Hạ kịp về gõ cửa trái tim anh
Chẳng vì đâu mà cô đơn níu kéo
Ngón tay xưa để lại tròn vết sẹo
Mấy mùa dư hoài niệm vẫn chưa lành

Gốc phượng nào quen ngồi ngó vòm xanh
Em trẻ quá tóc lăn dăm sợi gió
Có tiếng gì hình như rơi xuống cỏ
Anh ôm đàn búng vài nốt chơi vơi

Thì cách chi thay thế được em ơi
Chỗ trống ấy chim muông thường đến trú
Nơi vết sẹo loài ve sầu làm tổ
Hôm muộn màng anh lầm nắng là em

Thân phượng già lén giữ một tên quen
Lớp vỏ cứng hằn nhựa đau kỷ niệm
Dường biết thế trưa này em chẳng đến
E mưa nhiều, lỡ ghé, khó lòng đi.

ĐCĐ