lundi 21 février 2011

MONG MANH


Một tối trời mưa lớn, có chiếc xe hơi màu đỏ chạy dọc theo xa lộ, người lái xe chắc đã mệt mõi , ngang một trạm xăng , bên cạnh có quán ăn còn đèn sáng , anh ngừng xe lại , bước vào tiệm . Đèn trong tiệm mờ mờ xanh , hồng .
Người chủ xe, Vũ, xoa hai tay rét , bước lại quầy gọi một cốc whisky double, dốc cạn như để tìm cái nồng từ chất rượu mạnh thấm vào người .
Vũ mặc chiếc áo sơ mi mà trắng có sọc xanh , quần xanh sậm và chiếc áo choàng ngoài cũng màu xanh sậm.
Xong, anh lại tìm một chiếc bàn nhỏ trong góc ; chắc muốn được yên tĩnh, anh gọi người dọn bàn trẻ đem thực đơn đến cho anh ; anh chọn thức ăn .
Trong lúc chờ đợi , Vũ nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn rơi nặng hạt ; ngoài trời tối dần, lâu lâu mới thấy có chiếc xe muộn chạy qua, ánh sáng đèn xe hơi quét thành một vệt sáng trên đường nhựa ướt .
Người hầu bàn đem thức ăn lại cho Vũ, một cái pizza , một dĩa xà lách cua ; một phần tư chai rượu vang.
Đói , Vũ cầm dao nĩa cắt bánh đưa lên miệng , ăn chầm chậm để chận cái đói đang thổn thức trong dạ dày anh .
Bỗng nhiên , cửa quán mở , theo vào một ngọn gió lạnh ùa vào , tiếp theo là một cô gái cở 30 , người nhỏ nhắn , xinh xinh . Người cô ta ướt đẫm mưa, nước mưa từ trên mái tóc vàng nhỏ giọt xuống má , mắt , môi , cô lấy tay chùi bớt .
Vũ nhìn cô gái , lạ quá , trong đôi mắt , anh thấy một tia sáng long lanh , như là có hai vì sao lạc vào đôi mắt này .
Cô gái mặc một chiếc áo len ngắn vàng , chiếc váy màu nâu dài quá chân , nhưng vẫn còn dư ra để anh nhìn thấy đôi chân nhỏ trong đôi giày cao gót cũng cùng màu váy .
Cô chào mọi người , đi thẳng đến lò sưởi than hồng đang đỏ rực , ngồi xuống , hơ tay và vắt nước từ mái tóc vàng đang sũng ướt, những giọt nước mưa trên tóc rơi xuống than hồng làm thành những tiếng xèo xèo trên lửa .
Cô ngồi khá lâu như vậy , người chủ quán cũng để yên cho cô gái .
Tiệm ăn đã bắt đầu vắng khách , toàn là những người lỡ đường vì trên quãng đường dài này , không có nhiều quán ăn .
Tò mò , Vũ đứng dậy , đến cạnh cô gái :
_Chào cô
_Chào ô...n ..g , à chào anh , (chắc tại cô ta thấy Vũ cũng còn trẻ )
_ Xin lỗi , nếu tôi không quá đường đột , cô có cho phép tôi mời cô ngồi chung bàn cho vui không ?
_ _ Dạ , cám ơn anh , nhưng tôi không đói mà chỉ lạnh thôi !Đôi mắt cô gái buồn quá đến nỗi Vũ muốn ôm cô ta vào lòng an ủi , lòng anh chùng xuống .
Thấy anh thật tình nhứt định mời , cô gái đứng lên theo Vũ ngồi vào bàn. Cô chỉ xin một cốc nước lạnh thôi .
Trời đã khá khuya, tiệm đóng cửa , Vũ hỏi cô gái :
Bây giờ cô đi đâu ? À mà cô đến đây bằng gì ?
_Dạ em đi bộ , nhà em còn xa lắm , và em bị trễ chuyến xe đò nên phải tiếp tục đi , muốn làm auto stop, nhưng quãng đường naà em biết rõ, vắng xe qua lại lắm.
Vũ đề nghị đưa cô gái về nhà , cô gái bằng lòng theo anh ra xe.
Nhìn cô gái , anh nghĩ thầm
_Tội nghiệp , thân hình mảnh mai như vầy , quần áo mỏng manh như vậy làm sao chịu nỗi mưa và rét đêm nay ?
Ngồi trên xe, anh hỏi cô gái :
Cô ở đâu ? À mà từ nãy giờ tôi quên xưng danh với cô , tôi tên là Vũ , còn cô ?
_Dạ, em tên là Mong Manh .
MONG MANH ?
Vũ ngạc nhiên quá đỗi , hỏi lại .
_Dạ , tại lúc em sinh ra , mẹ mệt quá nằm chận trên người em , nếu không có bác sĩ nhìn kịp thì em đã chết rồi , vì vậy mà mẹ em đặt em là Mong Manh đó .
A, ra thế !
Vũ lái xe đưa cô gái về đên nhà , nhìn ngôi nhà từ đường , cũng khá xinh xắn . Dưới mưa và đèn chiếu vào , lối vào nhà cô toàn sỏi trong suốt như pha lê , dưới mưa, nhìn như toàn bằng kim cương .Trong nhà có ánh đèn , chắc gia đình cô ta còn thức đợi chăng ?Cô gái mở cửa xe, bước xuống , cô mời Vũ vào nhà nghỉ chân một tí và uống chút gì nóng cho ấm người trước khi anh đi tiếp .
Anh định từ chối , nhưng có cái gì trong lòng bảo anh ừ . Anh nhận lời .
Trong nhà còn đèn , nhưng không có ai . Cô gái mời anh ngồi chơi , trong lúc cô đi pha trà .
Vũ nhìn quanh , phòng khách nhỏ nhưng rất ấm cúng , không có nhiều đồ đạc ngoài chiếc sofa bằng nhung màu hồng nhạt , trên tường treo độc nhất mỗi tấm tranh cánh hạc hồng trong trăng.Vũ nhìn sơ , anh biết chắc là Chủ nhân ngôi nhà này là người có học , vì tủ sách cạnh tường , anh nhìn thấy toàn sách qúi , thơ Lý Bạch , thơ Đường , Tam Quốc Chí, Đông Châu Liệt Quốc, sách tiếng ngọai quốc, Albert Camus ; Freud ...
Có tiếng động sau lưng , anh quay lại .
Mong Manh đang bưng trên tay khay trà kèm theo bánh ngọt . Mong Manh đã thay bộ quần áo ướt , cô mặc chiếc áo đầm bằng voan hồng nhạt rộng , nhưng không che nỗi tấm thân nõn nà làm Vũ choáng váng.
Cô mời Vũ ngồi , rót trà cho anh và dĩa bánh ngọt .
Vũ cầm lấy , uống cạn một hơi , chất trà thấm vào cổ , để lại một hương vị không thể nào tả nỗi , mà chiếc bánh ngọt cũng vậy .
Vũ hỏi cô :
Trà này là trà gì mà ngon quá, tôi chưa bao giờ được thưởng thức ?
Mong Manh cười trả lời
_ Dạ , trà này do tay mẹ em lên rừng hái về , phơi khô ba nắng , ướp với mật hoa tiên hương
_ Hoa tiên hương ?
_Dạ , hoa này hiếm lắm , ít ai tìm ra nó , ai có diễm phúc mới gặp . Và khi hái về, người đó phải nguyền chỉ ăn hoa qủa và uống nước suối rừng trong vòng một năm , không thì hoa sẽ héo và biến mất ngay trong đêm.
Mong Manh cắt mời Vũ miếng bánh thứ nhì , càng ăn , anh có cảm tưởng như anh đang say , và lúc anh uống cạn chén trà thứ ba, trước mặt anh một không gian nửa thực nửa ảo , anh nhìn thấy Mong Manh đưa tay dìu anh ngồi cạnh trên sofa, Vũ muốn nắm chặc lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mong Manh , nhưng Vũ lịm người đi trong cảm giác đang được Mong Manh đặt đầu anh trên người nàng .
Khi Vũ thức dậy , mặt trời đã trở lại chói sáng , anh nhìn chung quanh anh .
Anh đang nằm trên chiếc chiếu bông trong chiếc nhà lá cạnh rừng .
Anh ngồi dậy , ngực trần , chiếc áo sơ mi anh không còn trên người !
Vũ nhớ mang máng chuyện hồi đêm , không lẽ Mong Manh đã cổi áo anh ? mà nàng đâu ? Hồi khuya anh nằm trên sofa nhà Mong Manh mà !
Anh cất tiếng gọi , chỉ có tiếng hót của chim rừng và tiếng lá sào sạt qua gió .
Vũ đứng dậy đi chung quanh , không có gì hết , chỉ lạ là trên vách tường bằng lá, có chiếc lông hạc hồng đang dính trên thân lá của tường .Vũ lại gần , hơi thở nhẹ của anh đủ làm cho chiếc lông rung rinh theo hơi thở của anh , thật mong manh !
Anh nhìn lại chiếc chiếu bông anh đắp: một miếng giấy bổi xanh :
Anh chắc không nhớ ra em là ai ! Anh nhớ có lần anh và các bạn anh đi vào rừng săn chim không ? Hôm đó, bạn anh đã đưa cung ra bắn phải một con hạc hồng cái , vì có con chim hạc bé bên cạnh , con hạc mẹ bị tên , giẫy chết , bạn anh lượm thây co, hạc mẹ đem về, vì muốn lấy lông chim đẹp , mà không nhìn con hạc bé đang chiêm chiếp gọi mẹ , anh thấy vậy , anh bồng con hạc bé lên, đem về nhà nuôi dưỡng cho đến lúc chi đủ lông lá và sức bay , anh đem chim ra rừng và thả bay đi , trước khi thả chim , anh hôn lên mỏ nó và nói nhỏ vào tai :
-Ta sẽ nhớ em suốt đời . Rán đừng để cho một thợ săn nào bắn em như đã giết mẹ em ngày xưa nghe !
Con chim hạc nhìn anh trìu mến , lẫn quẫn bên chân anh một hồi lâu , nó nhấc cánh bay vừa đúng tầm môi anh , lấy mỏ quẹt lên môi anh mấy cái và bay đi , Con chim hạc hồng ngày xưa là em đó .Em nhớ anh nên muốn bay trở về lại tìm anh trong ngôi nhà ngày xưa có lần em đã sống cạnh anh trong bao ngàytháng êm đềm trong tình thương yêu của anh nên em đã tìm anh hôm qua ; muốn sống lại một đêm thật đặc biệt với anh trước khi em sẽ vĩnh viễn xa anh .
_ Em xin anh chiếc áo
Kỷ niệm một đêm mưa
Lông hạc hồng xin gửi
Người thương từ kiếp xưa
Mong Manh

đh

vendredi 18 février 2011

TÌNH SỬ MỘT GIÒNG NƯỚC MẮT

Giữa tranh sáng tranh tối của hoàng hôn sắp lặn sau rặng núi Pyrénées ,giữa ngôi vườn rộng toàn hoa đủ loại , cây đủ loại mà Phong chiù Tiên , anh đi tìm mua những loại hoa thật hiếm và qúi trồng cho Tiên . Từ ngày Phong tìm ra Tiên , ngoài những giờ phút đến sở, anh không hề xa Tiên nửa bước, Phong muốn chuộc lại những chuỗi ngày đã đánh mất Tiên cách đây 30 năm dài , chối bỏ mối tình Tiên đã dành cho anh để chạy theo một "tình yêu người lớn " như anh đã nghĩ , anh đã lập gia đình với người con gái anh quen ở Văn Khoa , và hạnh phúc anh đã đổ vỡ vì anh đã lầm về tình yêu không vụ lợi . Lúc anh hiểu ra lòng anh , Phong đi trở lại tìm Tiên thì Tiên đã bỏ đi xa , Tiên xin ba mẹ cho Tiên đi ngoại quốc học, và khi Tiên đã học xong , Tiên không nói rõ cho ba mẹ Tiên sẽ làm gì,thật ra Tiên xin đi theo chương trình hội bác sĩ thiện nguyện , đi các xứ nghèo.Tiên vẫn đơn độc , Tiên thấy tim mình không còn rung động được nữa trước những người đàn ông yêu Tiên sau này , hình như Tiên vẫn muốn mình chờ đợi một cái gì thật mong manh như chờ một đám mây bay qua, một ngọn gió thoảng .Tiên trở về Huế khi mẹ bịnh nặng sắp chết , mẹ Tiên lắc đầu buồn bã , cầm tay con gái bà trước khi lâm chung :
Tiên con , mẹ muốn con lấy chồng , đừng chờ đợi Phong nữa , con xem Phong như đã chết rồi ! Nghe mẹ nói , lòng Tiên quặn đau .
Tang mẹ vừa xong , chưa mãn thì lại tang cha . Bây giờ Tiên hoàn toàn cô độc Anh Bích cưới vợ , vào Nam làm việc .
Tiên trở về Pháp .
Có nhiều đêm đang giữa giấc ngủ, Tiên bật dậy như cói lò xo :
Phong ! Anh Phong ! trong tiếng khóc thầm không còn đủ nước mắt vì Tiên đã khóc quá nhiều rồi !
........
Tiên ngồi trước trang nhật ký , Phong nằm dài trên chân Tiên, lim dim ngủ, Tiên không dám động đậy sợ Phong tỉnh , Tiên lấy tay vuốt tóc Phong , trìu mến :
Tiên hôn nhẹ lên mắt Phong , thì thầm nói :
-Em không dè còn có ngày nay ! Tiên bắt đầu tiếp tục trang nhật ký thứ 16 :
............
Chuyến xe hàng hôm đó đưa anh và em lên Đà Lạt vì em thích thăm lại ngôi trường mà em đã học ở đây 2 năm : Couvent des oiseaux và
Anh cũng muốn đưa em về lại thăm Ba Mẹ anh ,lần ni là lần thứ mấy em cũng quên không đếm , nhưng mỗi lần về, Mẹ anh hay ngồi trên bộ ván gỗ lim , gọi em lại cạnh bác , bác sửa chi em chiếc kẹp tóc lệch trên đầu , xoa má em ,ra chiều rất thương em .
Có lần em đứng ngoài sân với Ba anh xem hoa cảnh trong vườn , em nghe Mẹ anh nói với anh :
- con bé con nhà ai mà dễ thương quá vậy con ? mấy lần trước con đưa em lên chơi , Mạ không kịp hỏi thăm con vì bận nhận hàng họ và lu bu công việc nên không hỏi con rõ
Anh trả lời , cười cười , sung sướng :
- dạ Tiên là con gái người thầy cũ của con đó Mạ
- năm ni nó mấy tuổi rồi ?
- dạ vừa 16 đó Mạ
Xong bà lẩm bẩm một mình , đi vô bếp :
-con bé dễ thương quá , không biết thằng con mình có thương con nhỏ nhiều không ! con bé còn trẻ quá !
Đêm nớ có trăng , Ba Mẹ anh cùng anh và em ra ngồi ngoài cạnh hòn non bộ, em làm chè tươi mời hai bác uống , anh thì không chịu uống nước chè tươi , anh nói em pha cho anh một cốc café Mường anh vừa mua hồi chiều khi dẫn em đi ra chợ Mường chơi .
Mỗi lần hồi em còn học ở đây , chỉ cuối tuần em mới được ra thành , ở nhà chú Thanh .Em ưa ra chợ Đà Lạt ăn bánh tráng khoai nướng , kem melba và thú nhất là mỗi khi trời mưa , mặc áo đi chân không , tay cầm miếng bánh mì khô gặm , lần đầu tiên em gặp anh là hôm em đang đi ngoài đường , em bị mắc mưa ướt sũng , gặp anh đi ngược chiều , anh mang cây dù, anh chạy lại hỏi em đi mô mà ướt như rứa và ngỏ ý muốn đưa em về , lạnh quá , dù Đà Lạt mùa hè nhưng mưa vẫn lạnh , em run cầm cập nên nhận lời anh .
Có lẽ vì cái tính dị hợm của em đã làm anh để ý , lúc đầu anh gọi em là Nhỏ và anh nói anh sẽ xem em như đứa em gái vì anh không có em , anh chỉ có hai người chị nhưng lấy chồng xa tận ngoài Bắc và theo chồng cho nên anh cũng như con một. Rồi lần lần suốt mấy tháng hè , em thấy hình như anh thay đổi , anh quyến luyến em và em cũng vậy , có một tình cảm không biết tên đã đi từ từ vào nhau , và hôm em lấy xe đò về Huế, anh đưa em ra bến xe, trước khi xe chạy , anh đặt vào tay em một phong thư , nói khi em về đến Huế hãy đọc . Thì giờ ngồi xe từ Đà Lạt về Huế lâu quá, em buồn nên tò mò mở thư anh ra đọc :
- Đó là lá thư tình đầu tiên em nhận của một người con trai : ANH , em cảm thấy một nỗi nhớ bâng khuâng , tự dưng trong thời gian còn lại trên xe, em nghĩ đến anh thật nhiều , và vừa hiểu ra hình như đấy gọi là tình yêu !
Về Huế, trường anh cách trường em có cái sân chơi vì lúc đó học sinh lớp lớn phải qua Đồng Khánh học nhờ vì lúc đó chưa có trường Quốc Học, cho nên mỗi ngày chờ giờ ra chơi , em vẫn đứng nhìn anh xa xa, mà anh cũng vậy , cố đứng để cho mình thấy nhau mà không bị bạn trêu chọc. Sau đó , anh công khai yêu em ra mặt , anh vẫn thường lên nhà em chơi cuối tuần , ở lại buổi tối luôn vì anh là bạn học của anh Bích em .
Gia đình em cũng qúi mến anh , nhất là Mẹ em và anh Bích lại tâng anh với Mẹ nên bà còn chìu chuộng anh hơn , và xem anh cũng như anh Bích em vậy.
Hôm nghỉ hè ,Anh xin phép Ba Mẹ em cho em lên nhà anh ở gần Đà Lạt chơi , lần đầu có anh Bích em theo , nhưng mấy lần sau anh Bích có bạn gái nên không chịu theo nữa , Ba Mẹ em biết là anh về thăm gia đình nên tin anh mà cho em đi với anh một mình......
Em ngồi cạnh anh , cứ mân mê mấy cái vòng Mọi anh mua làm quà cho em lúc chiều bằng đồng .Anh mua đế 7 chiếc vòng , em hỏi anh mua chi dữ rưá , anh nói họ bán luôn luôn7 chiếc , còn nếu muốn thì phải mua vòng thiệt lớn thì họ bán từng cái , nhưng anh muốn mua cho em 7 cái , gọi là vòng semaine (week) và một cái kiềng đeo cổ , anh nói : đây là quà dạm hỏi em đó, nhớ giữ kỹ nghe
tại răng rứa anh ? tại răng mà 7 vòng?
Tại để em nhớ anh nguyên tuần mỗi ngày em tháo một chiếc mang qua tay kia, từ thứ hai đến thứ hai có phải là nguyên một tuần không ?
- em nguýt dài anh : ham lắm , biết em có nhớ anh không hỉ ?
- ơ , thương người ta , đến tương tư ngủ không được mỗi đêm mà còn chối ! nói xong anh hôn lên tóc em , em giã đò ngửa mặt lên coi anh có muốn hôn trên môi em không , nhưng anh không hôn . Em buồn buồn , anh hiểu , anh cúi xuống hôn phớt nhẹ môi em rối vòng tay qua cổ em , siết một cái thật chặt :
- Tiên , anh muốn để dành tất cả trinh nguyên em cho ngày em đủ tuổi yêu anh với tình yêu người lớn !
Tình yêu người lớn ? Em chưa đủ tuổi hiểu , thôi mặc kệ !Miễn là em có anh bên cạnh , và lúc nớ em cứ nghĩ là anh sẽ bên cạnh em suốt đời !
Trưa hôm sau ăn cơm xong , em dọn dẹp rửa chén giúp Mẹ anh , anh rủ em đi vô rừng sau nhà chơi xem thú rừng và chim chóc , con đường đưa mình vô rừng thiệt là đẹp , hai bên là những cây cao cổ thụ em không biết tên, em chỉ biết vài tên thú rừng như nai , thỏ rừng , sóc màu nâu. Em cứ sợ sợ , đi sát vô anh :
- ở đây có cọp beo không anh ?
Anh trêu cho em sợ , nhưng thật ra cọp thì có mà beo cũng rứa , nhưng ban ngày phải đi thật sâu vô lòng rừng mới gặp , còn mình chỉ đi ngoài bìa rưng không răng mô Nhỏ ơi !
Mình ở chơi với Ba Mẹ anh một tuần , xong phải từ giã Đà Lạt về Huế vì anh cũng đã tựu trường và em cũng rứa .
Nhưng mấy lâu sau , em để ý thấy anh thường tránh em , anh ít khi về nhà Nội tìm em như ngày trước , em tìm gặp anh thì anh nói lúc ni anh bận học thi nên ít có ngày giờ đến tìm em . Em cũng buồn , nhưng tưởng thật nên em không giận anh , nhưng thời gian trôi , và anh lánh xa em rõ ràng .
Một hôm bạn em nói:
-Tau mới gặp Phong của mi đi với một cô bên Văn Khoa khá xinh , hai người ôm nhau mùi mẫn lắm! Em nghe, thấy trời đất đão lộn muốn té .
Chủ nhật tuần sau đó , anh lên nhà tìm em , anh đưa em xuống bến ngồi chơi , ở lại ăn cơm với em , nhưng nhìn anh , em thấy hình như anh có điều chi muốn nói với em ; em khơi đầu trước:
-Anh thay đổi phải không ?
Anh đã thừa câu em để tỏ bày :
- Anh xin lỗi em Tiên , anh gặp người khác và anh đã yêu cô ta nhưng anh vẫn xem em như người em gái , vẫn cảm tình đó giữ cho em nhưng tình yêu người lớn anh không dành nỗi cho em nữa , anh xin lỗi Tiên , mong em hiểu anh vì em còn trẻ quá mà anh thì đến tuổi lập gia đình rồi !
Em bỏ anh đứng trời trồng một mình , em chạy vào nhà, lên phòng khóa cửa nằm khóc nức , em nghe tiếng anh gõ cửa nhưng em tảng lờ . Một chặp sau , em nghe tiếnggiày anh xuống cầu thang , và em mất anh từ đó ....
Mấy chục năm sau , chừ em cũng đã lớn , nhưng em không yêu ai , vì hình như tình yêu của em đã chết ngay giờ phút anh thú nhận với em trưa đó về tình cảm của anh , cho nên bây chừ em cũng vẫn một mình , và những vòng Mọi anh tặng ngày xưa vẫn luôn luôn trên tay em , còn chiếc kiềng cổ thì em chỉ đeo lúc nào em đi dự tiệc tùng .
Hôm em đang nằm đọc sách , nghe chuông điện thoại:
- allo
- đầu giây có tiếng đàn ông , ơ ! rất quen thuộc , em chết lặng mấy giây :

- Nhỏ phải không ? Tiên ! Phong đây ! Anh có thể lại nhà thăm và nói chuyện với Tiên được không ?
Em thả cho ống giây rớt lòng thòng, run không nói được .Em vẫn nghe đầu giây bên kia:
- allo Nhỏ , allo Nhỏ ...allo Tiên ! Em đứng yên , không trả lời , chỉ nghe anh nói ,
rồi em gát máy .
Mấy tháng sau , chuông cửa nhà reo , em ra mở cửa , té bịch xuống đất :
-ANH !
Anh ôm em , đỡ em dậy , ôm chặt lấy em , bồng em vào nhà :
Tiên ! em đừng nói gì , anh chỉ muốn em nghe những gì anh đang muốn nói với em từ ngày mình xa nhau .Anh đã tưởng lầm về tình yêu , về cuộc đời , về người đàn bà anh gặp và anh tưởng anh yêu nàng ....
Anh nghĩ là anh không nhớ em , nhưng chừ anh mới hiểu là anh vẫn thương yêu em như ngày xưa ..Anh tìm em bao lâu nay rồi ,nghe em đi học xa , anh trở về nhà tìm em , anh mới biết tim hai bác đã mất , anh thật vô tình với những người đã thương anh như con .
Cũng may anh gặp lại anh Bích em , lúc đầu Bích còn giận anh , nhưng sau Bích hiểu và tha thứ cho anh chuyện xưa nên Bích cho anh biết em ở đây và cho anh số điện thoại em .Không biết em còn cho anh một lần hy vọng thứ hai nữa không Tiên ?
Tiên nói thật cho anh đi , từ hôm anh điện thoại cho em , cũng đã mâý tháng dài , anh nghĩ em cũng đã suy nghĩ kỹ phải không về chuyện chúng mình !
........................

( Hôm ấy , trong em hình như làm toàn bằng nước mắt !.....)

đht