mardi 31 janvier 2017

BÀI THƠ NÀY TÔI SẼ GIẤU EM

*
Có nhỏ hỏi: anh già mà làm thơ tình chi vậy?
Tôi trả lời: làm để làm duyên.
Nhỏ lại hỏi: già mà duyên làm chi vậy?
Tôi trả lời: để chỗ già rồi khỏi bị già thêm. :D

Nhỏ nguýt mắt, bảo rằng: anh nói xạo...
Duyên chứ đâu phải thuốc cải lão hoàn đồng...
Tôi tủm tỉm...chỉ cười, không cãi lại
(con gái mà, nói thật có tin đâu)
...
Kể từ đó, tôi vẫn làm thơ tình đều đặn.
Nhỏ thích thơ yêu, nên lẻo đẻo theo hoài.
Có đôi lúc trộm nhìn, tôi bắt gặp
Nhỏ đọc thơ mình mà...cái mặt tươi tươi. :D

Cũng từ đó, nhỏ sáng chờ, trưa đợi.
Mong mau đêm để lén mẹ đọc thơ tình.
Có những lúc vì chuyện tiền nong , cơm gạo
Thơ tôi không về, nhỏ có vẻ thôi xinh.

Thấy tội nhỏ, tôi siêng làm thơ hơn trước.
Thơ tôi nhờ có nhỏ bỗng duyên thêm.
Mà điều đó làm sao mà nhỏ biết
Nên bài này tôi giấu nhỏ, chẳng cho


Trần Tuấn

samedi 14 janvier 2017

DU KHÚC THÁNG CHẠP

 
L’image contient peut-être : une personne ou plus, personnes assises et intérieur
 
rồi tháng chạp, chợt nghe mình rất lạ
mùa đông về, thương từng hạt mưa sa
nghe cái rét mang nỗi buồn xa xứ
gió heo may quấn quýt mãi hồn ta.
và tháng chạp, vấn vương từng ngọn cỏ
chút hồng phai cho em mãi thơm tho
nghe da thịt rùng mình đêm quằn quại.
chốn thiên đường chăn chiếu cũng nằm co.
đêm tháng chạp, tiếng kinh cầu hoang tưởng
ta ngu ngơ bên em góc giáo đường
ngoài phố xá ồn ào đêm nguyệt tận
đi bên em, rộn rã mộng yêu đương.
đêm tháng chạp, bốn mươi năm thức dậy
những ngày xưa, hồn ai lạc trời mây?
rồi tan tác cho tim ta thảng thốt
nhớ mùa thu, tóc thả ướt vai gầy.
qua tháng chạp, ta như đôi trẻ lạc
người non xa say khướt những đêm dài
người phố thị chắc thỏa niềm gian dối?
địa ngục ơi, tháng chạp mãi u hoài.
tháng chạp ơi, một ngày ta đã khóc
du khúc buồn bấu vịn những vần thơ
người đã xa, sao ta mãi ngóng chờ
ta cô độc nhắp chén sầu phố chợ.
ta cứ ngỡ một đời em thánh thiện!
cơn mưa dài ru đủ giấc thần tiên
ngỡ trăm năm sống mãi một hình hài
ngỡ thiên thu một đời không hối tiếc…
mùa đông ấy, trời xa không còn tuyết
còn câu thơ lắng đọng nỗi niềm riêng
em quên ta, bước qua cầu thanh thản!
nhớ về em ngày xưa rất dịu hiền …
 
hoài nguyễn - 05/12/2016
 
 


jeudi 12 janvier 2017

VÔ LẼ


Ta lỡ viết đoản thơ tình sướt mướt
Tiếc công mình, đem hong nắng hư vô
Ai khiến xui em thả hồn rong qua đó...

Chạm vào thơ cho ướt nhẹp mấy mùa...
Thơ ta ướt thì ta...
đem phơi nắng
Mảnh hồn em ướt nhẹp... Biết làm sao?
Vô lẽ bắt đền ta? Đâu có dễ!
Mà không đền...
Ta thấy dạ nao nao!
 
 
 
Trần Tuấn ( YCDKNT)
 


vendredi 6 janvier 2017

PHỐI Ý CHẠM - SÓNG NGÂN

 
CHẠM 

rân rân
giọt sương
rân rân
rơi
rơi
sâu hút
dưới tầng
da đêm

bừng lên
hạt nắng
bừng lên

da đêm
vỡ
tiếng rên
giao mùa

ta
em
chạm
tiếng cười
khua
nhìn hoa
thống khoái
rướn đùa
gió xuân!

Cao Nguyên
*

SÓNG NGÂN

 
Vòng cung
mở ngoặc rậm lời
 
Đỉnh cùng
rúng nhẹ
khoác mời xiêm y
 
Chuyển đề
gợn sóng nga mi
 
Ưu tư
sòng sượt
bên lề cuộc chơi
 
Dấu thăng
trầm bổng dụ người
 
Nốt đen
bắt chợt
màn vui lòa xòa
 
Râm ran
tiết điệu dung hoà
 
Ngón đàn
phong vũ
Tình xa tưởng gần
 
đht

mercredi 4 janvier 2017

VỌNG GÁC ĐÊM SƯƠNG



L’image contient peut-être : ciel, arbre, plante, oiseau, plein air et nature


đêm chờ sâu
tiếng côn trùng lật cánh
sương rơi lạnh
thấm ướt chiến bào...

tay chạm vào bá súng
nghe nỗi nhớ hanh hao.....
đêm chờ phiên gác
tiếng mang tác bìa rừng
giọt sương rơi nhẹ
tan loãng hư không
đêm lắng vào mênh mông
người lính trận
mắt trừng ra biên giới
trăng treo đầu núi
gửi mảnh tình xa
nhớ nhà
mẹ lưng còng tóc mỏi
cha chạy gạo đường xa
quá khứ chừng như đã
khuất sâu
sao lại về trước mặt
em
nhìn ta hiu hắt
cuộn lại nốt sầu
khép vào bâu áo
giọt lệ nghìn sau
qua cầu với một nỗi đau
kể từ đêm ấy còn nhau chút nầy
ta thề da ngựa bọc thây
tình theo vận nước
bỏ gầy phố xưa
em ngồi tay võng đong đưa
ru tình năm cũ đau vừa thoáng qua
đã là thân của người ta
tình chàng ý thiếp lựa là kiếp sau...
áo trận bạc màu
vung gươm đối bóng
phải chăng là một giấc mơ
kìa trăng đã vỡ mảnh thơ bên trời....


 LanPhi



TÌNH CÔ GÁI HUẾ


 
Em gái Huế chê lính không mơ mộng
về phố là đi tìm mấy nàng Kiều
trời đất ơi ! Anh đâu là Quang Dũng
chỉ ngồi mơ rồi thiệt biết bao nhiêu
*
Rồi em nói : _lính chi mà dữ rứa
cọp nhe răng người ta sợ quá chừng
ôi trời hởi ! cọp rừng nào chẳng thế
gặp em rồi : cọp " quíu " cả hai chân
*
Em qua cầu tóc xoã nón che nghiêng
chàng lính cọp chợt nghe lòng xao xuyến
mai này đây anh ra vùng hoả tuyến
gửi chút tình lưu luyến:_có được hông ?
*
Chiều Ngự Bình bãng lãng bóng hoàng hôn
ôn nói thế_ người ta nghe dị chết
yêu lính chiến em biết nhiều thua thiệt
nói ri nè:- giấy tập có số nhà
*
Mai đi rồi là phải nhớ người ta
và cũng phải viết thơ cho em đó
Dị òm!
 
LanPhi
 

mardi 3 janvier 2017

CÓ NỖI BUỒN NÀO KHÔNG BIẾT ĐAU

        
 
Ta uống thơ từ những dòng nước mặn
Anh yêu chiều đưa tặng giữa mùa Ngâu
Nỗi buồn ơi! Thơ ta như rượu cấm
Chỉ một chung, giấc ngủ phải điên đầu

Phận thi sĩ là làm dâu trăm họ
Ghét hay thương, chê trách vẫn tươi cười
Lỡ mang dòng máu tha hương trời lạ
Nên bước chân hay lạc giữa muôn người
 *
Ta hỏi nhé, nỗi nhớ nào không tiếc
Trả lời đi ! Huề vốn với hư vô
Để chất thơ cứ vơi dần biền biệt
Ta thương mình con lốc gió xát xô
  *
Giả đò điếc; để nghe người đối thoại
Giả đò câm, chưa muốn khóc cuộc đời
Tìm vô thường những nhành sông qua lại
Đốt linh hồn trong ngọn nến tinh khôi
  *
Lại uống thơ, ăn văn, ngồi đọc gió
Ta bảo mưa chọn sợi lụa vô hình
Buột anh vào tâm tư ta thế chỗ
Trời hư không  màn mặn rũ vô tình
 
đông hương