vendredi 16 novembre 2018

ƯỞN NGỰC LÊN CHỜ NHẬN NHỮNG ĐI VỀ


Tôi gắng sống cho đến giờ phút cuối
bóp cơn đau cho tim đỡ sóng soài
trên giường, xin dừng đoạ đày hơi thở
phổi nghẹn rồi, ai dìu tim đi soi
*
Hôm nay chữ như không buồn rơi xuống
như hằng ngày, thơ mất hứng, không vui
tôi vội vã chạy tìm người để mượn
chút tinh anh uống cho khoẻ _lạy trời!
*
Ráng níu kéo mọc mời tình loã thể
hứng cảm rồi, lời ý mới trườn theo
nghe mạch sống chảy luông tuồng huyết quản
màu mặt trời giờ hoàng đạo tuyệt cao
*
Con bà nó, những tôi và trái cấm
đã một thời làm mưa gió tim anh
chừ đơn giản, tự tin và can đảm
tìm sâu xa, dụ ngực trái hoành hành
*
Mở xiêm áo cho tim mình dễ thở
ưởn ngực lên chờ nhận những đi_về
nghe thấm nhột đến cực cùng vũ trụ
té ra mình còn thấy thích đam mê

đông hương

dimanche 4 novembre 2018

 
Còn đây được một góc tim
giấu trong cùng tận khi buồn mở xem
cuộc tình phủ bụi thời gian
vết chân nước mắt trên trang chưa mờ
*
góc tim cùng tận phù hư
chỉ mình tôi nhận cảm từ hồng tâm
những khi cảm xúc bềnh bồng
ngón lầm ngờ ngợ tri âm bước vào
*
 người thôi về đã từ lâu
chỉ là bóng nắng rọi vào gương soi
phòng không, chỉ bốn tường đời
rêu phong xanh phủ gót giày người xưa
*
mở tờ lịch cũ người cho
đếm nay cũng đã gần như vô chừng
cúi đầu nghe bước thinh không
vụng về đạp phải dư âm cuộc tình

đông hương

vendredi 12 octobre 2018

NỖI NHỚ TUYỆT VỜI



Từ khoảng cách thật xa mây trở giấc
ngang tầm tay nỗi nhớ thật tuyệt vời
từng con đường, bao nhiêu là ngọt mật
quà tặng người, thơ lệ rối vò rơi 

 * 
Đến đâu rồi_từng trang cầm đọc dở
đến đâu rồi_ sao vẫn mãi say mê
đến đâu rồi_ Không ! tôi không có thể
dễ dàng quên tình đẹp giữa Thu về

Tôi, cánh vạc chiều_ hồn giàu cảm xúc
nước mắt nhòe, đứng nhìn núi,  chơi vơi
riêng với tôi, tuyết dầu cao tuyệt bực
vẫn ung dung gập cánh ngắm chân trời
 *
Vì chân trời xa xa anh ở đó
rặng núi chiều  quyến luyến nắng hoàng hôn

quay quắt dấu chân thương chìm trên đá
rồi quên luôn anh giữ mất tâm hồn
 
đông hương

mercredi 3 octobre 2018

NGƯỜI LÍNH GIÀ TRÊN ĐẦU NON



Thả hết tâm tình cho Phố Núi
 nhịp chừng như  đạn pháo nổ tung
cái đau đi trở về muốn kiếm
lại mảnh tàn y_nhuộm bóng rừng
*
Vết tích xưa làm chi còn nữa
bao nhiêu năm đã bụi phủ dày
lâu lâu tìm thấy bên ven núi
giày Saut há miệng ngắm chim bay
*
Trang sử sang tay "phe chiến thắng"
nỗi hờn  người Lính đứng đầu non
cái nhìn đượm thắm buồn_cay đắng
vì ai mà súng gãy, gươm cùn
*
Nhớ những Chu Pao, Pleime, An Lộc
đìu hiu gió hú đỉnh Ngok Wang
trận chiến Khánh Dương ai còn mất
 đứa nào quên nón sắt bên truông
*
Trời nắng nhưng sao ta run lạnh
hay hồn mấy thằng bạn về thăm
đứa cụt một tay, đứa banh xác
ngay ta, chân để lại chiến trường
*
Ôm mối thù này cho đến chết
làm chi được nữa, người lính già
chỉ mong hậu duệ thay lịch sử
san bằng lũ cướp nước, hại dân
*
Ôi Tổ Quốc ngàn năm không quên được
ôi Việt Nam yêu dấu đến muôn đời
trong tim ta máu thù còn sùng sục
phải chi còn súng đạn đầy trong tay...

đông hương

mercredi 25 avril 2018


Ngây ngô, em hỏi mặt trời
thời gian có đủ làm vơi nỗi sầu ?
ưa ngồi đó gió chiêm bao
hỏi thiên hạ biết chỗ nào bán vui
*
Ngước lên lại gặp chơi vơi
mây bay hồ hải ra khơi tìm về
đường về lắm quãng nhiêu khê
có khi chạm đá u mê luân hồi
*
Tôi nhìn xuống, lại thấy tôi
bơ vơ như ngọn sao trời đổi ngôi
làm mưa thức giấc từng hồi
hạt rơi trên đại dương dài mênh mông
*
Buồn tênh, trăng thắp nến hồng
soi sâu nẫu ruột_ xem lòng màu chi
lạy trời đừng để ướt mi
Anh về_ anh bảo: xấu chưa mặt buồn
*
Dễ thương_ Em nhé_dễ thương
vấn quân thêm rối trí ông mặt trời
thời gian còn lại_rong chơi
hoàng hôn nhanh lắm_đang rơi vật vờ...

đông hương

vendredi 9 mars 2018

XIN CHO MỘT LẦN ĐƯỢC CẢM ƠN ANH





Thưa Chú Trường An và các Anh Chị Em của nhóm

Thưa, cả đời con cho đến bây giờ, chưa bao giờ có ai gọi rủ con đi viếng nghĩa trang bao giờ, và nếu ai có rủ con cũng từ chối vì con từ bé vẫn chúa sợ ma.
Vậy mà có một cái gì thật lạ khi em Phạm Văn Lộc gọi hỏi muốn rủ con đi thăm Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà, con bằng lòng ngay không đắn đo.
Ngày hôm sau Lộc lên SàiGòn đón con. Đến nghĩa trang, Lộc chở con đi thăm một vòng gần hết nghĩa trang, nghĩa trang thật im lìm buổi trưa, nếu không có một cảnh vệ phe chiến thắng chạy xe máy theo sau như cái đuôi, không biết để làm gì!

Con cảm nhận được một cảm xúc an bình và thân thương. Sau đó, Lộc ngưng xe để 2 chị em lên thắp hương ở Nghĩa Dũng Đài, chụp cho con vài tấm ảnh để con làm kỷ niệm ngày con về lại Pháp. Xong Lộc chở con đến lot G5, bảo con cứ đi thăm các ngôi mộ trong lúc Lộc đi dọn lá trên các ngôi mộ gần đấy. Trước khi Lộc đi dọn lá cây rơi trên các ngôi mộ, Lộc có đứa con đến thăm 2 ngôi mộ của 2 Tướng ....trong Lot I_2, một trong 2 mộ bia đá cũng đã bể đi một góc trên đầu góc phải của tấm bia.
Con đi lang thang nhìn những dãy mộ có cái còn hơi nguyên vẹn nhưng cũ kỹ, nước sơn và chữ khắc trên tấm bia có khi sờn, tróc sơn, có khi mòn không còn đọc được tên người nằm dưới mộ, có khi bia bị gãy đi một phần...có những ngôi mộ chưa bao giờ được thân nhân thăm viếng bao giờ, cỏ mọc vàng và bị nước mưa xoi gần không còn gì, tiêu điều thật tội, nghĩ người dước lòng đất chắc sẽ cảm thấy lạnh lẽo không một lần hương khói cho đỡ tủi buồn. Nhìn thấy trước mắt, con buồn muốn khóc  luôn. 
Con vừa đi vừa nghĩ không biết gia đình những người ở lại đây còn hay mất, hay đã đi tìm tự do ở đâu nên mới không thăm viếng? Tội nghiệp và thương cho những người nằm dưới đất, con nhìn kỹ, có những người lính chết rất trẻ, họ đã vì quê hương mà hy sinh cả tuổi trẻ, gia đình...rồi bây giờ linh hồn họ thui thủi một mình, chỉ còn linh hồn đồng đội an ủi nhau...
Sau đó Lộc trở lại tìm con, muốn đưa con đi thăm một quang cảnh rất huyền diệu hình như ở Lot E5 thì phải vì khu đất này rất nhiều cây cối rậm rạp hơn.
Con nhớ rõ hôm đó trời trưa rất nắng nóng, không một chút gió, chung quanh 2 chị em, không có một chiếc lá nào rung rinh cả. Lộc đưa con đến gần đó, ở phía những cây bên tay phải cao thật cao, Lộc bảo con thử nhìn lên trên ngọn cây con sẽ thấy gì, nghe lời, con ngẩn nhìn, bỗng con rùng mình ớn lạnh: Trên cao chót vót ngọn, tất cả các lá cây đang lay động như có nhiều gió thổi ngang. Con trả lời Lộc là con thấy như có ai đang rung ngọn cây cho lá lào xào...Lộc bảo con:
_Chị đã thấy được sự lạ này là tại chị có niềm tin có sự  sống của thế giới bên kia, và trái tim chị đẹp và chân tình, vì không phải ai đến đây cũng nhìn thấy như vậy. Lộc nói tiếp, như các anh linh Tử Sĩ muốn cho mình thấy là họ vẫn đó và mong mình không quên họ.
Xong hai chị em quay về Lot G5, nơi đây mấy dãy mộ này đã được trùng tu, phết sơn trắng, ngay hàng thẳng lối thật mới, vì hôm nay là ngày anh chị em đến cúng để nhận 277 mộ đã hoàn tất.
Trong lúc đợi 2 giờ trưa các anh chị đến mang hoa cắm mộ và thắm hương đèn và làm lễ nhận các phần mộ này, thấy ở cuối dãy có vài gia đình thân nhân của người nằm đây, chúng con đến hỏi thăm. Xong họ xếp đồ đạc chào đi về, chưa kịp gì cả thì trời bỗng đổ một cơn mưa lớn chưa từng thấy, hai chị em ướt và lạnh, nên chạy đến ngôi mộ cũ cuối cùng vái vài lạy xin người dưới mộ tên là Võ Văn Nô cho đụt đỡ mưa.

Lộc nói con:
_ Anh linh các Tử Sĩ đã đón nhận chị đó, xáng cơn mưa xuống cũng như lần chị vào xin được " baptisée ".
Và con lại càng tin có anh linh của Tử Sĩ trong không gian này, rất linh thiêng.
Chờ tạnh mưa, các anh chị cũng vừa đụt mưa xong, mang hoa  hương đèn và thức cúng đến, con cũng lăng xăng giúp mọi người...,
Cho dù con không hề sống trong cuộc chiến bao giờ, nhưng con cũng thuộc về gia đình lính như Thủy đã giới thiệu về con với Chú.
Hôm đó con đã có dịp gặp nhiều anh chị em của nhóm; và mừng thấy họ đón nhận con với nhiều cảm tình.

Con ở xa quá, nửa quả địa cầu Chú ơi, không có nhiều dịp để giúp tiếp mọi người tu bổ lại nghĩa trang như quét lá, đốt lá, nhổ cỏ, thắp hương ...con chỉ còn biết cầu nguyện hay giúp Thủy được gì Thủy cần con giúp đỡ thôi.
Giờ đây con đã thấy và hiểu được những gì mình chỉ cảm nhận với tim mình, sẵn trước đây con vẫn có nhiều cảm tình với lính VNCH, bây giờ cảm tình này lại càng lớn thêm lên, con sẽ không bao giờ quên họ Chú ơi. Con mong còn dịp trở lại đây nhiều lần nữa. Con sẽ nhớ mãi những anh linh Tử Sĩ đã bỏ mình vì quê hương, và thấy bất nhẫn khi đã bao nhiêu năm qua rồi mà vẫn còn bị phe chiến thắng đối xử thật vô nhân đạo!
Con kính chúc Chú và các anh chị của nhóm nhiều sức khoẻ để tiếp tục chuyện trùng tu nghĩa trang cho những hương hồn các anh linh Tử Sĩ được ấm lòng hơn.
Phần con, con sẽ không bao giờ quên và từ xa, vẫn cầu nguyện cho họ.
Cám ơn Lộc đã cho chị cái may mắn được thăm nghĩa trang, mong Lộc đủ sức để lo tiếp vì chị biết Lộc rất xứng đáng được mọi người thương mến, trong đó có chị.
Kính thư Chú Trường An và cả nhóm.

đông hương
 
 

jeudi 15 février 2018

CHÀNG THƠ VÀ NÀNG XUÂN

L’image contient peut-être : une personne ou plus, fleur, plante, nature, gros plan et plein air

 Em bước tới sao mà tròn trịa quá
một nghìn năm như thể mới hôm qua
sáng mồng một em mới vừa thơm tuổi
ở tuổi nầy như nụ mới đơm hoa

*
 Sáng mùng hai có già đi một chút
chẳng sao vì ngừơi vi vút chung quanh
 mùa lễ hội thập thành muôn cung chúc
vào xuân em như trái đượm trên cành

*
 Mồng ba tết trái xanh màu sơ ngộ
gió rung rinh đưa nắng trổ hương mùa
 cũng là sắp cành mai vàng nhụy úa
kìa tay người đang giủ lụa bên sông

*
 Sáng mồng bốn con chim về hót ngỏ
tiễn em đi bụi lệ đỏ cung đường
chàng thi sĩ ôm mối tình xuân lỡ
xuân đi rồi thơ chết thật hồn nhiên


 LanPhi

lundi 12 février 2018

GIẤC CÔ MIÊN


 Duthuymiengiang
*
Đắm chìm đôi mắt ngụ ngôn
lửa ma hoàng hổ vùi chôn giấc tình...

mơ xa trong mộng đắm mình
hoàng hôn mưa chạm ảo hình nét hoa

Màn đêm về muộn hôm qua
chờm sầu chợt rụng trong ta giọt ngà
cuối thu vàng lá cội già
buồn tênh người hởi đâu là hư vô

Nghe dường bọt sóng lô xô
vỗ bờ bến vắng đêm cô phụ… lòng
lặng thinh tình hởi giấc nồng
ngày xưa chạm phải một dòng giá băng

Diễm ca ào vở nốt thăng
đắm chìm tôi giữa ăn năn tội tình
lập trình tim nói lời mình
người – tôi… tìm nghiệm chu trình biến thiên

Ẩn lòng ôm giấc cô miên
nỗi niềm chôn dấu tình riêng cất dành
đâu rồi đêm giấc mộng lành ?
nguyệt cầm ngân khúc chòng chành hồng tâm