mercredi 21 août 2013

PHỐI ÂM


Những Ánh Đèn

theo đêm quá khứ về quê Ngoại
gặp giữa đường trăng những ánh đèn
ôi chao thương quá, ngày xưa ấy
rộn giữa lòng vui, tiếng hát quen:

(tết trung thu xách đèn đi chơi
em xách đèn đi khắp phố phường
đèn ông sao hay đèn cá chép
em hát ca trong ánh trăng rằm)

những lời hát từ thời tuổi ngọc
còn rộn âm trên đất quê người
bỗng dưng buồn, lòng ta muốn khóc
Quê nhà ơi! Ngoại của con ơi!

vẫn trăng ấy, và bầu trời ấy
sao đời mình sống ở hai nơi
một nửa nhớ tiếng gà báo thức
một nửa nghe chuông gọi bồi hồi!

mùa thu ơi! giữ giùm ta nhé
những ánh đèn dành dụm một thời
mai sẽ tặng cho người bạn trẻ
biết thương ta, máu lệ một đời!

Cao Nguyên
 
 
CHIẾC ĐÈN LỒNG

Trung Thu tuy vẫn chưa về
người làm đèn cũ vẫn kề cận tim ...

***

chiếc bánh trung thu nằm hờm trong mộng
chỉ những vội vàng, em gọi vầng trăng
đêm giữa thu anh có về cho đúng
giờ em mong khuya nửa giấc em ngoan

chiếc đèn lồng anh tặng em thuở nhỏ
xa anh rồi...em xếp cất vào rương
đêm tròn trăng tháng tám về em mở
thắp lại đèn, chuyện với bóng em thương

những tâm sự sụt sùi cùng lá rụng
anh chở thu vàng em tận bao xa?
làm trăng cay đôi mắt từ vô tận
ánh lửa chùng đủ sáng giọt buồn sa

chiếc bánh trung thu nằm yên vờ ngủ
chỉ tách trà trên tay dỗ dành nhau
đêm naytrăng long lanh đầy hạt vỡ
anh sẽ lưu đày thu em đến bao lâu ?

đông hương

mardi 20 août 2013

BAN - MÊ - THUỘT


đâu phải bụi - mù - trời
mà anh buồn - muôn - thuở
chỉ vì
anh vắng em
anh thiếu em
anh thực sự xa em !

từ dạo
anh xa Thuận Mẫn
em rời Buôn Hô
một vòng quay
nửa phần trái đất
một bến bờ
không hẹn
biết tìm đâu ?

ba - mươi - năm
buồn
nung chín địa cầu
Ban - Mê - Thuột
tên em
về đâu nỗi nhớ

Cao Nguyên

YÊU ẤY ...CÓ NHIỀU HƠN ?

 
 
Em mơ mộng
thả hồn rông trên núi
Ta lơ ngơ
lóng ngóng xuống đồng bằng
Hai đứa mình
yêu nhau như thế đấy
Nên thơ tình
như lũ trút về sông.

Trời tội nghiệp
hoá ta thành đá sỏi
Bồi lắng lâu năm
nên bãi, nên cồn
Em, những lúc...
buồn
lang thang trên biển vắng
Ngắm bãi bờ
yêu ấy có nhiều hơn? ... 
 
Trần Tuấn
 

vendredi 9 août 2013

TIẾNG SÓNG

 
 
 Có một ngày rất buồn,
 ngày anh ra di.
 Bến rất vắng,
 không có ai đưa tiễn.
 Đêm lặng im
, đêm sợ làm biển động.
 Chiếc thuyền mong manh..
. Đi không hẹn ngày về!
 Anh đi rồi,
 buồn gửi lại bến sông quê.
 Đêm khắc khoải
 em nằm nghe tiếng sóng.
 Thắp nhớ thương
 cầu mong biển lặng.
 Héo úa dung nhan
 mơ lành lặn thân tàu!
 Anh đi rồi 
còn lại niềm đau.
 Chút gió nhẹ
 đã thấy lòng nhức nhối.
 Mọi âm thanh đi về
 chừng rất vội.
 Ầm ĩ, cuồng điên
 như bão tố giữa đời mình! 
 Anh đi rồi, 
 em hoá đá giữa vô minh
. Lầm lũi đợi mong
, héo hon tủi hận.
 Nhớ thương anh
 chiều chiều ra biển vắng.
 Nỗi cô đơn...
 rụng xuống... Biển chiều buồn!
 Anh ra đi, 
 bỏ lại một quê hương.
 Bỏ hoang phí 
một đời con gái. 
 Anh mắc nợ em
 tiếng yêu đầu chưa nói.
 Ngày tháng dập dềnh
 trong giấc ngủ liêu trai..
. Rồi cứ thế
 tuổi đời qua mòn mỏi.
 Em bơ vơ
 ôm tiếng sóng giữa tim mình. 
Thèm một lần
 được khóc ướt vai anh.
 Chỉ một lần thôi
 mà bẽ bàng... Duyên kiếp !! 
 
 Trần Tuấn

ĐÓA HỒNG TÍM

 
 
tôi thương lắm cái tên tôi
từ khi mới bước ra đời ..vào yêu
ai xây lầu mộng một chiều
  ước lời hương mật - mỹ miều tim ngoan
 
tình cho tôi chạm đá vàng
nghĩa sâu tri kỷ - hồng nhan miên trường
đóa hồng tím thoảng hai phương
một trời anh - một quyện vương trời mình
 
mùa ươm huyền thoại đồng tình
anh gieo từng hạt lệ mềm long lanh  
  qua Thu - vươn trổ đầy bông
hái về anh đặt nụ hồng tên tôi.. 
 
đht
 
 

 
 

MƠ YÊU



 Mưa giông quét bụi hiên nhà
 lá rơi từng chiếc la đà cuối sân
 ta ngồi ngắm khoảnh ta...gần
 và mơ mòng cõi mênh mông phía người
 ta mơ... một khoé mắt cười
 một đôi môi ngọt một lời đẩy đưa
 ta mơ... mai mốt giao mùa
 ta em trở lại... thuở vừa tập yêu
 để ta hứng giọt nắng chiều
 nghiêng về bên dáng yêu kiều ta mơ....
 Trần Tuấn

mercredi 7 août 2013

VIẾT TỪ LÚC EM ĐI



 Kể từ lúc em quay về với biển.
 Con phố chiều u uẩn xám mờ sương.
 Bóng ta đổ trượt dài theo nỗi nhớ.
 Mơ hồ em qua tà áo cuối đường.
*
 Kể từ lúc em hoá thân mây trắng.
 Đời hanh khô xơ xác rách phận mình.
 Con dế nhỏ khát thèm hơi sương lạnh.
 Quờ quạng tìm bất lực chút non xanh
*
Kể từ lúc tình vàng theo mùa lá.
 Cây khẳng khiu góp nhựa đợi giao mùa
Ta gầy guộc gom thu về nhóm lửa
Ve vuốt đời bằng ảnh ảo non tơ.
*
 Và từ lúc tình thôi là cổ tích.
 Máu qua tim như sấm động trở mùa.
 Cơn mưa lũ ập về trong khắc nhớ.
 Rét run người đứng đợi bến sông xưa.
*
 Ôi... giá như ta là cơn hồng thủy.
 Cứ cuồng điên theo em tận cuối trời.
 Để nức nở gục đầu nghe em nói.
 Để mặn mòi cho đến lúc tàn hơi !
 
Trần Tuấn

dimanche 4 août 2013

LEN LÉN


Em ngồi
tháo
thắt
niềm riêng

Đêm rơi
rất chậm
qua miền chiếu chăn

Ta len lén
lại
trộm nhìn
...
Vẫn dung nhan thuở nguyên trinh ngọt ngào
Tiếc rằng
có chút hư hao
Thời gian lóng cặn lắng vào đáy tim

 
Trần Tuấn

THÌ THÔI

thì thôi ôm gối , không trăng
nuối hoài - lại nhớ , rơi nhanh chuỗi nồng
thì thôi , quen mắt mùa Đông
quen môi giá tuyết , hồng tâm héo mòn
thì thôi , dành lại bâng khuâng
may chăn ngày lạnh tâm hồn rỗng không
thì thôi , mai có vuông tròn
tình yêu . xin gửi trong lòng chúc thư
thì thôi , đành ngắm ảo- hư
cõi riêng gầy dựng trong thơ tình người
thì thôi , giấu nhẹm nụ cười
khoá cho thật kỹ , lỡ đời toàn đêm
thì thôi , cắn miếng kiếp duyên
nhắp thêm chung rượu hương nguyền thuở xưa
thì thôi , cứ để tim mưa
đêm này lưu niệm mắt vừa kéo mây ..
đht 

samedi 3 août 2013

KẾT TÓC XE TƠ

 
Kiếp trước mình hai phương lỡ dở
Kiếp này gặp kết nghĩa muội huynh
Kiếp sau tơ tóc duyên với nợ
Ba kiếp không qua một chữ tình

Còn gì ta gửi để đền em
Một chút đa mang lẫn muộn phiền
Bốn phương điêu đứng, hai đường ngược
Một thoáng đời, ít nhớ nhiều quên

Ta cầu độ lượng riêng trời đất
Em đến nhân gian thế kỷ chung
Về sau pha muối đôi bờ tóc
Nhìn thấu trong nhau những khốn cùng

Thôi cứ ôm chung một cội buồn
Ngược xuôi hai nẻo cách muôn trùng
Bên ấy phương trời mưa hay nắng
Nơi này gác lạnh mắt rưng rưng

cổthụ

vendredi 2 août 2013

LÍNH THANH THẢN ...BUỒN


Cũng là núi, cũng là đồi
Cũng màu hoa tím đơn côi giữa rừng
Cũng sương khói dựng chập chùng
Mà sao vẫn nhớ vô cùng cao nguyên
Một ngày hạnh phúc bình yên
Lính bâng khuâng nhớ về miền dấu yêu
Trường Sơn ấp ủ mây chiều
Nắng in trên lá, buồn thiu gió vờn
Tháng năm áo bạc, vai sờn
Làm thân lính trẻ cô đơn, miệt mài
Hương rừng gợi nhớ về ai
Nhớ mùa trọ học, nhớ hoài tình thân
Nhớ chiều đọng tiếng chuông ngân
Đường tan trường bước phân vân xuống đồi
Bây giờ đời lính nổi trôi
Giữa vùng sinh tử vẫn bồi hồi mơ
Nhìn cây mơ bóng thông già
Nhìn trời chạnh nhớ một tà áo bay
Nhớ chiều phố núi đan tay
Lối xưa, dốc cũ, tháng ngày hồn nhiên
Giữa trời bóng nắng chao nghiêng
Nhìn vòm lá xếp nhớ triền thông xanh
Chiều nay trong phút yên lành
Chiến trường lắng đọng, Lính thanh thản...buồn!

HUY VĂN
(Quế Sơn, Quảng Nam 02-1974)