jeudi 30 juin 2011

CHIỀU NI NHỚ HUẾ



chiều ni nhớ huế
buồn chi lạ
mưa rơi những giọt nhớ thương người
khẻ nghe tiếng lảy
sầu đong lại
núi ngự
mây chùng nước hương xa...

gọi nhớ em về
che nón lá
cười duyên trăm mối
dấu khuynh thành
trái tim cổ kính
như biển động
tình
đầy
khuôn mặt
những chấn song

bỏ huế bao năm
sao vẫn nhớ
hương cau
mái trúc
nắng sau vườn
thôn vỹ
ngỡ chừng em ẩn hiện
áo dài tím loãng những vần thơ

mất nước
vẫn nghe sầu chất ngất
uống rượu đầy vơi
những nhọc nhằn
ba muơi năm tuổi
chừng như đá
đất trời nhiều lúc cũng chơ vơ...

tưởng nước sông hương
lẫn mây trời
rơi từng giọt nhớ
giọt tương tư
cho ta hứng bắt
bàn tay lại
khẻ hát huế thương
huế mịt mù...


DxN

PS: Hy vọng cô Tôn Nữ không chê... smile

GỌI


vẫn thèm nghe được tiếng em
ngọt pha chút đắng hờn ghen thuở nào
nhắc phone vừa mở lời chào
là em vội hỏi: thế nào, khỏe không?

(nhớ ơi! nhớ tím cả lòng)
xạo ơi là xạo, hỡi ông đa tình
(nói thế nào, em mới tin)
thôi đừng nói nữa, lỡ tin mất rồi

giận hờn cũng bấy nhiêu lời
trước khi tạm biệt còn đòi: hôn em
ừ thì hôn ngọn gió đêm
thoảng hương thương nhớ từ bên kia trời

nói đi em, đừng nhẹ lời
ngọt cay đã hẹn một đời gọi nhau
anh thèm nghe cả nỗi đau
khi em chong mắt nhìn màu mưa đêm

hứng từng giọt lặng vào tim
chảy rưng nỗi nhớ trong tình khúc mơ
chuông reo giữa những lời thơ
nối từng con chữ đợi chờ nhịp rung

nhớ ơi! nhớ những hồi chuông
gọi đi em nhé, giận hờn cũng nghe!

Cao Nguyên

HỒ TRƯỜNG VÀ CUỒNG CA



Đại trượng phu không hay xé gan bẻ cật phù cương thường
Hà tất tiêu dao bốn bể luân lạc tha phương
Trời Nam nghìn dặm thẳm
Non nước một màu sương
Chí chưa thành, danh chưa đạt
Trăm năm thân thế bóng tà dương
Vỗ gươm mà hát
Nghiêng bầu mà hỏi
Trời đất mang mang ai người tri kỷ
Lại đây cùng ta cạn một hồ trường
Hồ Trường , Hồ Trường
Ta biết rót về đâu
Rót về Đông phương, nước biển Đông chảy xiết sinh cuồng loạn
Rót về Tây phương, mưa Tây phương từng trận chứa chan
Rót về Bắc phương, ngọn Bắc phong vi vút cát chạy đá giương
Rót về Nam phương, trời Nam mù mịt , có người quá chén như điên như cuồng
Nào ai tỉnh , nào ai say
Lòng ta ta biết, chí ta ta hay
Nam nhi sự nghiệp ư hồ thỉ
Hà tất cùng sầu đối cỏ cây .

Tiêu Đẩu Nguyễn Bá Trác*

Thân tặng anh Cao Nguyên , Anh Mạc Phương Đình , nữ hoạ sĩ Thanh Trí
* (ông Ngoại của đht )
đht





Cám ơn
Đóa Hồng Tím về bài " HỒ TRƯỜNG" của ông Ngoại . Đọc thấy lâng lâng cả tâm mình, cảm tấm lòng của Tiền Nhân, về nỗi ưu tư
trong chí khí Người với một
Trời Nam nghìn dặm thẳm / Non nước một màu sương
Đành đoạn nghiên bầu nghe Hồ Trường chảy. Hậu sinh uống giọt cảm hoài của Tiền Nhân, gõ phách cuồng ca:

@@@

ca ư!
hề! khúc cổ sầu
lợi danh hư ảnh, công hầu huyễn mơ

cuồng ư!
hề! vọng nguyệt lầu
thuyền quyên chạm bóng, lòng đau tử thành
(bởi duyên sắc nước khuynh thành
nợ đày Từ Hải dưới cành liễu ngoa)

hận tình ca
mộng quan hà
Ngọ Môn cuốc gọi, huy tà triều cương

ta ư!
lữ khách đoạn trường
nhập cung thoát lệ, đăng vương thắp sầu

tình ư!
quan họ giang đầu
trù ca vỡ phím, bạc câu giao hoàn

đời ư!
hông thủy càn khôn
mồ hôi thắm máu quyện chung lệ hồng

cuồng ca
thương khúc lạc hồn
ngỡ chừng men đắng xoáy tròn đáy tâm!

Cao Nguyên



thời gian còn đủ không em
cho mình nhớ lại mông mênh tình người
CN

TÌNH KHÚC SÔNG TRĂNG


Tôi về , trọ giữa sông Em
nghe hồn thanh thản ngọt mềm lời ru
con tim năm tháng mộng du
đường tình mây lãng đãng mù phương tôi

Gió xao ngọn sóng mồ côi
nhìn lục bình nở bên trời nhớ thương
em giờ xa ngút ngàn phương
có nghe tiếng nấc lạc đường tình không?

Tôi còn duyên nợ bến sông
đi thì nhớ, ở phai lòng … người quên!
con tim có lý lẽ riêng
ru tôi từng khúc muộn phiền đời thơ

Một mai lạc bến sông xưa
trở về cát bụi chờ mùa trăng nghiêng
biết đâu em cũng muộn phiền
bởi tình cuộc lữ chung – riêng … một thời!

Cao nguyên phố, 28-6-2011
Dzạ Lữ Kiều

mardi 28 juin 2011

HUẾ MỘNG HUẾ MƠ

thebestDonguyen 28. June 2011, 03:36

@




như sông hương tần ngần nhớ phố
rót tiếng ru
theo chuông vọng thiên mụ buồn !
anh đứng đợi bên chuyến đò không nỡ
bước chạm lên vách huế mong manh ...

uống cạn môi theo vần thơ mái đẩy
có nỗi nhớ cơn say ngất ngưỡng bè trầm
em hát khẻ huế bây chừ mộng mị
áo dài bay đắng đót nắng hanh vờn

phố chập choạng nắng lung linh mắt biếc
gió mùa thu rơi nhẹ lá phượng buồn
nơi những câu thơ ngượng ngùng qua bến
tiếng guốc khua
khép nhẹ huế vấn vươn

ta đến huế - đến từng ngõ ngách
qua những con đường gió thổi bạt ngàn
hết ngã ba ngã tư tới ngã sáu
đi qua Nguyễn Tri Phương vòng Lê Thái Tổ cho dài
qua đò Thừa Phủ vắng không có ai
của cái nhìn nhau không nhớ nỗi bao giờ
em có lẽ giấu mình bên cỏ
mà cỏ vô tình giấu huế mộng huế mơ

DxN

lundi 27 juin 2011

CHƯA KHỎI NHỚ


chưa khỏi nhớ, là còn thương em nhỉ
tình cứ về thủ thỉ giữa đêm sâu
cũng tại gió gieo tương tư vạn lý
xa nghìn trùng, mình cứ nghĩ về nhau

đêm mơ thấy hoa Đàm trong cõi gió
loang trầm hương vương cuối ngõ chân đời
thơ đang viết giữa chừng buông dấu hỏi:
có thể nào chạm khẽ chút duyên thôi?

không gian loãng, thời gian trôi thật vội
nhìn cuộc tình vời vợi buốt lòng đau
giữa đưa đón, anh tìm em vạn lối
chỉ thầm thì mơ gọi tựa vai nhau

chưa khỏi nhớ, là còn thương em nhỉ
hạnh phúc ơi! ta gọi đã khàn hơi
thôi gió hỡi! ngưng đưa tình vạn lý
cho ta hôn đắm đuối trái tim người!



Cao Nguyên

THƠ SONG LINH


LỐI MÒN XƯA

Lối mòn cỏ biếc chạy xuyên đồng
Lượn khúc quanh co vặn uốn vòng
Chan chứa tranh quê tô bướm trắng
Bập bồng bay khắp áng trời trong

Nhớ lối mòn nâu trong xóm vắng
Điểm thêm khóm trúc cạnh bờ đê
Vài căn nhà nhỏ im lìm lắm
Kỷ niệm khung trời chốn miệt quê

Ngày tháng trôi rồi đã có chi ?
Chỉ còn đôi mảnh với tình thi
Chỉ còn hình bóng trong tâm trí
Mà đó đây đời trở mấy khi

Lối cũ hôm nay nhuộm ánh đèn
Không còn in dấu vết bùn đen
Ai về ngày trước mây un khói
Kẻ đến bây giờ sắc bóng chen

Lối đó ngày xưa có mái đình
Cỏ xanh, cau, trúc đẹp hương tình
Là nơi của thuở tròn trăng mộng
Rộn rã thanh âm sáo nhạn truyền

Đặng Xuân Linh

@@@

CON VẪN SỐNG TRONG LÒNG BA

@
(Xin phép thay mặt anh Dương Quân để diễn tả nỗi lòng khi hay người con gái yêu Dương Thị An Xuyên của anh đã từ trần qua cơn bệnh nặng)

@

Tin sét đánh, ba ôm đầu bật khóc
Tại vì sao con lại bỏ ra đi ?
Bao niềm tin, ba còn lại những gì
Giờ đã hết khi tuổi già chồng chất

Thương con trẻ, sống chuỗi ngày lây lất
Không tình thương, nội, ngoại thẳng tay xua
Khi cuộc đời theo chiều gió đẩy đưa
Chỉ còn biết bạc tiền hay danh vọng

Con hội tụ điều hay trong lẽ sống
Biết kiệm cần, nhẫn nại để mưu sinh
Biết nâng niu, trân quý những ân tình
Sao Trời nỡ để mình xa cách mãi !!!

Con không chết, con vẫn còn tồn tại !
Trong lòng ba mãi mãi chẳng rời xa
Bút mực nào diễn tả những xót xa
Khi cay đắng đã nhòa trong khóe mắt

Thương mẹ cha theo nỗi đau chất ngất
Tội tình chi mà phải chịu đọa đày
Chỉ tại vì theo lối sống thẳng ngay
Không mê hoặc, không phô bày trắng trợn

Càng nghĩ lại, càng xót xa đau đớn
Mới ngày nào, niềm kiêu hãnh vô biên
Mà hôm nay chất chứa mọi ưu phiền
Vì ba chỉ là tên tù cải tạo

Ba vẫn sống chuỗi ngày sầu áo não
Vì em con, niềm sáng tạo cuối cùng
Khinh lũ người giữ kiếp sống lao lung
Đầy dốt nát nhưng tưởng mình bất diệt


Nguyễn Gia Linh

vendredi 24 juin 2011

BẢN SONATE BUỒN


trong âm vang bản Sonat buồn
em đã ngủ theo giòng nước mắt
trong nỗi đau của lời tự truyện
em qua đường với nỗi xót xa

môi em rung gọi mời nhân ái
trong mắt người tia sáng dửng dưng
lấy câm nín buộc chân mình lại
em nhìn em thân xác rưng rưng

miếng cay đắng ngậm vào đã nuốt
sợ nãn lòng do thức ăn thiu
những hạt bắp trong tay khô quắp
ngâm vào nước mắt sẽ mềm ra

có lúc em no vì quá đói
nhấp môi cười thần trí hôn mê
vết thương vỡ theo đời nhức nhối
điệp khúc buồn - em vỗ về em!

Cao Nguyên

mercredi 22 juin 2011

EM VÀ PHƯỢNG


Bước chân lên thảm phượng hồng
Bỗng dưng chạm phải nỗi lòng ngày xưa
Cái thời hai buổi nắng mưa
Chung ô cùng bước sớm trưa đến trường

Tóc thề lộng gió vai buông
Hương thầm bồ kết còn vương nắng gầy
Bao năm tóc lạc đường bay
Đâu còn nghe gió hát ngày xuân phai

Em đi xa, ngút đường dài…
Có thầm nhắc lại những ngày bên nhau?
Hồn trăn trở, mòn đêm thâu
Nợ thương nhớ biết ngày nào trả xong(?!)

Đường tôi đi, sỏi đá buồn
Con tim rướm máu cõi còm đời thơ
Dấu yêu ơi!
Thời gian chờ
Ta về cát bụi
Tình xưa nợ người!

Phố núi, 15-6-2011
Dzạ Lữ Kiều

lundi 20 juin 2011

MỘT MÌNH


một mình qua phố giữa đêm
thấy ta và bóng công kênh giữa đường
lá rơi võng nặng hạt sương
tay chao sóng lạnh, lòng vương khói buồn


một mình đếm bước chập chờn
vẫn ta và bóng, thủy chung cuộc tình
ngẩn ngơ mình tự hỏi mình
(trăm năm còn khúc tự tình hôm nay ?)

một mình uống gió mà say
lòng nghiêng theo lá, hồn lay bóng mờ
người ơi! biết đến bao giờ
rượu hồng ta rót, người chờ giao bôi

một mình, chỉ một mình thôi
giữa đêm qua phố với lời thơ say
gọi người theo lá sương bay
mà lòng chợt ấm trong quay quắt chờ .

Cao Nguyên

THƠ SONG LINH


ĐOẠN KẾT BÀI THƠ

Mùa thu rồi, viết tựa… bài thơ
Đông đến, sao thơ vẫn mịt mờ
Xuân ấm lời yêu còn bỡ ngỡ
Biết em chốn đó chửa tròn mơ

Xuân sau ta lại thêm xuân tuổi
Dù có thương buồn mái bạc pha
Trang giấy thơ ta, em trẻ mãi
Tóc em sương điểm, tuổi chưa già

Hè sau trở lại có còn …mơ ?
Ước hẹn trong thư, chắc vẫn chờ ?
Ta cứ nghĩ hoài nên chiếc bóng
Bài thơ dang dở, mộng bơ vơ

Em trót hứa rồi thì nhớ nhé
Ngoài đời, ta chỉ mến em thôi
Bài thơ chưa trọn, còn phần lại
Đoạn kết em thêm ý đẹp bồi
**
Mong chờ năm tháng qua rồi
Bài thơ còn lại bồi hồi chờ trông
“Anh mong cho cả gió đông
Cho thuyền tới bến, anh trông thấy nàng” (CD)

Đặng Xuân Linh

TÌNH QUÊ

Em ơi! bìm bịp kêu chiều

Nước lên, gió dậy đem diều ra đê

Mây xa một thoáng bay về

Diều bồng trong gió, hồn kề trong mây

Lững lờ bay khỏi chòm cây

Cái đuôi uốn khúc, vẽ ngày ngây thơ

Buồn khi diều dứt mộng hờ

Đứt dây thoát khỏI trời mơ lạc loài

Em ơi! Nhìn chiếc ghe chài

Để anh bẻ lá kết hai con thuyền

Thuyền ta chở mộng bình yên

Vượt con rạch nhỏ qua miền thương yêu

Xuyên hang dừa nước đăm chiêu

Hàng bần lã ngọn, hang điều lẳng lơ

Cá đâu đớp móng ven bờ

Trái bần chin rụng lặng lờ trôi sông

Em ơi! Chiếc bẫy giữa đồng

Tiếng chim sắc hót nghe lòng nhớ thương

Tưởng chim gọi bạn lên đường

Ngờ đâu mủ mít đã vương chân rồI

Mỗi mùa khi nắng vàng khơi

Ba anh bẫy sắc, mua mồi chim ăn

Thấy chim nhảy nhót tung tăng

Đến khi được thả bay quanh giữa trời

Em ơi! Nước đã lên rồi

Cùng nhau gặt lúa đem phơi giữa đường

Sợ rằng nước ủn ngàn phương

Lụt tràn khắp nẻo sầu vương đêm ngày

Nắng mưa khuya sớm dạn dày

Chỉ mong thấy được ngày mai yên lành

Lúa vàng trải khắp đồng xanh

Gạo thơm đầy vựa, tình anh vuông tròn

Nguyễn Gia Linh

jeudi 16 juin 2011

CỔ TÍCH


Đầu muà hè năm ấy
khi cơn giông vừa tàn
có con CHIM NHẠN lạc
đôi cánh bầm máu me

NHẠN nằm thiêm thiếp ngủ
trong lòng tay ông tiên
dần dần nó hoá thân
thành con CHIM RỪNG lạ

ánh mắt màu thiên thanh
sắc lông màu tím nhạt
chim bắt đầu ca hát
lời cao hoà tiếng trầm

bầy nai ngơ ngẩn đứng
rừng già im lắng nghe
trăng sao về dạ hội
thời gian không muốn về

từ đó giữa rừng hoang
vang vang lời chim lạ
cảnh sắc thêm huy hoàng
muôn loài thầm cảm tạ

ông tiên ngồi làm thơ
chim ngồi bên nhổ tóc
bớt trắng và thêm đen
dần dần tiên trẻ lại

từ đó giữa rừng hoang
một chim và một người
như một hình một bóng
nửa bước không muốn rời

ba tháng hè trôi mau
tưởng chừng như giấc mộng
tưởng chừng như vô cùng
bài thơ tình bất tận

bỗng một ngày trở trời
chim vào rừng hái trái
mãi mãi không thấy về
ông tiên chờ hoá đá

bây giờ rừng Đà Lạt
giữa sương mù mây bay
có một ông tượng đứng
tám năm chưa ai hay

hằng đêm cứ đến rằm
hoặc những đêm đầy sao
khi mọi người yên giấc
tượng bắt đầu làm thơ

lấy trời xanh làm giấy
lấy muôn sao làm vần
lấy ánh trăng làm mực
viết lên bài thơ thần

gởi về cho CHIM ÉN
gởi về cho CHIM RỪNG
gởi về người ÁO TÍM
gởi về người ÁO XANH

gởi về cho người ấy
mang tên là ĐôngHương
Đông Hương Đông Hương

(lời chim núi *thơ Ngô Xuân Hậu )

THỬ - THÁCH


THỬ

Anh yêu dấu

Em thử nhé, khi xa anh, giả bộ
Không thở dài trong bóng tối mênh mông
Không viết thư và không đếm thời gian
Không mắt ướt trên những hàng chữ lạnh

Không muốn say để tìm niềm quên lãng
Không muốn nằm nghe mưa gió sang ngang
Em thử nhé, một ngày không hề nhớ
Không ngẩn ngơ khi nắng xuống hoàng hôn

Không đóng vai công chuá ngủ trăm năm
Chờ hoàng tử trở về hôn lên trán
Không chải tóc bên cạnh gương thầm lặng
Không thảo thơ và thả phố lang thang
@
Nhưng ,
Em cứ ngỡ dễ dàng quên anh lắm
Em không dè lại cứ nhớ nhiều hơn!!

đht

THÁCH

thử nữa đi, thử nhiều lần cho chắc
phải chăng quên là nhớ đến vô hằng
nếu cứ thử mà quên không bằng nhớ
thì thà em không thử đỡ băn khoăn

có một lần anh bảo: em sẽ quen
khi em quên cuộc tình thôi biết nhớ
chỉ tại em mỗi khi buồn kiếm cớ
gọi tên anh nên nhớ mới ngập lòng

đã biết mình trót mơ yêu hoàng tử
mắc cỡ gì công chúa của anh ơi
đừng chải tóc khi soi gương thầm lặng
mà chu môi gởi một nụ hôn mời

thế mới xứng với ý đồ công chúa
muốn thử quên trêu hoàng tử si tình
đâu dè thử làm lộ hình bản sắc
tham lam yêu đem nhớ dấu vào tim
@
biết tỏng rồi công chúa của anh ơi
thách em quên được cuộc tình huyền thoại !

Cao Nguyên

MỘNG VÀ THỰC


em đến bên đời như giấc mộng
ngọt ngào như cuộc rượu chưa say
tưởng như mưa gió không về lại
cho những niềm vui mãi cứ đầy

em đến bên đời như khúc ca
vọng lên trong nỗi nhớ quê nhà
dư âm thời trẻ đầy hương vị
mê lộ về giăng lối cỏ hoa

em đến bên đời ngọt tiếng thơ
hương xưa ngà ngọc chút sương mơ
cho ta câu hát thời xa lắc
vẽ dáng mùa xuân thuở đợi chờ

em đến bên đời câu dịu ngọt
khua tình thức giấc với thời gian
ngỡ như tâm sự không còn nữa
thao thức nào chia chút ngỡ ngàng

em đến bên đời ta rất vội
bàng hoàng trong khúc hát chiều mưa
bàn tay chưa nhạt màu băng giá
níu vọng tình nhau một tiếc xưa.

mạc phương đình

mercredi 15 juin 2011

GIỌT NẮNG VÀNG


Gởi em chút nắng hanh vàng
Của ngày tháng Hạ ngập tràn quê hương
Em xa rồi … ngút ngàn phương
Tim đâu giọt nắng cuối đường ngày xưa (!)

Những chiều tan học, đón – đưa
Dẫm lên chiếc lá vàng khô lặng thầm
Giọt nắng chiều cứ lầng khâng
Vuốt ve sợi tóc níu từng bước đi

Rồi … từng giọt nắng mùa thi
Nhòa cùng nước mắt những khi ôn bài
Đường thênh thang. Bước tương lai
Em giờ nghe nắng vàng phai tuổi hồng(?!)

Muốn quay tìm chút nhạc lòng
Thì trời ơi! Sóng thời gian cuộn về
Đường đời lắm dốc nhiều khe
Lưu trong nỗi nhớ hồn quê thơm lành

Cội nguồn chút nắng vàng hanh
Gởi tặng em thưở ân tình lên ngôi
Biết đâu nửa áng mây trôi
Vần thơ em rợp góc trời quê hương.

Cao nguyên phố, 04-6-2011
Dzạ Lữ Kiều
*Thân tặng đht những ngày còn xa. Tình thân!
DLK

mardi 14 juin 2011

THƠ SONG LINH


Song Linh

Quyến rủ của vạn vật
@

Lâu rồi còn nhớ chút bâng khuâng
Thắm thoát thời gian tiết chuyển tuần
Nhìn lại mới hay cây rụng lá
Tia vàng khó tiễn đám phù vân

Đông qua, nụ thắm chồi hoa mới
Vạn vật đổi đời nhuộm tiếng ca
Ấm áp xoa tình muôn sắc áo
Ngoài đường kẻ lại với người qua

Nắng xuân chim rủ lượn trên cao
Bướm trắng bay sang với cánh đào
Để được gần nhau vờn nhụy thắm
Lan vàng... diễm lệ rực khoe màu

Tươi đỏ từng chùm cánh phượng xinh
Điệu ve không hẹn réo theo tình
Mùa hè ửng đỏ trên đôi má
Nguồn thắm tình xuân đến với mình

Hừng đông rải rác sương trên lài
Hương tỏa bao la với tháng ngày
Ngây ngất thơm pha tình dạ lý
Đem niềm thơ vận điểm trang đài

Vườn hoa trăm sắc say sưa ngắm
Trang đìểm trong nhà sắc vạn bông
Réo rắc chim muông, tim lắng đọng
Âm ve rỉ rả chạnh riêng lòng...


Đặng Xuân Linh

ĐÔI MẮT NGƯỜI YÊU

" Anh nhớ làm sao đôi mắt em
Cả trời hy vọng nắp sau rèm "

@
Anh thấy hình anh, trong mắt em
Như đang ve vuốt mộng êm đềm
Như khơi ngọn lửa bừng hy vọng
Đẩy mạnh thuyền ta đến bến tình

Anh nhìn đôi mắt hằn thương nhớ
Gởi gấm bao lời nói với anh
Ta chẳng bao giờ xa cách nữa
Dầu cho mưa gió khắp non ngàn

Làm sao quên được, ba cây dừa
Bên bờ giếng cạn, một chiều mưa
Em nghiêng vành nón, nhìn say đắm
Anh thấy lời yêu... mấy chẳng vừa!

Mình chỉ vừa quen mới một năm
Sao như đã kết mối duyên thầm
Tưởng mình cùng đến phương trời lạ
Đuổi hết mây đen, đợt sóng ngầm

Đem niềm tin tưởng với hương yêu
Viết nốt vần thơ, ướp mộng nhiều
Cho thấy quảng đường ta rảo bước
Ngất ngây sắc thắm vén mây chiều

Sẽ có một ngày đẹp yến anh
Ta chung xây đắp mộng duyên lành
Bên em anh khép vòng tay lại
Rồi vẽ lên môi chuyện chúng mình

Trên bước đường đời em với anh
Cặp tay đi giữa khoảng trời xanh
Đêm rằm cùng ngắm vầng trăng sáng
Nhấp chén trà sen, thỏa mộng lành



Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 08-09-2004

lundi 13 juin 2011

THÁCH


thử nữa đi, thử nhiều lần cho chắc
phải chăng quên là nhớ đến vô hằng
nếu cứ thử mà quên không bằng nhớ
thì thà em không thử đỡ băn khoăn

có một lần anh bảo: em sẽ quen
khi em quên cuộc tình thôi biết nhớ
chỉ tại em mỗi khi buồn kiếm cớ
gọi tên anh nên nhớ mới ngập lòng

đã biết mình trót mơ yêu hoàng tử
mắc cỡ gì công chúa của anh ơi
đừng chải tóc khi soi gương thầm lặng
mà chu môi gởi một nụ hôn mời

thế mới xứng với ý đồ công chúa
muốn thử quên trêu hoàng tử si tình
đâu dè thử làm lộ hình bản sắc
tham lam yêu đem nhớ dấu vào tim

biết tỏng rồi công chúa của anh ơi
thách em quên được cuộc tình huyền thoại !

Cao Nguyên

NGỤ NGÔN TÌNH


mượn em một chỗ dừng chân
tựa vai . thơ ngủ . quên thân thế đời
từ khi chân bật khỏi nôi
ngược xuôi đi giữa dòng đời lạnh hoang

giữa em tôi gối hừng đông
nhìn cây nhân ái nở hồng đức tin
đọc em nghe . ngụ ngôn tình
ngắm em chăm ngọn nhân sinh vườn đời

trong em dòng chảy thơ tôi
rộn làn sóng biếc triệu lời nắng reo
trăng lên mơ cũng về theo
mừng tôi có được chỗ neo giấc tình !


Cao Nguyên

NỬA ĐÊM



nửa đêm trăng mỏng phai tàn
buồn nghiêng gối mộng
điêu tàn ngõ sâu...
hồn ta vọng
một vũng sầu
phất phơ giấc mộng
khanh - hầu
mong manh
sông rối
nước cùng
lênh đênh ...


mây trôi
gió nổi
bập bềnh
ghềnh xa
tay ta nắm chặt chiều tà
với cồn phố cũ
với ga ven rừng


bỏ ngày tháng ở sau lưng
yêu em
tình đến
vô cùng
lo âu

quanh mình còn có gì đâu
chỉ nghe tiếng vọng
đó đâu
em về ...

DxN

BẾN TRĂNG


(tặng Đông Hương )
@
Trăng soi bến nước lững lờ
Ngập ngừng như đợi như chờ thuyền trăng
Lưa thưa mấy áng mây giăng
Gương sông mờ ảo bóng Hằng Nga soi
Đỗ quyên vọng tiếng u hoài
Khóc tình ly biệt bi ai cõi trần
Bến đời hư huyễn phù vân
Bến trăng chờ đợi mấy lần thuyền qua
Thuyền rời bến cũ thuyền xa
Bến trăng mong nhớ thiết tha mấy mùa.
Nghinh Nguyên

dimanche 12 juin 2011

CON CÓC ĐẦU ĐỜI



Tôi làm thơ từ hồi tiểu học
gửi cho em con cóc đầu đời
gửi xong, trốn lớp vài ba bữa
gặp lại nhìn em ngượng chín người

Vào lớp trông em, em ngó lơ
tôi thầm nhẫm lại mấy câu thơ
chữ yêu tôi cóp từ trong sách
sao nó làm tôi cứ ngẩn ngơ

Mới tuổi mười lăm đã vấn vương
nhà em nhìn xế cổng nhà thương
tôi đi qua đó trong ngày nghỉ
chân bước tung tăng mấy dặm đường

Qua nhà em mắt tôi nhìn thẳng
chẳng hiểu em có thấy tôi không
dù lòng cứ bảo quay nhìn thử
chẳng dám nhìn đâu ! chân cứ run

Cuối năm đổi lớp, thêm con cóc
lần đó gặp tôi, em mỉm cười
đêm ấy tôi về nuôi mộng đẹp
bắt đầu cho chú cóc lên ngôi

mạc phương đình

BỜ MÔI EM HỒNG ÁNH HỎA CHÂU



(tặng những thằng Bạn
mất còn đều thấy tiếc)
@
khi chữ Tình viết trên báng súng
bờ môi em hồng ánh hoả châu
trước cái chết không cần lý luận
anh hôn em - sẽ thật bất ngờ

khi nụ hôn còn trong nghi vấn
cuộc tình mình chấp nhận rủi may
bởi ai biết con đường số phận
chọn chiều nào tránh hướng đạn bay

khi cuộc chiến còn chưa ngã ngũ
em dễ dàng nhận thiệp báo tang
trong khoảnh khắc nụ hôn bị vỡ
giữa đêm đen còn gì cho nhau

khi cuôc sống bị đời bức tử
mong gì anh nhận được đoá hồng
em nghĩ đi - còn chi quyến rủ
trong tình thơ viết giữa chiến trường

@

bữa nay nhớ đêm tàn quá khứ
kể em nghe chuyện thuở hồng hoang
nhìn rõ mặt nguyên nhân viễn xứ
anh tưởng mình đang dạo nghĩa trang

chút hồn phách bạn bè còn lại
treo trên đầu huyền sử vinh quang
nên em nhớ những gì tồn tại
cũng chỉ là bèo bọt thời gian.

Cao Nguyên

HOANG VU

Ta từ lạc lối đam mê
Đường đi chẳng nhớ, lối về cũng quên
Chỉ còn một nẻo là em
Ngẩn ngơ gió gác, trăng thềm với thơ.

Ta từ xuân hẹn, thu chờ
Em ra đứng đợi bên bờ Tương giang
Sầu hoen má thắm võ vàng
Quạnh hiu cõi nhớ, muộn màng sương pha.

Ta từ vỡ mộng phồn hoa
Đỉnh sầu chất ngất, nhạt nhòa chân thân.
Dẫu ta mỏi bước phong trần
Trong hoang vu cũng muôn phần có em.

DƯƠNG QUÂN - bài 13 - ( 6-11-2011 )

THÁNG BA SAY





tháng ba, ta bỏ rừng
(trên đường về thăm biển?)
không - ta bỏ rừng đi
vì điêu tàn cuộc chiến

vì ngọn lửa hận thù
đốt Trường Sơn linh hiển
đập vỡ tiếng cồng chiêng
Giàng ơi! và Giàng ơi! *

ba-mươi-mốt cái tháng ba
ta rùng mình say khuớt
khi hồn bạn theo ta
qua núi đồi xuôi ngược

Ôi đỉnh gió Chư Pao
bình-đông đầy rượu đế
rót giữa đáy chiến hào
uống đi - rồi quạnh quẽ!

Ôi Đức Cơ, Pleime
cơm sấy và thịt hộp
rượu cần pha nước khe
uống say - rồi cúi mặt!

Ôi Thuận Mẫn, Buôn Hô
me khô và cóc ổi
trộn lửa khói Bù Đăng
uống đi - rồi thức đợi!

đợi những tháng ba say
theo hồn bay tám hướng
tìm vất vưởng chân mây
những vẫy chào lởn vởn!

say cùng ta nhé em
những tấm lòng sông suối
của rừng núi cao nguyên
trong nhiều đêm thức gọi:

bạn ơi và rừng ơi!

Cao Nguyên

---------------
(*) Giàng ơi! = Trời ơi! (tiếng sắc tộc miền cao)

TRÊN ĐƯỜNG LỮNG THỮNG HÀNH QUÂN

1.

vào giờ G ta ra mặt trận

ngồi trước ca-bin ngủ gật ngủ gà

một chút nhớ em, một chút nhớ

cái thằng nào đó giống y ta

xe mở mắt mèo qua Châu Ổ

chờn vờn trước mặt bóng ma trơi

nhìn lâu lại hóa ra đom đóm

buồn bã bay khan ở cuối trời

ếch nhái ve nhau loạn thiên hát

lạnh lùng hơi đất cuốn hơi sương

che tay ngồi kéo dài hơi thuốc

nhớ cái…lưng em thật dễ thương

nhét cái bản đồ trong áo giáp

khẩu colt ngủ mỏi một bên đùi

câu thơ chợt đến chợt đi mất

mật trận từ ta nối tới người

2.

vào giờ G ta ra mặt trận

nón sắt bần thần theo gót giày sault

hiu hắt đường mưa tiến về âm phủ

vừa cảnh giác đời vừa ủ chiêm bao

khẩu súng carbine chúi đầu xuống đất

như nói điều gì với cánh Rừng Lăng

đất nhão cỏ chua tổ tiên để lại

thích uống máu người, hay bị ép chăng ?

băng lạch nước đen lạnh tê đầu gối

bỗng khựng giữa dòng tưởng đỉa bao vây

Xuân Phổ bên kia chập chờn bóng địch

lập cập hôn ai, bèo vướng chân mày ?

nước lạnh môi khô loé lên đám nhớ

màu mắt bên màu hoa súng ngày xưa

ta vẫn yêu em, yêu toàn nhân loại

nên gắng khom lưng tiến chiếm Xón Dừa

một loạt đạn bay, một ngày ập tới

một phút làm người sung sướng biết bao

nhưng dẫu tình cờ thân đầy vết đạn

chẳng oán hận gì, vì vẫn chiêm bao…

Luân Hoán

vendredi 10 juin 2011

ĐẮM ĐUỐI


nếu dấu được nụ hôn rồi lửng quên
tôi chẳng nhận ra tôi, người lãng trí
thì làm sao tôi còn nhận ra em
màu thương yêu của một loài ngọc quí!

nếu dấu được tên em giữa dòng thơ
tôi chẳng nhận ra tôi, người lãng mạn
thì làm sao còn nhớ được hương em
trao từ thuở khởi nguyên tình huyền thoại

nếu dấu được nhịp tim vào tiếng động
tôi chẳng nhận ra tôi, bóng của em
thì làm sao tôi nghe dòng trăng chảy
xuyên lòng sông mang bí nhiệm cuộc tình

nếu dấu được đam mê trong cuộc sống
tôi chẳng nhận ra tôi, kẻ dụ lời
thì làm sao thơ còn dâng khát vọng
quyến rủ em vào đắm đuối tuyệt vời!

Cao Nguyên

THÈM


sáng nay gặp lại nguồn gió buốt
ghét quá chừng nhưng biết làm sao
thở ra khói như người hút thuốc
miệng khô ran ráng ngước môi cười

vũng hừng đông mặt trời cố mọc
rừng phong trơ lặng tiếng chim xao
vậy mà chợt nhớ em chi lạ
chắc tại thèm hơi ấm của nhau!

Cao Nguyên

GẶP EM


Chào em đi dạo phố phường

Hỏi thăm sức khỏe bình thường hay không?

Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông

Buồn vui mấy lượt, sầu đong mấy tầng?


Ta từ lạc bước phong trần

Làm thơ thế thái muôn phần chứa chan

Bởi mơ đến một thiên đàng

Mà sao chỉ thấy ngổn ngang ê chề.


Bởi mơ nhan sắc dầm dề

Mà sao chỉ thấy sơn khê cạn giòng

Này em! Có thật hay không

Mỹ nhân tự cổ một lòng thủy chung?


Em rằng: Giữ đẹp tâm hồn

Chẳng nên thay đổi theo tuồng trắng đen

Không vì hoàn cảnh sang hèn

Mà khi tối lửa tắt đèn có nhau.


Đường trần ai có qua cầu

Sẩy chân một bước thương đau cả đời

Dẫu cho thơ viết ngậm ngùi

Gặp nhau chỉ để thương rồi lại quên.


Nghe em ăn nói dịu hiền

Hình như em chính là tiên giáng trần

Nên chi ta rất ngại ngần

Muốn hôn em lại phập phồng lo âu.


Dương Quân

mercredi 8 juin 2011

TRẦM TÍCH


tiếng ngân xa tới ngàn trùng
giữa đêm sâu thẳm buồn không là gì

hài cong hẫng bước trăng. đi
trăm năm khép lại. có về nguyên sơ

sông tâm lả một cuộc chờ
nước trôi man mác mà ngơ ngẩn hoài

phiêu bồng gặp nắng ban mai
đoá sương xưa thoát hình hài. hoá thân

câu thơ từ giọt trong ngần
rớt vào thiên cổ một lần lệ sa

Cát Vân

mardi 7 juin 2011

TA CÓ CÒN NHAU


Tháng hai tuyết rơi đời lạc điệu
ta chân mòn, trán rã những niềm đau
tay trong tay thấy đâu hình em, biến
ta nữa đời níu kéo nụ tình đau

tuổi xuân ơi !
có ai ngồi đếm tóc có sợi bạc
tóc, sợi dài giăng nỗi nhớ đến muôn trùng
còn sợi ngắn
xẻ chia đời ngăn cách
đến bao giờ
ta biết có - còn nhau không ?

nhoài nhìn ra sông
mắt chạm nhau giữa trùng dương nổi sóng
nhoài người ra trông
níu kéo cũng khôn cùng
muộn màng
chưa em ?
gác buồn mênh mông

nụ cười tắt ngang
khuyết vành môi nên mặt trăng vẫn thức
đêm nợ ta màu mực
tấp viết lời thơ yêu em ...

trăng tàn ngã nghiêng
say trên mảnh đời đầy toan tính
hạt thơ dịu dàng chưa đủ
đánh thức trài tim em

cởi áo trần ra
đễ hơi ấm truyền lan dòng máu chảy
đễ tim đập nhịp nhàng
ta nhớ
về bên nhau ...


DxN

lundi 6 juin 2011

EM KHÔNG TÊN


Tên em là gì tôi không biết
Gặp nhau đêm nay rồi biền biệt
Thành phố dừng chân đến vũ trường
Trong đèn lòe lẹt cô gái sương

Em ngồi cùng tôi mời ly rượu
Từ chuyện vu vơ tôi mở lòng
Chuyện tình của tôi hết vãn cứu
Em nghe chăm chú, mắt vắng không

Mặt em dài dài kiểu tôi thích
Tóc em ngăn ngắn bờ vai leo
Miệng em vui vui như muốn nghịch
Dáng em gầy gầy, áo quấn eo

Em ngồi với tôi đến tận khuya
Nhìn em tôi nhớ chuyện đau sầu
Ôi chuyện ngày qua, chuyện ngày qua
Tình mất trong tay giờ còn đâu?

Về phòng vẫn nhớ người con gái
Em giống người tình tôi cố quên
Nếu đã yêu sao lại tự ái?
(Tôi nhấc điện thoại quay số củ)
Gọi người con gái tôi yêu tên

Đốc Ngu -Thơ Cóc Ngược

ÔNG TÔI



Thuở ấy nhà vua ban chiếu chỉ

Lệnh truyền mở đất tiến về Nam

Ông tôi cùng đám người trai tráng

Đốt đuốc đi tìm vỡ đất hoang

Thuở ấy trẻ già đầy nhiệt huyết

Noi gương dựng nước của tiền nhân

Hai châu Ô, Lý - đời công chúa

Nào sá chi muôn kẻ hạ thần

Đoàn người xông xáo không ngừng nghỉ

Vượt núi, băng đèo, qua suối sâu

Nước độc, rừng thiêng, hang dã thú

Muối vừng, cơm vắt, vẫn đi mau.

Tiếng chiêng, tiếng trống dồn, thôi thúc

Ánh lửa bập bùng reo, giấc khuya

Khúc hát, câu hò vang vách núi

Thần linh dường cũng rủ theo về.

Ông tôi bền bĩ, lòng hăm hở

Ra sức trai điền khẩn phát quang

San ruộng, bắc cầu, xây đập nước

Phên thưa, chòi lá, dựng thôn làng

Vài chục căn chòi nên ấp mới

Muôn tâu bệ hạ, chuẩn phê giùm

Xin cho tên gọi, vào danh bạ

Xin cử hội tề chăn dắt dân

Từng ấp, từng làng mau rộng mở

Dân hiền bình điệu khúc hoan ca

Nhờ ơn Trời Đất, thần Vương Trạch

Nhựt nguyệt cho mưa thuận gió hòa.

Như những cây tràm, cây mấm, đước

Ông sơ, ông cố...đã qua đời

Trăm năm con cháu về sau tiếp

Bờ cõi phì nhiêu thêm thắm tươi.

Bao giọt mồ hôi tuôn đổ xuống

Phù sa lớp lớp lại thêm bồi

Trĩu vàng bông lúa, đơm cây trái

Rộn rã thôn trang tiếng nói cười

Công tổ tiên mình gầy dựng nước

Từ Nam Quan đến mũi Cà Mau

Đất liền, biển, đảo đang nguyên vẹn

Hà cớ đem dâng cống giặc Tàu?

Hồn thiêng sông núi sầu thê thiết

Tiên đế ngàn xưa uất nghẹn buồn

Quốc nhục kinh hoàng tròng Bắc thuộc

Ai người hào kiệt cứu quê hương.

Dương Quân

MƯA CHIỀU VÀ SỢI NHỚ


Em về ngày cuối hạ
Thăm lại con đường xưa
Cơn mưa chiều bỗng nhớ
Cuộc tình đã hong khô.

Tháng năm dài đơn lẻ
Vẫn quạnh quẻ tâm hồn
Bên song buồn, mưa nhẹ
Mong người về đầu non.

Vẫn giọt mưa ngày cũ
Em ngóng đợi từng chiều
Anh đi phai màu áo
Không thư về thăm nhau .

Em nhìn ánh trăng tan
Bên đèn khuya một bóng
Chờ tay anh buốt cóng
Giúp em khơi lửa tàn.

Ôm tình sầu vời vợi
Thời gian lạnh lùng trôi
Anh, chim trời bay mõi
Em, vẫn mãi yêu người.
Dẫu mưa dầm nắng gội
Em thèm gọi :”Anh ơi ! ”

Mẫn Hồ