tím chùng huế xưa

tím chùng
huế xưa
hình tymxua
mai anh ngang Huế thăm trời cũ
xén bớt cho em chút tím chiều
cánh phượng hồng trường em ngày nhỏ
và lá tình thư thuở mới yêu
(đông hương)
*
đặng châu long
Một số bạn thân của Tým, tên gọi thân mật của Tôn Nữ Đông Hương, cũng là bạn của tôi. Gặp gỡ nhau qua trang Những người bạn chân tình và tôi chưa từng gặp mặt. Hình ảnh một tôn nữ lưu lạc xứ người nặng lòng sầu nhớ cố đô qua những bài thơ da diết thương cảm gieo vào lòng những người yêu Huế nỗi u hoài
tôi từ thân tầm gửi
vương cọc nhọn tim thơ
nên hồn buồn vướng mắc
theo ánh sáng người mù
theo ánh sáng tình đầu
theo chiếc bóng ngọt ngào
nằm mơ lời thương yêu
Tha hương trong lứa tuổi mười sáu mười bảy quả là chẳng dễ vơi lòng, huống gì phải dứt áo xa lìa miền đất thần kinh dấu yêu một thời trót gởi con tim
vỗ tim. tôi nghêu ngao hùa
có ai còn nhớ nỗi chờ như tôi
luyến lưu mãi giọng một người
hát cho đến hết cuộc đời .. sắp khuya..
Đông Hương chảy một nguồn thơ tim, thơ tím, chùng lắng cùng thơ như giòng thở của mình. Lạ lùng thay là ngôn ngữ thơ Đông Hương, dài theo những tứ thơ vô tận đó, người ta cơ hồ có thể nhìn cả một thế giới ảo huyền mà trong đó thiên nhiên, con người, đồ vật đều có những cảm xúc riêng. Phải chăng từ những nỗi niềm nhung nhớ khôn nguôi đã giúp Đông Hương nhìn nỗi lòng mình qua lăng kính nhớ mong. Nhìn nơi đâu, ta cũng có thể nhón ra những đặc trưng Đông Hương đó: vương cọc nhọn tim, hồn buồn vướng mắc, hóa tôi ngân hà, buồn nghiêng chạm nắng, thủy triều sóng sánh, vỡ sóng tâm hồn, lạnh chờm vai, lạnh tím mình, giùm cuộc vui đứng bóng, giòng châu nước mặn, xén bớt cho em chút tím chiều, chiều nghiêng xuống giòng tình, nhai rạ thở ra thơ, Văn Lâu còm cõi dựa, lá me Vỹ Dạ khóc, chân em bấu thật sâu trong thân phận, cánh phượng phai ngơ ngác, mái chèo dỗi hờn đò…..
Nỗi nhớ buồn thương chưa từng ngưng nghỉ trong Đông Hương đã khiến một cô bé tuổi ô mai bước từ miền đất Huế thơ, Huế mơ qua vùng trời Paris kinh đô ánh sáng mà chưa hề tan chảy nỗi niềm:
nghiêng qua phiá sao đổi ngôi
băng trời, xuống biển, hóa tôi ngân hà
buồn nghiêng chạm nắng phù sa
thủy triều sóng sánh vào ra… một mình !

chừ xa lắm, tầm nhìn ngoài biên giới
biển vô biên, đêm vỡ sóng tâm hồn
nhưng anh biết, một khắc tình thuở ấy
là muôn thu thương nhớ chĩu ngàn cân

em quay về hướng bờ kia
thương anh nhiều đến mê si tầm nhìn
lạnh chờm vai, lạnh tím mình
ôm bờ môi ướt nguyên đêm, ngẩn người
Thu vàng ơi, vàng từ bên kia biển
Người ở đâu, còn nhớ nổi mùa em?
lời mưa đêm, lâng lâng buồn miên viễn
thức thao từng tượng đá giữa công viên
trăm năm ươm thử trăng huyền thoại
sáng đủ quanh ta bốn góc đời
buồn nhớ, tin yêu, vui, chờ đợi
Người vào – đi – ở- giữa tình tôi
….
giữa chờ nhau, thơ về trang cõi nhớ
ngồi lặng im, tình tự với hoang mơ
rồi bay đi, mặc khóa tình rộng mở
gởi mặt trời hạt mầm nẩy trong thơ
còn bao nhiêu lửa hương đầu
thắp lên cho sáng giùm màu tình ta
vui chân, chiếc lá không nhà
hôm về điểm hẹn.gọi phà, hồi hương
……
Ừ nhỉ, nói đến thơ tình, tôi lại trở về với nỗi nhớ anh hằng ngày, tôi lục lọi trong tim tôi xem có lúc nào, có phút giây nào tôi đã để quên anh trong góc phòng tim chưa? không tôi tìm không ra sự quên lãng ấy, ngày tháng vẫn đi không dừng lại, nhưng tình yêu vẫn đó, và tên anh vẫn trên từng nỗi nhớ, khuôn mặt anh trong từng cơn mơ, và tôi hiểu, tình yêu anh là hơi thở của mình, nếu không còn anh, tim tôi sẽ ngừng, linh hồn tôi sẽ lang thang về một cõi không màu, chỉ có toàn những đám mây mùa Đông xám ngắt trôi lang thang miên trường…(đông hương)
Mảnh tim vỡ sắc nhọn ngày nào vẫn lưu lại trong Đông Hương như lời trần tình. Từ đó nguồn tình thơ đều đặn ứa trào. Trong tim Đông Hương dường như chất chứa song hành hai nỗi niềm. Nỗi tình và nỗi quê. Nhưng khác với vết thương con tim, quê hương Huế của Đông Hương là một nỗi muộn sầu. nỗi niềm khởi dậy từ cuộc tang thương Mậu Thân 1968. Cơn binh lửa đã mang người bà thân yêu về cõi thiên thu. Để từ đó nhớ về nguồn cội nghe mặn đắng ngậm ngùi
răng rứa soan, răng em còn tha thiết
nhớ mong ta, nhớ với tuổi ngọc hồng
đêm thức trắng Trường Tiền cay cả mắt
nghe gió mùa thổi lạnh quíu tay chân
răng long não, răng buồn chi dữ rứa
chuyến đò ngang không thấy bóng người về
đêm bến Huế, Văn Lâu còm cõi dựa
nghe lá me Vỹ Dạ khóc bên tê
răng rứa phượng, răng em lây lất mãi
ngày ta về Huế thút thít mưa Đông
chân ta mỏi sau bấy lâu bương bải
xứ sở nào, quên mất cả sông Hương
…..
hôm ngày về, tôi đây. Người đâu mất
trên sóng Hương mái chèo dỗi hờn đò
trên sân vắng. cánh phượng phai, ngơ ngác
quay tứ bề, Huế còn chỉ giòng thơ …
bụi sa mạc cuộn đời toàn cát xám
gió tri âm hay thổi bật trời xa
chân em bấu thật sâu trong thân phận
mai nẻo vể đừng mộng vỡ châu sa
….
mai Huế – em còn đó
thành quách đổ nát rồi
Hoàng Cung dù lạnh giá
vẫn anh- và anh thôi
cuộc tình tôi chơn chất
giữ lời nguyền yêu ai
vẫn trọn lời yêu ai
nguyên cuộc đời sau- trước
ngọt bùi nguyên hương nhớ
mang mang tầm yên vui
vô biên là ranh giới
vô biên từ thuở ấy
tim ngoan và mê say..
Những người yêu thơ, làm thơ không hiếm bởi con người trong máu vốn có chút thơ. Nhưng để thấy một người trong thơ có chút máu không nhiều, cuộc đời họ chỉ thở cũng ra thơ, như Luân Hoán, Đông Hương, mỗi giờ sống là một nguồn thơ…Có khác chăng, khi Luân Hoán làm thơ là nhớ chuyện đã từng, thấy chuyện đang là – còn Đông Hương thì khối tình cứ nặng mang theo, dù xa nửa vòng trái đất, dù trĩu nửa đời người.
nói chi rứa, dị òm tề, không dám
dừng chân đi, Lê Lợi khỏi bàng hoàng
chắc thương nhiều nên thơ như bươm bướm
mai về sau, mình được mấy triệu giòng ?
Trong thơ Đông Hương, Huế chỉ riêng để nhớ một người.
đặng châu long
14-11-2014