dimanche 31 octobre 2010

VỌNG MẸ




Mẹ ngồi ru con, những lần tỉnh táo
Ca dao hiền, bình sửa lạt con chim
Mẹ quá gầy, nuôi con thêm nước cháo
Cơm đầu đời, mẹ mớm với làn tim

Khá đủ sức , lớn lên, con đâu biết
Giữa cơn khùng, mẹ quên mất hai con
Bảy tuổi đầu, nhiều khi con sợ khiếp
Trốn vô phòng, con gài cưả, bật run

Cha phải để con cho bên họ nội
Từ thơ ngây , con trải lắm phong sương
Có lúc tưởng mình mồ côi, không khỏi
Giựt mình đêm, con thút thít trong giường

Thời gian trôi, vơi dần tình mẫu tử
Con về nhà, sống với mẹ vài năm
Tuy loạn điên , dĩ vãng tầm tay nhỏ
Nhưng sao nghe chút mất mát trong hồn

Con mười tám, xem mẹ người xa lạ
Quay bên cha, tìm nương náu cho mình
Con khắt khe ? hay con quên tình mẹ ?
Chữ gia đình ? con thấy chẳng hề quen

Ngày con đi , phi trường sao quá lớn!
Mẹ ốm nhom; đôi mắt chưá trời buồn
Con nghe tim thắt ngang, con muốn đến
Ôm mẹ hôn, nhưng con lại không làm

Giờ quá trể, mười ba năm đằng đẵng
Mẹ lênh đênh trên sóng ? Mấy tầng trời ?
Nay nước mắt ứ từ xưa lẵng lặng
Cứ chực trào, theo thương nhớ mẹ ơi !

Cất tiếng hát, trông mây , con ru mẹ
Ạ à ơi ! sao cổ họng ngọng lời ?
Đêm nay trăng , có vì sao thật tỏ
Phải đây là mẹ tôi đó nhìn tôi ??


Tặng anh Mạc Phương Đình, đã cho cảm xúc qua "Cúng Mẹ "
Đông Hương

vendredi 29 octobre 2010

MÙA CHỞ NẮNG


Anh bỏ vào đâu muà chở nắng
Em về ôm gối mộng trên tay
Thu sang , qua cánh đồng mây lặn
Sợi nhớ chồn chân dưới cỏ dày

Anh mở cưả hồn ru em ngủ
Mưa vờ ưới ngọn lá gương soi
Mớ buồn phơi tóc em dài rủ
Giấc lẻ ngày xưa cũng đã rời

Chở hết khuôn nhung thềm tuyết mới

Cuộn chùm hoa trắng cánh lung linh
Uống chung ly rượu quên hờn dỗi
Anh hoạ thành thơ chuyện chúng mình

Chở hết cho em trời nước mắt
Cuộn tròn con cuốn chiếu mồ côi
Mời em cốc nước chưa tan bọt
Đánh đổi niềm riêng lấy nụ cười

Anh bỏ vào đây muà chở nắng

Em về bến nhớ hạ mù sương
Ghé vai anh khóc, miền môi mặn
Anh gọi em nàng " cơn gió hương "

đht

NỖI NHỚ TUYỆT VỜI


Từ khoảng cách thật xa mây trở giấc
Ngang tầm tay nỗi nhớ thật tuyệt vời
Từng con đường, bao nhiêu là mật ngọt
Quà tặng người, lệ nóng hổi tuôn rơi

Đến đâu rồi? từng trang đang đọc dở
Đến đâu rồi? sao vẫn mãi say mê
Đến đâu rồi? Không ! tôi không có thể
Dễ dàng quên tình đẹp giữa thu về

Trang sách mượn đưa hồn giàu cảm xúc
Nước làm nhoè,hàng chữ thả chơi vơi
Riêng với tôi, biển dầu dài tột bực
Vẫn ung dung ngồi ngắm mãi chân trời

Vì chân trời xa xa anh ở đó
Sóng trùng dương dìu đem tôi lại gần
Mỗi bước chân , hoa bên đường hé mở
Mười ngón tay tìm nhau ngót vài lần

đht

dimanche 24 octobre 2010

MẠ NÌ



MẠ NÌ
***
9/11 : Chiều ni đi làm về. Giờ là đúng15h. Đứng trong cưả sổ nhìn chồng tôi cắt nhánh kiwi , tôi vội bận áo chạy ra xin vài cành làm bouture cho Barbara.
Trong lúc đứng chờ anh cắt , tôi nhìn trời , chiều nay trời nhiều mây, tuy có chút khoảng trời xanh và nắng , nhưng mây xám rất nhiều.
Tôi suy nghĩ , cái trời này tôi vẫn thấy hoài nhưng cái tháng này tại sao nghe buồn buồn và không mấy thích nó . À , thì ra tháng này là tháng 11, tháng tôi ghét nhất trong năm từ khoảng 6 năm nay. Cũng cái lành lạnh , cũng gió heo may , cũng nắng hiu hắt và từng cụm mây nửa đen nửa xám đã để lại trong tôi khoảng trống vắng dà i, dài vô tận , tôi : một đứa con mồ côi mẹ ! Nỗi buồn dai dẳng khi mỗi ngày tôi còn sống , mỗi ngày tôi vội nuốt nước mắt mằn mặn , tôi ngắt ngoải, tự hỏi mình: mẹ đâu rồi, và tự trả lờ i: mẹ bỏ đi rồ i, và tự an ủ i: nhưng mẹ vẫn sống trong lòng đó , inou ơi!
Mạ nì ! ước mơ của con bây chừ không thể thực hiện nỗi , con có thể mơ 1 ngày nào đó con sẽ thành bà hoàng , con còn có thể mơ 1 ngày con sẽ giàu sang , con có thể mơ 1 ngày nào làm chuyến viễn du hoàn cầu , nhưng Mạ ơ i, con làm gì có thể quì bên chân Mạ , để đầu lên đầu gối Mạ, ôm lấy Mạ nói:
Mạ ơ i, Mạ có nạnh (lạnh nhưng lúc nhỏ tôi không nói được chữ L) không ? Nu nạnh như ngày còn bé con hay nói.
Mạ nì ! lúc ni răng con nhớ Ba và em Joe quá, có lẽ con lẻ loi cô độc , chừ con sống cho có sống , cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa cả . Mạ nì ! Chồng con con bên cạnh sao không thấy chút đầm ấm nào . Số con cũng như gia đình mình ; cả đời chỉ cứ đi tìm tình thương của người ngoại cuộc !!
Mạ nì ! lúc ni nếu còn Mạ bên cạnh , con sẽ chạy vô chạy ra nhà thường , hỏi cái ni cái tê ; con thèm ăn gạo lức muối mè Mạ làm , chỉ dễ như vậy mà ngày xưa con hay cự nự , Mạ nói đen , con nói trắng , Mạ nói trắng , con sửa đen . Chừ con tay không !
Tay không đây có 2 nghĩa , Mạ cũng không và tiền bạc cũng không . Suốt cuộc đời chưa bao giờ con nghèo bằng lúc này , Ba biểu con mua gạo lức muối mè nhưng không xu dính túi con lấy gì mua ? Ba cũng nghèo , có đồng mô dư vẫn hay gửi cho con làm quà . Con cũng buồn, nhiều khi nghĩ đến Ba và em , con muốn mua quà nhưng không thực hiện được , con chỉ biết gửi cho Ba và em trong mấy giấc mơ thôi!
Mạ n ì! con chắc con giống mạ , khi mô cũng có chuyện để viết nhưng không có giấy mực ngay lúc nớ hay con không rãnh , rồi con quên đi , rồi qua ngày sau , bao nhiêu ý nghĩ trở thành dĩ vãng , rồi con làm biếng không thèm nhắc .
Mạ nì ! con có thể bỏ việc ở đây để đi làm ở St Gaudens , lúc đầu con ham đi lắm vì ngày tháng nớ gia đạo bất hoà , con muốn bỏ đi xa 1 thời gian , và lại nhiều tiền hơn. Con có nói với ba , Ba giảng cho con hơn thiệt nên con thôi không đi nữa nhưng không phải vì Ba biểu mà con nghe lời ; Mạ biết tính con mà ! nhiều chuyện khác làm con bỏ ý định :
1/ Ở thành phố này con có nhiều kỷ niệm buồn , con đường từ nhà qua thành phố đó cũng vậy , thành phố có nhà thương Mạ đã từng hấp hối và chết trên tay Ba và con.
2/ Bỏ đây đi cũng như bỏ mồi bắt bóng , sống lang bạt như vậy con hết muốn , vả lại con đi rồi , ai sẽ mỗi đêm thắp hương bàn Phật , thắp hương cho các vị thần vẫn sống và phù hộ cho gia đình , ai thắp hương cho ông bà và Mạ ? Bàn thờ sẽ tẻ lạnh ngày đêm.
Con biết Mạ vẫn thương con và cảm nhận được những lúc Mạ về bên cạnh , chỉ có con mới có linh tính đó. Những gì con có bây giờ có bàn tay Mạ giúp .
Mạ nì ! gia đình con chừ có ai ngoài Ba , 2 em , anh Bằng . Con kể Mạ nghe cho vui chứ từ trên cao Mạ đã biết hết rồi . Con xa quá lo cho Ba không được , Joe hơn nửa đời người vẫn nửa trên trời nửa dưới đấ t, anh Bắng các con xem như anh ruột lại bi nan y và sắp sửa theo về cạnh Mạ . Em Lan có lẽ đời xưa với con là ruột thịt hay sao mà chừ con vẫn thưong nó?
Mạ nì ! hồi trước mỗi lần con xuống nhà , mới đến cầu thang đã nghe mùi xào nấu thơm phứ c, tiếng TV Mạ mở , tiếng nhạc cổ điển Ba hay nghe nay nhớ lại rộn ràng và vui quá . Chừ mỗi lần con xuống nhà xem thư cho Ba con ít lên vì cái trống vắng hoang tàn , cái yên lặng lạnh lùng. Con chỉ lên nhà những ngày trời nắng ráo , lại mở cửa sổ cho không khí nhộn nhịp ngoài phố xá uà vào, con đi lục lọi đủ chỗ hình như muốn tìm lại 1 cái gì xưa quen thuộc mà chừ con tìm không ra .
Mỗi lần ở nhà Ba Mạ về , cái trống vắng trong lòng con lại lở loét không có thuốc gì chửa lành mà cũng chẳng có keo gì dán lại được , chỉ trừ tay thần cuả Mạ !
Mạ nì ! con hay gọi Ba nói chuyện phiếm cho Ba vui , thèm ở bên cạnh nấu cho Ba 1 bửa ăn , dịu dàng hơn với Ba vì nhiều khi con cũng hay hục hặc với Ba . Lắm lúc nghĩ vậy, con thấy con ghét con lắm . Tội bất hiếu với Mạ với Ba con có tu ngàn kiếp cũng chưa chắc đền được .
Mạ nì ! lúc nhỏ Mạ nói với con kiếp trước Mạ có nợ máu với con nên kiếp này con sinh ra để đòi nợ ? Lúc mới sinh cho đến ngày mạ đi xa con chỉ làm Mạ khổ , chưa 1 ngày vui con đem lại cho Mạ; con chưa kịp nói được con thương mạ thì Mạ đã đi rồi
Mạ nì ! tối ni con viết những dòng này, tuy đen tối như mực nhưng nếu Mạ hiểu được con trong giờ phút này thì những ý nghĩ đen tối lại trở thành bao ánh sáng rực rỡ con gửi cho Mạ tự đáy sâu hồn con.
Mạ nì! đây là những lời tạ lổi rất chân thành , tuy đêm nay con mới viết ra nhưng thật là từ lúc Mạ bỏ đi xa . Mỗi hơi thở cuả con bây giờ là 1 dòng thú tội dài vô tận . Đêm nay con chỉ kết luận bằng : Mạ nì, con nhớ Mạ lắm .
Inou
đht





samedi 23 octobre 2010

HÀNG SỬ LỆ



Mỗi chữ thơ tôi, một lời tình
Xa hoa phú qúi : túi hồn nhiên
Kết từng hoa nhớ lên trang giấy
Mực vọng trời xa bóng của hình

Mỗi một đêm mang chút xíu buồn
Nghe lòng thổn thức gióng chuông thương
Gọi mơ thủ thỉ lời tâm huyết
Tấu khúc trường ca nhịp điệu mừng

Mỗi trời mỗi nắng , một đơn côi
Vần thơ canh gió lạc hồn tôi
Lang thang dừng của tìm khuôn dấu
Khuôn dấu người xa ấm cuối môi

Nên mỗi ngày tôi mỗi cứ đi
Gót lỡ mòn sau tuổi dậy thì
Con tim mở áo phơi lồng ngực
Khoe nét hồng trinh sử lệ thi

đht


vendredi 22 octobre 2010

QUÊN CẢ LỜI ..


Em cúi lượm thời gian rơi trên gối
Đêm tiếp tay đan giỏ đựng tình người
Vẽ cơn vui lên nếp hình còn mới
Mở đam mê nghe tiếng khúc khích cười

Bỗng thấy bóng bước chân thương đầu ngõ
Vườn tình yêu sương tảng sáng long lanh
Từng hạt nước soi tim em thật rõ
Và sau lưng , tim anh khoác tay choàng

Em tháo chiếc khóa cho tình ập đến
Dội tường tâm ngọn lũ giữa sông cuồng
Chưa kịp dọn ngăn phòng hồng chào đón
Sợi hồn anh đã quấn chặt hồn em

Trong tay em, vất thời gian sau mắt
Gạn lọc mùa làm quay quắt môi em
Chớp rèm mi, cõng buồn đi vỡ đất
Giữ ánh hồng tia nắng trổ hoa anh

Tiếng thời gian, xưa lần rơi trên gối
Mơ hẹn thề hai mái tóc yêu nhau
Hai màu tóc chụm đầu chung ân ái
Quên cả lời gửi gắm của trăng sao

đht

jeudi 21 octobre 2010

lá THƯ THỨ MƯỜI HAI


Anh thương yêu,
Anh vừa qua ăn sinh nhật tình hai đứa, vậy mà một tháng đã trôi qua . Hôm anh đưa em xuống phố tàu ăn phở, anh cầm tay em hỏi :
- mình thương nhau đã bao lâu rồi hả Nhỏ ?
Em giã đò quên, nói không biết
Anh trả lời: tại tụi mình quên tính tuổi yêu nhau ! Em giã bộ nín , cúi mặt hờn dỗi , anh bỏ ghế đang ngồi , đứng dậy kéo ghế cạnh em, vò đầu và lấy tay nâng cằm em lên:
-Thôi đi cô nương ! người chi mô mà ưa hờn quá rứa ? (khi mô em hờn , anh hay nhại tiếng Huế để trêu cho em cười ) nhưng lần ni anh thấy trong mắt em lóng lánh hai giọt sương sắp rơi , bèn dang tay kéo em lại gần , nói nhỏ vào tai chỉ đủ cho em nghe , tự dưng anh nghe em khúc khích vui; anh trêu:
- ơ! khoái chưa ! tui còn cho o biết cả năm , cả tháng , cả ngày và cả phút nữa , o đếm lại đi coi tui làm toán có sai không ?
Dị òm quá! Rứa mà định giận anh cho bỏ ghét !
Giữa bửa ăn, anh thò tay vào túi áo , đặt trước mặt em một hôp nhỏ đẹp chi lạ , em đoán đây là một món quà qúi gíá. Thấy em tần ngần chưa chịu mở, anh nói:
-Mở đi Nhỏ
Em vội tháo sợi ruban màu tím ,bỗng reo lên
-Trời ! Anh ! và theo sau tiếng reo là những hạt lệ nóng hổi chảy dài trên má , môi :
Anh nhìn em , chờ đợi
-một đóa hồng tím anh phơi khô , đẹp chi lạ cột một sợi ruban vàng làm thành một chiếc nhẫn
-Hoa còn nụ anh hái trong vườn nhà, cây hồng tím anh mua hồi mùa xuân như em đã ao ước
anh trồng , anh phải đi tìm cùng những chỗ bán hoa mới tìm ra , mua đem về trồng và tưng tiu như đang tưng tiu em vậy . Chừ đeo vô ngón tay đi .
Em nũng nịu:
-Em muốn anh đeo cho em; em đưa ngón tay giữa cho anh , anh lắc đầu ,
-Không , đưa anh ngón áp út tay trái , ngón ni là ngón của riêng anh , đây là quà sinh nhật tình yêu mình đó Nhỏ à!
Em cũng mở sac tay , lấy một gói quà đưa anh.
Anh nhìn gói quà , suy nghĩ
-Em ! gì đây , Nhỏ tặng anh gì đây ?
-Anh đoán đi!
-Hình như một quyển sách ? tay anh sờ lên mặt gói quà .
-Thôi , anh mở hỉ , vừa nói vừa tháo cái nơ màu trắng :
-Quyển sách ! đúng quá ! em cười , nói anh giở ra xem
Mặt anh thộn thấy tức cười :
-Tập lưu bút thơ anh ! Anh cảm động quá, không biết làm chi hơn , anh ôm đầu em vò tóc; cử chỉ ni em biết , chỉ khi mô anh rất xúc động là anh lại ôm đầu vò tóc em đến rối nùi .Anh cũng chẳng cần biết đến khách ăn chung quanh .Em hơi thẹn nhưng rất vui vì biết anh rất thích món quà mà em đã bỏ không biết bao nhiêu thì giờ để hoàn thành, tập thơ anh em đã viết tay và tự vẽ lấy....
Anh !
Em vẫn đeo chiếc nhẫn hoa anh tặng, và em sẽ đeo đời đời trên ngón tay của riêng anh .
Em phải ngừng vì em có bài expo cho tuần tới , khó quá; phải chi anh còn ở lại , em đã nhờ anh "gà ", dân cựu văn khoa mà ! ừ hỉ Em cũng là dân văn khoa nhưng răng lại bết rứa anh hỉ ?Tại em không phải là dân văn khoa "chính cống ", mà lò đúc em là lò toán học , nên chi chỉ biết đọc và thưởng thức thơ văn người , nhưng đừng ai hỏi em có biết làm thơ và viết văn không ? thì chỉ thấy em kẽ trên bảng đen chữ KHÔNG to tướng !
Đến Noel em mới được gặp lại anh , còn hai tháng dài lâu chi lạ và một đại dương cách ngăn .
Tại răng mẹ lại bắt em đi học chi mà xa lắc rứa nì , mà còn dặn dò em phải thủy chung với anh !Cũng may trước khi em đi học xa, em đã để lại cho anh con tim mình nên dù không anh bên cạnh mà dù có gặp ai khác , em làm chi có im nữa để nghĩ chuyện yêu người khác ngoài anh anh hỉ
Thương nhớ anh nhiều chi lạ
Em

SÓNG DẬY THÌ


Biển đêm thiếu dấu chân, xa lục địa
Sóng dậy thì đỏm dáng lượn lô nhô
Như giãi lụa giăng dài con sông lệ
Biển đèo bòng thêm đá cuội cầu bơ

Đêm vàng trăng ; sóng trở về tự lập
Cát cuối bờ ươn ngạnh bắt tay nhau
Chen giữa sóng sủi sục đòi sum họp
Nhận triều chìm le lói nước lao xao

Nếu đã biết vết buồn chưa giải nỗi
Cát đã từ hòn đảo đá chênh vênh
Trôi từng chuỗi bên rong bờ mòn mõi
Chao dật dờ theo đám bọt lênh đênh

Mình cũng thế, đứng bờ nghe sóng vỗ
Thò ngón chân vào biển vắng vưà ròng
Mình canh cánh tập làm người không chổ
Đi rong hoài chẳng tay có tay không

TY

mercredi 20 octobre 2010

SỢI TÓC GẦY TRÊN TAY


Thuở có sợi tóc buồn trên vai áo
Giấc đêm khuya định thức với không gian
Nhưng bóng đêm rì rào cơn mơ ảo
Lời thì thầm tâm tóc ngọn hoang mang

Sợi tóc bay về vô phương cùng tận
Nằm sóng soài đợi gió sẽ băng sông
Tìm bàn tay của người quên mang nhẫn
Chiếc nhẫn tình hẹn tóc cứ chờ mong

Tóc nay dài dài bằng sâu lòng biển
Quấn thời gian vào cọc nhọn cắm tình
Say mãi nắng , tóc bồi hồi cạn chén
Môi nực nồng hương rượu mới còn trinh

Khi sớm mai mặt trời không đủ sức
Gọi giùm mây đem vai cũ về nguồn
Nhắm mắt khóc, tóc buồn tan hoá nước
Trôi thẳng đường rẽ trái phía tim anh

Tóc trở gầy , những ngón tay hở kẽ
Giấu mặt vào khuya giữa gối đơn phương
Cạnh phong thư , tóc choàng đêm , đổ lệ
Trận mưa lòng tim tóc khoá phòng thương

đht

vendredi 15 octobre 2010

NGÕ GIÓ LÙA



Ngôi nhà tranh vách đất tuổi thơ buồn
Đi dong chơi trong mái tóc người thương
Hồn ở lại, nhăn nheo da bà lão
Còn gì chăng? nỗi nhớ nặng trên lưng

Thời gian đi, có dừng chân? cánh mõi?
Thời gian đi! ngày ấy nắng muôn màu
Mây trên rẫy nhìn luá vàng, chờ đợi
Tuổi lên mươì,cưởi nghé, thổi chim sâu

Xa tám hướng, bốn phương, mong gì nữa
Con đường mòn, chó vện vẫy đuôi chờ
Làn khói chiều o thổi cơm lên gió
Đói bụng ngồi thèm chén mắm ruốt kho

Anh dẩn em trèo cây ăn ổi chín
Mận trong vườn đong đưa dưới tầm tay
Em la hoảng làm anh còn đang vịn
Cành lung lay , trái rớt đất cả này !

"Cái chi rưá? tại răng em la rưá?"
"Con sâu đo uốn éo rớt trên người
Phủi cho em, mau đi anh ", sợ quá
"Mười tuổi đầu còn làm nũng chưa thôi !"....

Kỷ niệm xưa ngập tràn như nước lũ
Đem trở về ngôi nhà lá trên quê
Truồi !! những hè , anh em mình còn nhỏ
Nay chỉ em! anh ngủ giấc thiên thu

đht

mardi 12 octobre 2010

ĐOẠN ĐỜI EM ĐANG ĐI VỚI ANH


Trong khoảng không gian đầy màu sắc lung linh, hôm đó anh đưa em đi ngược một giòng suối , mà lạ chi lạ, vì tiếng là giòng suối , nước suối là những bông hoa mà mỗi bông hoa là một bài thơ của anh , em lượm rất nhiều bông hoa đó , bỏ vào miệng ăn , rồi mỗi lần em thở, thấy khói ra như người hút thuốc , mà mỗi làn khói là một tựa đề thơ anh , mỗi lần em thở, anh bắt lấy những con chữ xâu với nhau thành cho em một vòng cổ tay với mấy chữ " Anh yêu Nhỏ , anh yêu Nhỏ của anh " Anh đeo vào cổ tay cho em chiếc vòng và nói : đây là quà sinh nhật mừng em ! Xong anh dìu em trở lại trong giòng suối, vừa ngâm người trong giòng suối , bỗng hai đứa hóa thành hai chim hạc trắng bay lên khuất luôn trong mây .... đht

lundi 11 octobre 2010

CẢM XÚC


Lời thư cảm viết bằng tim
Cho tơ trời vẫn trọn niềm vương ai
Dẫu là chỉ gió băng mây
Sợi nào đã gắn lược cài ngẫu nhiên
Vùng trời có nắng xuyên tim
Sợi tơ ơi nhé cám ơn tri tình

đht

jeudi 7 octobre 2010

ĐẾM và BÀI HOẠ : EM HUẾ



Kính thưa ,
Sáng Chủ nhật , ngắm tuyết rơi và đọc thơ Đông Hương , cảm thấy nhớ Huế ... xin góp mấy vần họa ...
Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ
ĐẾM....
Một năm đếm mấy lần mưa
Một đời cọng lại chưa vừa tình em
Đếm đi, nếu được em đền
Cho anh tất cả lệ hiền quanh mi
Đếm trong sa mạc cả đời
Có bao nhiêu cát ? Hở người em thương !
Đôi lần gió nổi mưa tuôn
Vài trăm hạt cát anh nhường cho em
Đếm hoàn cầu mấy dòng sông ?
Tìm ra đủ số nước không hở người ?
Nội cơn buồn lẻn mắt thôi
Anh chưa đếm nỗi giọt vơi giọt đầy
Tuỳ anh thương ít , thương nhiều
Gửi cho em mỗi một điều em xin
Quà đây , chẳng phải bạc tiền
Chỉ ba con chữ anh : Còn yêu em !
đh

Bài họa .-

EM HUẾ

Trải bao ngày tháng nắng mưa,

Ba mươi năm lẻ từ vừa xa em.

Nợ nần nhau chửa trả đền,

Còn cho nhau ngấn lệ hiền bờ mi .

Đã qua hơn nửa kiếp đời,

Huế xưa cách biệt để người nhớ thương.

Trời đông tuyết hững hờ tuôn,

Niềm vui dĩ vảng xin nhường Huế em.

Gởi hồn thăm lại dòng sông,

Bên bến cũ biết còn không bóng người ?

Tưởng rằng cũng sẽ quên thôi,

Nào hay tiếc xót hết vơi lại đầy .

Nhớ nhiều , thương cũng rất nhiều,

Trao về Huế chỉ mấy điều van xin.

Sông Hương , núi Ngự , Tràng Tiền ...

Ngàn năm ta vẫn trọn niềm yêu em .

Montréal , 13/Dec/2009 11.30 AM

Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ

QUAY QUẮT MỘT VÒNG TAY


Anh đã xa
chừ còn chân chim sẻ
Mùa mưa thu
nhè nhẹ bước vào hồn
Bóng với em
sau lưng người lặng lẽ
Trở lại đường
sỏi đá lót mênh mông

Anh đã đi
hoàng hôn vừa chộp biển
Chiều ở đây
nghe sóng vỗ bềnh bồng
Tim trở rét
tím vành môi chầm chậm
Vắng anh rồi
thu thổn thức trên không

Em ở lại
lang thang từng bước nhỏ
Đội mưa buồn
đi trên lá mùa thu
Cả đàn câu
hoang mang quanh bờ cỏ
Nhìn mây bay
mớ tưởng bóng anh về

Em đơn lẻ
ngó đám chim cợt nắng
Gió ngang cầu
theo tiển cánh bằng bay
Chiếc hôn cuối
chừ thấm đầy nước mặn
Ngậm niệm từ
quay quắt một vòng tay

đht

mardi 5 octobre 2010

LÁ MÙA XA NHAU



Nắng khóc mùa thu, lá trổ vàng
Xa người , biển sóng cũng liên can

Tim buồn, nhịp chứng khô âm điệu
Lệ ấm lở bờ ướt mí chan
Về mở cửa thư nhìn bảo vật

Ra vườn ướm bút ngắm trăng ngàn
Tưởng khua vẳng tiếng anh mình nhỉ !
Em níu vần thơ , gõ phím bàn

đht

GIỌT SƯƠNG SỚM



CHUYỆN TÌNH SÔNG TRĂNG


Bức thư nhà thương gửi vừa nhận được sáng hôm nay. Vậy là xong, tử thần đã xử án:
_ Ung thư phổi!
Hèn chi mà mình ho nhiều tràng ho đến gãy gập người , nhiều tràng ho trong đêm rát cả cỏ, khan cả tiếng . Ngồi đây viết tiếp thư cho anh để báo tin chẳng biết buồn hay vui . Vui? Chắc gì anh có thì giờ hỏi thăm mà vui? Buồn ? chắc gì anh đã nhớ mà buồn ! ? Trời hôm nay nắng cuối , thu đã qua gần nửa độ.Nắng vẫn còn trong veo như pha lê nhưng gío không còn cuả muà hè, lạnh và làm em ho.Em đi thơ thẩn trong vườn , cố nhìn để nhớ và in thành hình trong đầu để ngày em đi em sẽ đem theo những tiếc nuối đó, khoản đời cũng gần ba mươi năm sống trên mảnh đất này. Ba mươi năm không buồn không vui, không nói được nhiều tiếng quê mẹ, em sống như cái bóng; em như bức hình treo tường , khô khan tiếng nói, khô khan tình cảm, khô khan .... Em lại có cơ hội gặp chị T. chị đã mớm cho em mở cưả hồn mình , em trở lại tuổi trăng sắp tròn và đã bắt đầu làm thơ .Thơ em chỉ nói về trời đất , vài tình yêu hư cấu , viết cho đứa em gái buồn tình duyên dang dở , không hề viết về em. Rồi em chịu tang , khăn trắng trên đầu lần thứ hai cuộc đời trong lúc em đang còn cần tiếng nói yêu thương cuả người cha còn lại, ông đã bỏ đi , không được gặp. Trời lại xui khiến cho em gặp anh, thật ra gặp thơ anh thì phải hơn.
Quen anh qua thư từ , nhớ anh lúc bắt đầu nghe giọng nói cũng mới đủ sinh nhật một năm đúng , nhưng thật ra , em đã nhớ anh từ bao nhiêu kiếp rồi . Em cầm cái ảnh chụp hình phổi , chỉ thấy mấy vết đen muốn loang rộng trên lá phổi bên trái, chỗ ngay gần trái tim. Em sẽ còn bao lâu thì giờ để còn được ngồi trước computer làm thơ, viết thư cho anh, cho bạn bè và viết nhật ký đời mình ? Em sẽ sống cho hiện tại vì tương lai em là cuả tử thần . Đọc thư nhà thương , em không có cảm giác gì cả, lại nghêu ngao:
_Lên xe tiễn em đi ...;;;
Chưa bao giờ buồn thế,... ai buồn ? Và tiển em đi dâu ? xa ? gần ? Khi nào ? chỗ em sẽ đến chắc suốt đời thèm trăng soi phải không anh ?
Trên con đường anh đi, lệ em buồn vương vấn ? lệ em lúc đó sẽ là những cơn mưa ướt áo anh , nhưng sợ chỗ anh sống có đủ mưa không ? vậy em sẽ là sương đọng trên lá cuả những cây trong vườn anh nghe anh ? được không ?
Buổi sáng , khi anh ra vườn ngắm cảnh , không còn con chim lạ mắt nâu, lông cánh vàng hay đậu trên giàn hoa hồng mỗi ngày nhưng anh sẽ thấy trên những đoá hồng , nhất là đoá hồng tím anh yêu thích có vài giọt sương đang lóng lánh mừng anh, anh cứ đến cầm cánh hoa cho giọt sương rơi trên tay anh , anh cầm lấy , uống đi vì đó là giọt nước mắt của em, tinh hoa cuả em tặng cho anh từ một hành tinh xa lạ.
Ce n'est qu 'un aurevoir.
Em
............................
Thư em đến tay tôi 3 tháng sau vì lúc đó tôi đang cùng gia đình đi Caraibe .Trên tàu , ngoài khơi, đêm đầu tiên lênh đênh trên biển, trăng rỡ ràng , tuy đêm nhưng trời xanh biếc không chút mây, gia đình đã đi nghỉ, chưa buồn ngủ, tôi lần theo lên boong tàu cùng người bạn đi chung đứng nhìn trời, nói tàm xàm vài ba câu chuyện từ chính trị đến chuyện viết lách , vì anh ta cũng là một nhà thi sĩ nổi tiếng trong cộng đồng người Việt hải ngoại, từ gia đình đến chuyện con cái , vợ anh mới mất cách đây không lâu vì một bịnh hiểm nghèo. Anh không con cái, nghe tôi đi chơi anh xin tháp tùng cho vui vì anh với tôi dù không thân lắm vì ít khi có dịp gặp nhau thường nhưng tính anh rất chất phát , hiền lành nên tôi qúi mến anh .
Trong một vài giây phút ngắn, bỗng dưng không còn hiểu anh đang nói gì , tôi nghe tiếng tim mình đập mạnh, tôi tự dưng có cảm giác khó chiụ trong người , tôi ngẩn nhìn trời trước mặt, vệt trăng vàng đang lung linh trên mặt sóng , gió hiu hiu lành lạnh vì đã khá khuya, giữa những chòm sao lấp lánh; bỗng nhiên có một ngôi sao thật sáng đổi ngôi rơi xẹt đi, tôi vội mở nút áo , định xin thầm một ước mong nào đó,nhưng chưa kịp thì ngôi sao băng đã biến mất dưới chân trời tối đen giáp mặt biển ngoài khơi.Khi không nụ cười em hiện ra rực rỡ trong một phút giây làm tôi nghĩ đến em , không biết giờ này em đang làm gì, còn thức làm thơ ? Đọc thơ tôi hay đã chìm vào cơn mộng nào đó mà tôi có được dự phần vào không ?
Tôi bỗng nhớ em , chưa bao giờ tôi nhớ em như tối hôm nay. Tôi nghĩ mình yêu thương em ít hơn em thương yêu tôi, tôi sống với nội tâm nên ít khi để tình cảm lộ ra ,thư tôi ngắn ,không viết trọn những lời yêu thương mà em muốn đọc được như em hằng mong ước, dù cái ước mong cuả em nó luôn luôn quá dễ thương , hiền lành và thật nhỏ nhoi .
Còn cả nửa tháng dài nữa tôi mới trở về nhà, tôi biết tôi sẽ được đọc cả trăm lá thư em gửi nằm chờ người đọc . Tôi có thói quen thích đọc thư em nhưng lười trả lời, một phần lớn tại tôi bận bịu in cho xong tuyển tập thơ đang viết dở , một phần tôi "keo kiệt " chữ , biết em mong thư tôi nhưng lâu lâu tôi mới trả lời em một lần, tuy vậy em và tôi đã thoả thuận với nhau khi nào tôi rảnh sẽ viết cho em , như thế, những ngày không có thư tôi , em không nghĩ là tôi không nhớ em để em khỏi buồn .Tôi biết ngày nào em vào trang nhà và không thấy thư tôi là nước mắt em lại trào như thác tuy em vẫn hiểu tôi , hiểu tình tôi dành riêng cho em là trọn cả cuộc đời.Tôi vẫn nói cới em
" Em đừng lo sợ mất anh khi em vẫn còn yêu anh "
. Tôi định bụng , sau khi tập thơ đã được sửa xong và ra đời, tôi sẽ cố gắng bỏ thói keo kiệt và sẽ viết cho em nhiều hơn xưa.
.............................
Tôi nhìn trên bàn, lơ đãng cầm lên tay chồng thư đang chờ tôi.Có một lá thư đóng dấu tem ngoại quốc, tôi vội nhìn địa chỉ người gửi:
Em gái cuả em !Linh tính cho biết có chuyện gì không ổn, tôi vội xé lá thư:

Paris, ngày..tháng..
Thưa anh,
Em viết vài hàng ngắn , báo cho anh tin buồn, chị em đã mất cách đây 2 tuần lễ , lúc mười hai giờ đêm....
Trời ơi, tôi thấy mặt đất gần lại, tim ngừng đập.
Em đã xa tôi vĩnh viễn, em chính là ngôi sao băng tôi đã nhìn thấy đêm hôm đó sao?
_Tuần rồi em và gia đình đã đưa chị ra biển. Em đã làm theo ý cuối cùng chị muốn, đốt hết tập thơ anh và thư anh để cùng rãi theo chị và thả một đóa hồng trắng hoa chị thích trong vườn nhà anh đã hái cho chị ngày xưa.
Thôi em ngừng , vì phải còn nhiều việc cần giải quyết trước khi em trở về nhà.
ĐL
Thật vậy sao em ? em đã xa tôi ! Không còn biết suy nghĩ gì nữa, tôi như người mất hồn em ơi !Lần đầu tiên từ lâu lắm rồi , tôi cảm nhận được vị cay của ớt trong mắt và vị mặn của muối trên môi . Tôi hưá từ đây mỗi ngày sẽ ra đón những giọt sương buổi sáng và sẽ uống trọn như em đã mong tôi làm.
_Giờ thì.... lên xe tiển em đi
_Chưa bao giờ ..... buồn thế ....!

Mong đây chỉ ce n'est qu 'un aurevoir ! Toi et moi, on se reverra dans un monde où il n'y aura que Toi: ma Rose Violette et Moi pour l'Éternité !

đht

dimanche 3 octobre 2010




HOA HƯỚNG DƯƠNG

Giai nhân ngồi ngắm mây trời
Hỏi thăm, có nhớ đến người nào chăng?
Giai nhân từ tốn phán rằng:
Cạnh đây, chừ nhớ mần răng kẻ nào

Khách thơ xin gởi câu chào
Tiếng ai đồng vọng nẻo vào vấn vương
Nghìn xưa HOA vẫn HƯỚNG DƯƠNG
Hay từ kiếp trước ĐÔNG HƯƠNG thoàng về

DƯƠNG QUÂN