Từ tiền kiếp theo dòng thơ lưu lạc
Ta tới đây làm khách trọ trần gian
Cùng em đi qua biển rộng non ngàn
Tìm cho thấy chút tình trăm năm trước
Đường sông núi chân bao lần xuôi ngược
Bỗng một ngày ta lạc bước trầm luân
Như chim trời ngơ ngác giữa mùa xuân
May nhờ có dòng thơ, ta hạnh ngộ
Đêm nằm xuống lòng nghe muôn thác đổ
Niềm vui về nở muộn giữa cơn mơ
Vần thơ xưa trong trí ngỡ phai mờ
Nhưng âm điệu vẫn thành men ngây ngất
Ta sẽ viết cho em đầy mặt đất
Bài thơ tình dài mãi tới ngàn năm
Bằng nỗi niềm trên đỉnh núi trầm ngâm
Và với những ưu tư từ lòng biển
Cả hành tinh chợt một ngày im tiếng
Để lắng nghe ta hát khúc yêu đương
Bài thơ xưa lưu lạc cõi vô thường
Còn lơ lửng giữa hư không huyền ảo
Còn lơ lửng giữa hư không huyền ảo
ĐỖ HỒNG
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire