dimanche 18 mai 2014

SỢ MỘT NGÀY MƯA


thốt xanh roi rói lời thề
cái ngày em vứt ra hè rồi xa
tầm xuân thôi biếc vườn cà
em mai trúc với người ta xứ nào?

*
thốt xanh roi rói cơn đau ...
cái ngày em nói cái câu đắng lòng
bến xuân ghếch chiếc đò không
để tôi buồn với con sông quê buồn!

*
thốt xanh roi rói đường gươm
cái ngày em nỡ đả thương cuộc tình
trăng xuân đột quị thình lình
để tôi khuya với hương quỳnh sân khuya!...

*
vui buồn giờ đã hôm kia
càng đong càng lửng càng chia càng đầy
mỗi năm tôi sợ một ngày
mưa xanh từ cuối chân mây xanh về..

 .
nguyễn đăng trình

XIN GIỮ GIÙM TÔI CHÚT GIÓ SÔNG TRÀ



lâu lắm tôi chưa về thăm Quảng Ngãi
tuổi đôi mươi thoáng cái vụt xa rồi
chuyện cơm áo tưởng chơi mà rắc rối
nhớ quê nhà da diết cũng đành thôi

*
vàng mắt cha mùa hè hanh nắng quái
dải quê nghèo đồi trọc rẫy cằn khô
biển mùa giông bao mảnh đời chìm nổi
rừng xác xơ trầm quế nuối trăng mơ

*
cóng vành môi tháng đông dầm mưa bão
lúa chớm thì con gái bạc đầu xanh
mẹ tháng năm cong oằn lưng tần tảo
lũ em thơ xống áo nhẻm bùn tanh

*
ngôi trường cũ nghe đâu giờ đã khác
còn đó không hàng phượng với cây bàng
khoảng trời nào trong veo chiều tan học
vác con diều rong chạy khắp thôn trang

*
bé ngày xưa sớm xa thời con gái
vui hay buồn cái số lấy chồng xa
nhớ em quá những mùa trăng Thiên Ấn
xin giữ giùm tôi chút gió sông Trà 

 
Ngựa Hoang - Nguyễn Đăng Trình

samedi 17 mai 2014

PHƯỢNG HỒNG ƯỚT MI



Đã lâu lắm không về thăm xóm nhỏ
Nên mỗi mùa phượng nở nhớ mầu xưa
Những vần thơ năm tháng dẫu dư thừa
Hỏi nhân ảnh mờ chưa trong kỷ niệm?

Ba mươi mấy năm dài đầu sương điểm
Cũng đôi lần tự nhủ cố mà quên
Trường cũ, tình xưa...  hãy để bên thềm
Đời mưa gió thêm vài năm sẽ nhạt

Đêm chờ sáng ngậm ngùi nghe câu hát
"... riêng một góc trời... " man mát hồn thơ
"... kẻ ở miền xa... " năm tháng đợi chờ
"... thuyền viễn xứ... " vẫn mơ về bến cũ

Và mơ thấy dưới tàng cây phượng rũ
Có em ngồi bên lối cũ chiều buông
Nhặt cánh phượng rơi, đượm chút u buồn
Trên khóe mắt còn vương mưa mùa hạ

Trời tháng năm, ở đây, buồn chi lạ
Để phượng hồng úa lá kém xinh tươi
Cả không gian xin đổi tiếng em cười
Cho kỷ niệm tìm vui chừng trở lại...

Thuở đưa đón, những ngày xưa thân ái
Ai hay hờn, hay trách chuyện đâu đâu
Ai lườm ai, ai nũng nịu nghiêng đầu
Chờ câu nói: "... Ái Khanh là số 1!"

Hư Trúc

lundi 12 mai 2014

ÂM SẮC MÊNH MÔNG


không có em, thơ không đủ sức đi
dẫu phía trước có giấc mơ huyền thoại
về những cánh hoa chứa cả mặt trời
ngàn nỗi đam mê, vạn lần bối rối

không có em, tin yêu đã mỏi
cánh tay trần sao vói tới hư không
bởi em biết, dẫu ngàn lần nhớ, đợi
cũng chỉ là âm sắc của mênh mông

những ám ảnh về tình yêu hạnh phúc
đã trong ngần từ thuở không em
sao mãi ôm giữa lòng niệm thức
rât nồng nàn, em - cái bóng của đêm

rất ngờ, mà vẫn thơ và mộng
rất xa, em vẫn giữa lòng anh
và như thế là em hiện hữu
trong chiều dày, tình yêu mong manh !

Cao Nguyên

CON SÓNG NHẸ TRONG HỒN


 bài thơ còn nóng hổi vừa thổi vừa đọc để tặng đh:
***

Đêm xuống biển kiếm ngày vui mới rụng
Sáng lên đồi tìm giọng hát đêm xuân
Đời xuống lên ta mỏi bước phong trần
Đường thế kỷ một chiều trôi vô vọng

*

Em về đâu cho địa đàng bỏ trống
Buồn lưng chừng bên đỉnh tuổi hoàng hôn
Những vần thơ gieo xuống khắp tâm hồn
Ta chưa biết bao giờ tình sẽ mọc

*

Cùng trái đất ta quay vòng lăn lóc
Ly rượu nồng còn đựng khúc tình ca
Lời nào buồn như những hạt mưa sa
Ta cứ ngỡ chân em về trong gió

*

Ngày em đi hoàng thành xưa bỏ ngõ
Cầu vẫn nằm chờ Tôn Nữ tóc bay
Vó ngựa reo trong trí nhớ miệt mài
Giấc mơ đó có dài trăm năm nữa? 

*

Con tim nhỏ có lần như mở cửa
Mà tình thơ còn ngần ngại đi vào
Đôi mắt buồn lưu luyến tới ngàn sau
Vì sóng nhẹ vỗ hồn thơ lưu lạc


 

ĐỖ HỒNG

vendredi 9 mai 2014

MÙ SƯƠNG


em đã đi theo
phương trời ảo vọng
chút hương thừa
gởi gió vấn vương
lời yêu cũ vẫn hằn sâu vết tích
biết nhớ gì nhau giữa mù sương?
không danh dự
đời chỉ là vô nghĩa
bán lương tâm
ai mua được hư danh?
tình gian dối
em ván đời sấp ngửa!
người đã xa rồi
còn lại mình anh…
lửa vẫn thắp
giữa tàn tro nguội lạnh
đốt cháy đời anh
năm tháng đi rong
và ân nghĩa cuối cùng em bỏ lại
trút hơi tàn anh nhang khói mênh mông…

nguyễn chinh

jeudi 8 mai 2014

MỘT GÁNH PHONG TRẦN - MỘT GÁNH EM


tháng Năm bạc cánh hoa phượng đỏ
rụng một màu sân nhuộm sắc hè
ta như thuyền thoái về bên nớ
khản giọng kêu tình trơ xác ve

*
tháng Năm ta bỏ trường xa lớp
rũ áo thư sinh khoác phong vân
về đâu? nào biết về đâu nhỉ
chỉ biết ra đi trốn nợ trần

*
tháng Năm lên núi nhìn phong thủy
đất rộng trời cao - em ở đâu?
hồn ta lạc phách xuôi phố thị
tìm cánh hoa xưa rụng dưới lầu

*
tháng Năm giang hồ ta làm khách
giữa đời ôm chĩnh rượu say mèm
hai vai từ đấy oằn nhật nguyệt
một gánh phong trần - một gánh em!

 
nguyễn chinh

mercredi 7 mai 2014

DÒNG THƠ LƯU LẠC


Từ tiền kiếp theo dòng thơ lưu lạc
Ta tới đây làm khách trọ trần gian
Cùng em đi qua biển rộng non ngàn
Tìm cho thấy chút tình trăm năm trước

Đường sông núi chân bao lần xuôi ngược
Bỗng một ngày ta lạc bước trầm luân
Như chim trời ngơ ngác giữa mùa xuân
May nhờ có dòng thơ, ta hạnh ngộ

Đêm nằm xuống lòng nghe muôn thác đổ
Niềm vui về nở muộn giữa cơn mơ
Vần thơ xưa trong trí ngỡ phai mờ
Nhưng âm điệu vẫn thành men ngây ngất

Ta sẽ viết cho em đầy mặt đất
Bài thơ tình dài mãi tới ngàn năm
Bằng nỗi niềm trên đỉnh núi trầm ngâm
Và với những ưu tư từ lòng biển

Cả hành tinh chợt một ngày im tiếng
Để lắng nghe ta hát khúc yêu đương
Bài thơ xưa lưu lạc cõi vô thường
Còn lơ lửng giữa hư không huyền ảo

 ĐỖ HỒNG

samedi 3 mai 2014

TRONG MƠ QUA



trong mơ qua, nhìn em rất ngoan
tung tăng đi dưới trăng thu vàng
dung nhan thơm mùi hoa dạ thảo
nở trên thềm mây bay lang thang

trong mơ qua, nhìn em dịu dàng
khoe cùng trăng nụ cười điệu đàng
như tình khúc viết từ nỗi nhớ
nồng yêu thương hòa ngân âm vang

trong mơ qua, còn bao băn khoăn
anh buông trôi theo giòng trăng loang
chỉ còn lại lời tha thiết nhất
trong cuộc tình giao thoa hân hoan

trong mơ qua, lời trao thì thầm
vương vào đêm dung nhan màu trăng
đẹp một đóa tình xanh như ngọc
nở giữa hồn bâng khuâng long lanh!

Cao Nguyên

XUÂN VỀ PHỐ CŨ


Mùa xuân âm thầm về trên phố cũ
Những con đường gầy nằm đợi chân em
Sỏi đá nhớ em chợt biết ưu phiền
Hàng cây tương tư đứng chờ mọc lá

*
* Em ở nơi đâu đường đời muôn ngã
Có về quanh đây như thoáng nắng mưa
Còn một mình ta ngồi giữa phố xưa
Nghe trong trái tim từng thành quách đổ

*
* Bài thơ nở trên hoa vàng mấy độ
Như bóng lênh đênh che mát cuộc đời
Ngày tháng mỏi mòn theo nước sông trôi
Ta còn ở lại làm thân cổ thụ

*
* Gác trọ trần gian một đời tạm trú
Chờ mùa xuân về theo bước em qua
Đường phố quanh co trong trí phai nhòa
Từ cõi mơ hồ tình xuân chợt đến

ĐỖ HỒNG

jeudi 1 mai 2014

THƠ EM VIẾT



Thơ em viết có là con sóng biển
Ru hồn ta phiêu bạt cõi trầm luân
Bỏ lại sau trên cát dấu chân trần
Sẽ phai nhạt trong ngàn thu thương nhớ

 *

Thơ em viết có là vầng trăng nhỏ
Soi lối về đêm phố núi mù sương
Cho ta thành người lữ khách bên đường
Đời rong ruỗi mỏi mòn buông vó ngựa

*

Thơ em viết có là muôn ngọn lửa
Thắp tình ta cho sáng rực trần gian
Tháng ngày này còn hạnh phúc gian nan
Dài đến cuối con đường không trở lại

*

Thơ em viết có là cành hoa dại
Nở một lần hương thoảng tới trăm năm
Cho gió mùa dừng chân lại trầm ngâm
Ta ngồi xuống giữa đời thêm ngây ngất

*

Thơ em viết có là đường ngọt mật
Thấm hồn ta thân ong kiến nhỏ nhoi
Cả một đời còn leo dốc lẻ loi
Tìm trong cõi bao la nơi nương náu

*

Thơ em viết có về khơi dòng máu
Chảy vào ta nuôi dưỡng một hình hài
Từ hư vô ta đến cuộc đời này
Chỉ còn lại vài sát na hạnh phúc

Đỗ Hồng
1/5/2014