mercredi 17 juin 2015

ĐÊM CỦA HẮN



Đêm này
là
đã ngàn đêm
Hắn ngồi như thế
lặng im,
một mình.

Chung quanh
tĩnh mịch,
nguyên sinh...
Không em
(và
cả nhân tình
cũng không).

Hắn ngồi
mắt ngó trân trân
Đếm trong vũ trụ
những lần sao băng...

Ước mơ hắn
gửi ngàn lần
Có bao nhiêu
đã mộ phần
xanh rêu?

Đêm này,
đêm
vẫn tịch liêu
Lũ côn trùng
dứt cuộc yêu
rã rời.

Hắn ngồi nghe
tiếng sương rơi
mà
lo mưa móc
cuộc người
trôi xa.

Mộng mơ
chưa vẹn
đã già
Đêm
nương bóng hắn
đi qua...
lạnh lùng!


Yđknt

PHƯỢNG XƯA



Mưa mấy buổi vậy mà rồi Huế, trống
và khi không bầy phương đỏ rưng rưng
ra đợi Huế con đường nhiều gió, lộng
gió phượng bay tóc gió ướt phương trời

*
Đường thành Nội O đi về ngõ, rẻ
phượng theo O, anh theo phượng đi mưa
ngồi quán trống kéo dài lên sợi thuốc
thuốc bay cao vẻ thành chữ O tròn

*
Đi trong Huế vậy mà sao Huế trống
cổng hoàng thành lịm tắt những uy linh
dấu rêu cũ người về qua còn đó
bỏ trăm năm ngơ ngẩn một mối tình

*
Huế hờn giận có lẽ nào thế nhỉ
tại mưa thôi giam nhốt bóng dung nhan
thơ vẫn mãi chuyện tình xưa lãng mạn
mà phượng ơi còn tươi mãi một mầu

*
ps thơ viết vội từ tranh cô gái ngồi nhặt hoa phượng...

Phạm Quang Trung

vendredi 12 juin 2015

TỪ KHI EM HẠT BỤI

Từ khi em là hạc
Tôi nợ tiếng chim ca
Tự họa người trong giấy
Ngỡ bóng ai thoáng về..



Từ khi em hạt bụi
Tôi để gió đi hoang
Khóc em mùa xa vắng
Để lòng ai bàng hoàng..

*
Mượn tiếng đêm thầm nhủ
Giọt mưa nào thôi rơi?
Ru em trong cơn ngủ
Nhạt cả giấc không màu

*
Từ khi vầng trăng khuất
Tôi nợ ánh sao đêm
Buộc chút tình trong gió
Gió vuột qua muộn màn..

*
Từ khi em là hạc
Tôi nợ tiếng chim ca
Tự họa người trong giấy
Ngỡ bóng ai thoảng về..

*
Và từ đó, chia xa
Đông lại về trong giá
Chỉ còn bảo trong tim
Thổn thức suốt canh đời..


miên khách