trọ ngay buồng tim tôi...
°
Trọ - là ở tạm vậy thôi.
Đến - đi - đi- đến...
Phiền ơi là phiền!
°
Yđknt

mardi 31 janvier 2017

BÀI THƠ NÀY TÔI SẼ GIẤU EM

*
Có nhỏ hỏi: anh già mà làm thơ tình chi vậy?
Tôi trả lời: làm để làm duyên.
Nhỏ lại hỏi: già mà duyên làm chi vậy?
Tôi trả lời: để chỗ già rồi khỏi bị già thêm. :D

Nhỏ nguýt mắt, bảo rằng: anh nói xạo...
Duyên chứ đâu phải thuốc cải lão hoàn đồng...
Tôi tủm tỉm...chỉ cười, không cãi lại
(con gái mà, nói thật có tin đâu)
...
Kể từ đó, tôi vẫn làm thơ tình đều đặn.
Nhỏ thích thơ yêu, nên lẻo đẻo theo hoài.
Có đôi lúc trộm nhìn, tôi bắt gặp
Nhỏ đọc thơ mình mà...cái mặt tươi tươi. :D

Cũng từ đó, nhỏ sáng chờ, trưa đợi.
Mong mau đêm để lén mẹ đọc thơ tình.
Có những lúc vì chuyện tiền nong , cơm gạo
Thơ tôi không về, nhỏ có vẻ thôi xinh.

Thấy tội nhỏ, tôi siêng làm thơ hơn trước.
Thơ tôi nhờ có nhỏ bỗng duyên thêm.
Mà điều đó làm sao mà nhỏ biết
Nên bài này tôi giấu nhỏ, chẳng cho


Trần Tuấn

samedi 14 janvier 2017

DU KHÚC THÁNG CHẠP

 
L’image contient peut-être : une personne ou plus, personnes assises et intérieur
 
rồi tháng chạp, chợt nghe mình rất lạ
mùa đông về, thương từng hạt mưa sa
nghe cái rét mang nỗi buồn xa xứ
gió heo may quấn quýt mãi hồn ta.
và tháng chạp, vấn vương từng ngọn cỏ
chút hồng phai cho em mãi thơm tho
nghe da thịt rùng mình đêm quằn quại.
chốn thiên đường chăn chiếu cũng nằm co.
đêm tháng chạp, tiếng kinh cầu hoang tưởng
ta ngu ngơ bên em góc giáo đường
ngoài phố xá ồn ào đêm nguyệt tận
đi bên em, rộn rã mộng yêu đương.
đêm tháng chạp, bốn mươi năm thức dậy
những ngày xưa, hồn ai lạc trời mây?
rồi tan tác cho tim ta thảng thốt
nhớ mùa thu, tóc thả ướt vai gầy.
qua tháng chạp, ta như đôi trẻ lạc
người non xa say khướt những đêm dài
người phố thị chắc thỏa niềm gian dối?
địa ngục ơi, tháng chạp mãi u hoài.
tháng chạp ơi, một ngày ta đã khóc
du khúc buồn bấu vịn những vần thơ
người đã xa, sao ta mãi ngóng chờ
ta cô độc nhắp chén sầu phố chợ.
ta cứ ngỡ một đời em thánh thiện!
cơn mưa dài ru đủ giấc thần tiên
ngỡ trăm năm sống mãi một hình hài
ngỡ thiên thu một đời không hối tiếc…
mùa đông ấy, trời xa không còn tuyết
còn câu thơ lắng đọng nỗi niềm riêng
em quên ta, bước qua cầu thanh thản!
nhớ về em ngày xưa rất dịu hiền …
 
hoài nguyễn - 05/12/2016
 
 


jeudi 12 janvier 2017

VÔ LẼ


Ta lỡ viết đoản thơ tình sướt mướt
Tiếc công mình, đem hong nắng hư vô
Ai khiến xui em thả hồn rong qua đó...

Chạm vào thơ cho ướt nhẹp mấy mùa...
Thơ ta ướt thì ta...
đem phơi nắng
Mảnh hồn em ướt nhẹp... Biết làm sao?
Vô lẽ bắt đền ta? Đâu có dễ!
Mà không đền...
Ta thấy dạ nao nao!
 
 
 
Trần Tuấn ( YCDKNT)
 


vendredi 6 janvier 2017

PHỐI Ý CHẠM - SÓNG NGÂN

 
CHẠM 

rân rân
giọt sương
rân rân
rơi
rơi
sâu hút
dưới tầng
da đêm

bừng lên
hạt nắng
bừng lên

da đêm
vỡ
tiếng rên
giao mùa

ta
em
chạm
tiếng cười
khua
nhìn hoa
thống khoái
rướn đùa
gió xuân!

Cao Nguyên
*

SÓNG NGÂN

 
Vòng cung
mở ngoặc rậm lời
 
Đỉnh cùng
rúng nhẹ
khoác mời xiêm y
 
Chuyển đề
gợn sóng nga mi
 
Ưu tư
sòng sượt
bên lề cuộc chơi
 
Dấu thăng
trầm bổng dụ người
 
Nốt đen
bắt chợt
màn vui lòa xòa
 
Râm ran
tiết điệu dung hoà
 
Ngón đàn
phong vũ
Tình xa tưởng gần
 
đht

mercredi 4 janvier 2017

VỌNG GÁC ĐÊM SƯƠNG



L’image contient peut-être : ciel, arbre, plante, oiseau, plein air et nature


đêm chờ sâu
tiếng côn trùng lật cánh
sương rơi lạnh
thấm ướt chiến bào...

tay chạm vào bá súng
nghe nỗi nhớ hanh hao.....
đêm chờ phiên gác
tiếng mang tác bìa rừng
giọt sương rơi nhẹ
tan loãng hư không
đêm lắng vào mênh mông
người lính trận
mắt trừng ra biên giới
trăng treo đầu núi
gửi mảnh tình xa
nhớ nhà
mẹ lưng còng tóc mỏi
cha chạy gạo đường xa
quá khứ chừng như đã
khuất sâu
sao lại về trước mặt
em
nhìn ta hiu hắt
cuộn lại nốt sầu
khép vào bâu áo
giọt lệ nghìn sau
qua cầu với một nỗi đau
kể từ đêm ấy còn nhau chút nầy
ta thề da ngựa bọc thây
tình theo vận nước
bỏ gầy phố xưa
em ngồi tay võng đong đưa
ru tình năm cũ đau vừa thoáng qua
đã là thân của người ta
tình chàng ý thiếp lựa là kiếp sau...
áo trận bạc màu
vung gươm đối bóng
phải chăng là một giấc mơ
kìa trăng đã vỡ mảnh thơ bên trời....


 LanPhi



TÌNH CÔ GÁI HUẾ


 
Em gái Huế chê lính không mơ mộng
về phố là đi tìm mấy nàng Kiều
trời đất ơi ! Anh đâu là Quang Dũng
chỉ ngồi mơ rồi thiệt biết bao nhiêu
*
Rồi em nói : _lính chi mà dữ rứa
cọp nhe răng người ta sợ quá chừng
ôi trời hởi ! cọp rừng nào chẳng thế
gặp em rồi : cọp " quíu " cả hai chân
*
Em qua cầu tóc xoã nón che nghiêng
chàng lính cọp chợt nghe lòng xao xuyến
mai này đây anh ra vùng hoả tuyến
gửi chút tình lưu luyến:_có được hông ?
*
Chiều Ngự Bình bãng lãng bóng hoàng hôn
ôn nói thế_ người ta nghe dị chết
yêu lính chiến em biết nhiều thua thiệt
nói ri nè:- giấy tập có số nhà
*
Mai đi rồi là phải nhớ người ta
và cũng phải viết thơ cho em đó
Dị òm!
 
LanPhi
 

mardi 3 janvier 2017

CÓ NỖI BUỒN NÀO KHÔNG BIẾT ĐAU

        
 
Ta uống thơ từ những dòng nước mặn
Anh yêu chiều đưa tặng giữa mùa Ngâu
Nỗi buồn ơi! Thơ ta như rượu cấm
Chỉ một chung, giấc ngủ phải điên đầu

Phận thi sĩ là làm dâu trăm họ
Ghét hay thương, chê trách vẫn tươi cười
Lỡ mang dòng máu tha hương trời lạ
Nên bước chân hay lạc giữa muôn người
 *
Ta hỏi nhé, nỗi nhớ nào không tiếc
Trả lời đi ! Huề vốn với hư vô
Để chất thơ cứ vơi dần biền biệt
Ta thương mình con lốc gió xát xô
  *
Giả đò điếc; để nghe người đối thoại
Giả đò câm, chưa muốn khóc cuộc đời
Tìm vô thường những nhành sông qua lại
Đốt linh hồn trong ngọn nến tinh khôi
  *
Lại uống thơ, ăn văn, ngồi đọc gió
Ta bảo mưa chọn sợi lụa vô hình
Buột anh vào tâm tư ta thế chỗ
Trời hư không  màn mặn rũ vô tình
 
đông hương