jeudi 22 septembre 2011

CÁNH DIỀU


(Tặng TN và mối tình cao đẹp)

Trời rất cao cho cánh diều bay mãi
Biển dịu dàng để thơ thả hồn theo
Ơi cơn gió nhẹ ru tình ở lại
Đợi trăng lên sóng vỗ biết bao chiều

Nguyễn Tri Niên

MỘT MÌNH


Mặt trời khép lại
Đêm tối dần buông
Phương trời xa bừng sáng
Như không có nỗi buồn

Trời cao trong đêm sâu
Con đường quen câm lặng
Tận cõi trong xa vắng
Khắc khoải một chờ mong

Có nơi nào ấp ủ
Lang thang mãi không cùng
Em yêu ơi,em hỡi
Tìm em trong mông lung

0

Tôi đi bên cạnh tôi
Bóng dài ra mảnh khảnh
Trải tận đến xa vời
Trong trầm tư lấp lánh

Nguyễn Tri Niên

mardi 20 septembre 2011

NHỚ VÀ QUÊN


Hỏi người: Còn nhớ đến ta?

Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?

Hình như từ buổi phong trần

Thơ ta đã chở bao lần ủ ê

Chập chùng ngàn nẻo sơn khê

Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.

Thuở xưa ta bước qua cầu

Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm

Thì ra từ cõi cao thâm

Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn

Biết rồi! Vì nhớ nên buồn

Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau

Tìm trong sách cổ nhiệm mầu

Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.

Ta quên tất cả trên đời

Mà sao không thể quên người mến yêu

Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu

Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng

Từ nay, thôi nguyện ăn năn

Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.

DƯƠNG QUÂN

ĐÊM RƠI



Gửi DoNguyen

Đêm rơi
buông nhẹ
hai vai
Mà nghe
da diết
nghe hoài
lời đêm
Thì thầm tiếng vọng
sương êm
Vấn vương
đôi mắt
đi tìm
lời yêu

Nguyễn Tri Niên

XIN CỨ ĐỂ NGUYÊN


Xin cứ để nguyên
Đừng chạm vào nỗi đau không dứt

Vết thương đau chẳng thể nào lành
Em cứ lách từng nhát dao đau buốt
Anh xin em cứ để nguyên vết xước
Đừng chạm vào cho tan nát những ngày xanh

Xin cứ để nguyên những chiều vắng lạnh
Phút bâng khuâng thanh mảnh dễ rơi tan
Cứ để nguyên tháng ngày cô quạnh
Với căn phòng im ắng đến mênh mang

Xin cứ để nguyên
Đừng chạm vào mùa thu xanh biếc
Dù giông tố đã bắt đầu gào thét
Cứ để nguyên Trìu mến quá thiêng liêng

Cứ để nguyên em nhé,cứ để nguyên
Kẻo Hư ảo cũng chẳng tim thấy nữa

Nguyễn Tri Niên

KHÓC NHÈ


em lại ghẹo anh nữa rồi
hỏi tình có mấy người ngồi bên Nguyên
thưa rằng: chỉ một mình em
họa ra trăm điệu để thêm nhớ mình

nếu như em chẳng còn tin
buồn em chịu hén, lặng thinh anh chờ
mặc tình đêm gọi qua mơ:
này chàng lãng tử cất thơ mô rồi?

thương anh thì phải đành thôi
đừng ghen bóng gió tim hồi hộp đau
lục đi thì bát theo sau
trễ duyên ráp vận còn đâu thơ tình

ngủ ngon, ngoan nhé ơi mình
tình ru điệp khúc lung linh ý đời
vẫn em hương sắc tuyệt vời
lộng khung huyền ảo giữa trời dáng em

nhìn hoa thèm nụ hôn mềm
trỗ đi tình nhé trong tim nụ hồng
đừng đem nghi hoặc vào lòng
lời trêu hóa giận mắc công khóc nhè!

Cao Nguyên

HOẠ SĨ VÀ HOẠ PHẨM


tặng Song Thao

em là hoa nên ghiền vẽ hoa

song hoa hợp bích quả như là

tinh khôi một khối thơm trời đất

nghệ thuật nhân sinh chợt sáng lòa


em có bao nhiêu ngọn bút lông ?

bàn tay khuê cát ngón thơ cầm

tượng trưng một ngọn nơi trần thế

còn những ngọn kia bận trổ bông


tranh vẽ khởi từ điểm yêu thương

mở ra một thế giới nghê thường

mỗi đường mỗi nét giàu sinh động

bằng cả tâm thân trắng nõn nường


dáng đứng điệu nằm rõ tài hoa

hoa từ ngọc thể hiển hiện ra

hương thơm ngấm lụa và lan tỏa

họa phẩm cùng em quá đậm đà


xin được vì tranh khai bút thơ

trắng tinh hồn vía chẳng mù mờ

dâng lên họa sĩ lòng chiêm ngưỡng

cùng ngọn bút tình ta lửng lơ


hời hợt mươi câu thưởng ngoạn hoa

để làm nổi bậc ý lòng ta

một câu, hay đúng hơn, vài chữ:

mê, rất là mê nhan sắc hoa


Luân Hoán

15-9-2011, 08giờ sáng

jeudi 15 septembre 2011

MỘT MÌNH


một mình qua phố giữa đêm
thấy ta và bóng công kênh giữa đường
lá rơi võng nặng hạt sương
tay chao sóng lạnh, lòng vương khói buồn


một mình đếm bước chập chờn
vẫn ta và bóng, thủy chung cuộc tình
ngẩn ngơ mình tự hỏi mình
(trăm năm còn khúc tự tình hôm nay ?)

một mình uống gió mà say
lòng nghiêng theo lá, hồn lay bóng mờ
người ơi! biết đến bao giờ
rượu hồng ta rót, người chờ giao bôi

một mình, chỉ một mình thôi
giữa đêm qua phố với lời thơ say
gọi người theo lá sương bay
mà lòng chợt ấm trong quay quắt chờ .

Cao Nguyên

dimanche 11 septembre 2011

SÔNG TRỞ GIẤC


Em có nghe dòng sông đang trở giấc
gọi ta về thương nhớ một Quê Hương
bữa ra đi vội vàng quên giã biệt
nên buồn thương mãi miết bám theo đời

Quê Hương ta - mặt trời lên - phía ấy
có sông Hồng và chín ngọn Cửu Long
nước cuộn chảy giữa núi đồi hùng vĩ
mùa giao mùa ngô lúa ngậy mùi thơm

Từ phía ấy - những tấm lòng chân thật
lay nôi em bằng những điệu ru vui

Từ phía ấy - những con người chơn chất
chén cơm nghèo còn muốn xẻ chia đôi

Từ phía ấy - tuổi thơ em sống lại
giữa trời xanh con diều nhỏ bay cao

Từ phía ấy - ngôi trường xưa mái rạ
bạn thân thương tay nắm dắt dìu nhau

Từ phía ấy - dòng sông đang trở giấc
reo lời buồn thương nhớ bóng người xưa
thấp thoáng đó mà bây giờ đã mất
những ngày vui theo nhịp võng đong đưa

Từ phía ấy - mái tranh nghèo còn đấy
nhưng vắng em lửa như bớt hồng reo

Từ phía ấy - vẫn cánh đồng ngô lúa
nhưng bờ đê xa vắng bước chân vui

Sông trở giấc tuôn mạch buồn vào đất
nặng bước chân người đang sống lưu vong

Sông trở giấc Cội Nguồn thân ái gọi
Hương Xuân thơm mở những nụ đời vui .

Cao Nguyên

010304

DÒNG THƠ KHÔNG QUÁN


Tâm Soi Bóng Tâm


Những ngày tháng qua nỗi buồn vụng dại
Trên đỉnh sầu, những lời độc thoại kia...
Quên và nhớ, bay về thu lãng đãng...
Lá cây rừng, màu đã nhuốm vàng chưa?

Tâm Soi Bóng Thơ



Hội An phố cổ
Mưa rơi trên phố
Đất thơm mùi cỏ
Quán gánh xôi đổ
Bên lề bụi đỏ

Nhìn em ngơ ngác
Tóc dài buông lưng
Nhìn môi em đỏ
Bên bụi hoa hồng

Tâm nào soi bóng
Bên trời mông lung....



Bạc Tần Hoài

Đường Đỗ Mục
Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa
Dạ bạc tần hoài cận tửu gia
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng hậu đình hoa
Khói lồng nước lạnh, trăng lồng cát
Đêm tàn, cạnh bến Hoài, tửu gia
Kỳ nữ biết chi, hận mất nước
Cách sông, còn hát Hậu Đình Hoa .
Không Quán


Dạ Bạc



Trần Hậu Chủ, ôm sầu vong quốc
Còn ta ngồi lại nhớ vô thường
Dạ bạc, đêm dài sầu lãng đãng...
Chẳng hay tâm động, chút tàn hương....

vendredi 9 septembre 2011

TRÊN BỜ HOÀNG HÔN


chiều vừa rớt xuống sau vai
nghe tình rót nhẹ vào tai tiếng buồn
mưa em rưng chảy giữa hồn
khơi đêm mạch nhớ miết tròn vóc xưa

(nắng xuyên mùa tóc xuân đưa
rọi ngang da thịt ửng vừa hừng đông)
ngọn tình - nụ có, hoa không
mà duyên phong nguyệt còn bồng tương tư

tâm mơ chợp ảo nụ cười
vọng tâm xao xuyến chút tôi giữa nàng
biết thu về vỗ lá vàng
sao trong tình khúc vẫn tràn ý xuân

ngỡ ra trễ một lời mừng
ngày em bước vội qua khung cửa chờ
nên chi lời giọt ngẩn ngơ
trong dòng thơ rớt trên bờ hoàng hôn!

Cao Nguyên

jeudi 8 septembre 2011

MÊ SẢNG


em có biết, những đêm rất buồn
anh muốn chung quanh thật lặng yên
giữa khoảnh khắc thời gian đứng lại
anh thèm nghe bờ vai cựa mình

theo tiếng hát từ môi em ngái ngủ
kể chuyện tình của một dòng sông
có những cánh tay của làn sóng biếc
ôm trăng bay trên ngọn mây hồng

lời hát khẽ đưa anh vào mộng
bềnh bồng bay như trăng trong mây
giữa những cánh tay của làn sóng biếc
trong chuyện tình tự kể bởi dòng sông

kể bởi chính anh với lời mê sảng
giữa đêm buồn sâu tận vô cùng
mà nhớ quá bờ vai trở giấc
chập chờn em hơi thở dòng sông!

Cao Nguyên

NHÁNH BUỒN


Chiều chưa xuống đủ giấu hoàng hôn
nắng cũng trôi theo rớt giữa buồn
góc phố đằng xa đèn đã mở
ta về lòng bỗng thấy bâng khuâng
mười năm lưu lạc vào sương gió
nhìn lại ngày xưa thoáng ngại ngần
đường vắng chừng phai mờ dấu vết
đếm từng viên gạch nỗi phân vân
hàng cây so đũa còn nguyên đó
lối ấy từng qua biết mấy lần
một thuớ ngây thơ vàng áo lụa
chuỗi dài kỷ niệm vẫn tung tăng
quay nhìn sách vở in ngày tháng
thầm hỏi còn ai nhớ đến chăng
đời vẫn hồn nhiên từ thuở ấy
buông trôi con nước một xa gần

ta về tìm lại người năm cũ

chỉ thấy hàng cây với bóng trăng .

mạc phương đình

HƯ VÔ HOA

Udumbara flower
(Oil on canvas-Juan Bielsa)
Chỉ là niềm hư vô ...
Một nụ hoa
Vừa nở
,
Tâm tư
Chợt vỡ,
Trăm mảnh
Buồn muôn thuở,
Trôi vào hư vô.

Hư vô, hư vô,
Trôi về đâu...

Còn ai,
Tri kỷ
Cùng ta đối sầu...

Trăm mảnh tình riêng buồn muôn thuở.
Một vầng hoa tỏa ngọc như châu.

Nhìn hoa,
nở đất trời
Hy vọng,
Hoa cười,
Em có mặt từ lâu.

Không Quán
11 dec 2008

DÒNG NHẠC NGUYỄN TÂM HÀN

TIẾNG THẦM

"Mình ơi" ,
Bao gi
Anh đưa Em đi chùa Hương”?

Em v
n “ Đi ch” vn vn vươ
ng,
Nh
vHàNi ngày tháng cũ

Ngàn Thu áo tím” v
n còn thương!

K
Nim” ngày nào Anh đấy
Em vmùa Thu” ph vng trăng gy
đơn” ngày tháng ch vô nghĩ
a,
Lng l nơi này
Anh hay ?

Cho dẫu “Mùa Thu chết” mt ri!
Tình “Thu quy
ến rũ
” mãi trong tôi,
Nh
t tng “Chiếc lá Thu phai“ s
c
G
i trn tình “Thương ai nh ai”!

"Thương mt người”, người nơi nao?
Lòng Em, ôi “Bi
n nh” r
t rào!
G
i gic mơ xưa” lòng m l
i,
Tình mình “Nh
ư cánh vc bay” cao.

Bây giờ tháng my” ri hi Anh?
Chi
u” nay gió lnh th
i qua mành,
M
ưa rơi” tí tách ngoài song c
a
Cát b
i” theo dòng mưa cun nhanh.

Nghe nh
ng tàn phaiđến trong đ
i
Tình c
m” ngân nt nhc chơi vơi

Nghe nh
ưL đá” nhòa “Mt biế
c”,
Duyên ki
ếp” bên nhau cũng hết ri !
Sao Mai

HƯƠNG EM


môi em chín nụ hồng giòn
anh buông nhẹ xuống nụ hôn tình đầu
quyện lời ân ái dìu nhau
giữa đời kết ước bạc đầu duyên chung
tận sâu em cõi vô cùng
tim em gói giữa thẹn thùng trao anh
mở hồn gieo hạt tình xanh
mầm yêu vượt nở trên cành Xuân em
vòng tay ôm giấc mơ êm
ủ môi anh đẫm hương em ngọt tình .

Cao Nguyên

ĐỢI PHON


Em đã hẹn ngày mai em sẽ gọi
Ngày cuối tuần anh mòn mõi đợi tin
Em đã quên hay em lại cố tình
Để anh phải ngóng chờ từng giây phút?

Trong mong chờ con tim anh nhói buốt
Phương trời xa em có hiểu cho chăng
Nỗi nhớ nhung năm tháng - những vết hằn
Trong tiềm thức bóng hình em còn mãi

Biết có một ngày nào em trở lại ?
Để được nghe em nói một vài lời
Đễ cùng nhau kể chuyện buồn vui
Bao năm tháng trong ngậm ngùi li cách

Sẽ cùng nhau làm người lữ khách
Lên chuyến tàu chia cách một chiều mưa
Rồi cùng nhau về lại cánh đông xưa
Nghe lau lách cợt đùa trong nắng xế

Về Sai-gòn quán trưa hai chiếc ghế
Xưa mình ngồi kể lể chuyện ân tình
Con đường xưa ta như bóng với hình
Dẫu biết trước có một ngày ly biệt

Một chuyện tình muộn màng trong luyến tiếc
Nhưng vẫn luôn tha thiết mặn nồng
Em đi rồi còn khoảng trống mênh mông
Anh mong nhớ từ tàn đông cuối hạ

Nhìn cuộc đời buồn như chiếc lá
Cuối mùa thu tàn tạ chờ rơi
Hãy gọi anh chỉ nói một vài lời
Đề anh bớt chơi vơi trong nỗi nhớ !.

Nghinh Nguyên
tặng đh

mardi 6 septembre 2011

EM VÀ TÔI


Nụ hồng em nở trên môi
Hé bừng tia nắng mặt trời nghiêng soi
Hạt nào đậu giữa tim tôi
Hạt còn lại… chẳng biết trôi phương nào!

Tôi đi tìm hạt tình đầu
Mới hay em đã khắc vào hồn riêng
Đường tôi mưa nắng triền miên
Đêm nằm nghe giọt muộn phiền mãi trôi!

Đường em giấc mộng đầy vơi
Biển thương, núi nhớ… hồn vời vợi xa
Gặp nhau chỉ một thoáng qua
Mà sao nỗi nhớ vỡ òa trong tim

Phải chăng duyên nợ chưa quên
Trả bao nhiêu kiếp để mềm lòng nhau
Em về ngủ đỉnh trăng sao
Tôi con hạc trắng lạc vào cõi xưa!

Cao nguyên phố, 28-8-2011
Dzạ Lữ Kiều

samedi 3 septembre 2011

DÒNG THƠ SONG LINH


CHUNG BÓNG ĐƯỜNG KHUYA


Nép bên nhau dưới ngàn sao lấp lánh

Giọt sương đêm thấm lạnh buốt vai gầy

Vẫn nghe sưởi khi thấy màu viễn cảnh

Chén rượu nồng làm âm mối tình say


Anh uống nữa nhìn vầng trăng lạc lối

Cùng vòm sao một tối rụng rơi đầy

Rồi tưởng tượng mình vây nhiều bảo bối

Cho cõi lòng háo hức giữa trời mây


Nhìn ánh mắt rọi hồ thu phẳng lặng

Nghĩ lại lòng vương vấn chuyện trăng sao

Rồi mơ tưởng dáng ngọc ngà trong sáng

Để tình thơ dẫn tới bóng anh đào


Gói ghém lại kỷ niệm dài tha thiết

Giữ vào tim lời da diết thâm tình

Đem trí não vào cung đường diễm tuyệt

Cho tương lai sáng rỡ ánh bình minh



Nắm tay nhau cho vòng tròn lớn rộng

Cho tim yêu chung nhịp sóng ân tình

Cho cõi đời thêm nhiều điều sống động

Và muôn người chung giấc mộng yên bình

Nguyễn Gia Linh

DÒNG THƠ SONG LINH -


CHUYỆN TÌNH CỦA AI

Nửa vầng trăng hạ nhớ nao nao

Kỷ niệm gầm trời mộng biết bao

Người ấy nhìn hoa còn thấm đượm

Mắt kia gợi luyến vướng nguồn trao


Đâu ngờ ký ức thơ còn giữ

Ngọn gió dặm vời trở cố hương

Gọi lại tâm người hương ước vọng…

Để rồi…vắng bóng trí còn vương


Cuộc tình hoa bướm dường như lãng

Gặp lại một lần để vỡ tan

Tròn khuyết vầng trăng thời dĩ vãng

Không bao giờ hợp, chỉ mơ màng


Định mệnh an bày kiếp chẳng duyên ?

Người đông kẻ bắc khó chung niềm

Thấy nhau rồi để xa lìa mãi

Khi ấy thắm tươi hoặc lụy phiền ?


Đành để tình nầy thể vướng trang

Hồn thơ yên phận với thời gian

Ghi về quá khứ càng vơ vẩn

Tâm sự trăng đơn gởi núi ngàn….


Đặng Xuân Linh

LẠC


Chỉ tại em tính hay đa cảm
lòng mãi buồn vì một cánh chim
bay lạc hướng trong đêm mưa bão
và em tìm thấy nó bên hiên

(trời chưa sáng sao chim không ngủ
có phải rừng đâu mà ngóng mắt tìm
bạn mày ư - trên đồi núi cũ
mỗi mình mày bay lạc vào đêm

chờ mai sáng bay về quá khứ
còn bây giờ ngủ đi, ta ru
những lời ru của tình mẫu tử
của thân thương từ trái tim người)

anh đã nghe từ trong mắt em
những lời tình ru chim bình yên
như ru anh trên đường phiêu bạt
cũng bao lần đi lạc vào đêm!

Cao Nguyên