jeudi 21 octobre 2010
lá THƯ THỨ MƯỜI HAI
Anh thương yêu,
Anh vừa qua ăn sinh nhật tình hai đứa, vậy mà một tháng đã trôi qua . Hôm anh đưa em xuống phố tàu ăn phở, anh cầm tay em hỏi :
- mình thương nhau đã bao lâu rồi hả Nhỏ ?
Em giã đò quên, nói không biết
Anh trả lời: tại tụi mình quên tính tuổi yêu nhau ! Em giã bộ nín , cúi mặt hờn dỗi , anh bỏ ghế đang ngồi , đứng dậy kéo ghế cạnh em, vò đầu và lấy tay nâng cằm em lên:
-Thôi đi cô nương ! người chi mô mà ưa hờn quá rứa ? (khi mô em hờn , anh hay nhại tiếng Huế để trêu cho em cười ) nhưng lần ni anh thấy trong mắt em lóng lánh hai giọt sương sắp rơi , bèn dang tay kéo em lại gần , nói nhỏ vào tai chỉ đủ cho em nghe , tự dưng anh nghe em khúc khích vui; anh trêu:
- ơ! khoái chưa ! tui còn cho o biết cả năm , cả tháng , cả ngày và cả phút nữa , o đếm lại đi coi tui làm toán có sai không ?
Dị òm quá! Rứa mà định giận anh cho bỏ ghét !
Giữa bửa ăn, anh thò tay vào túi áo , đặt trước mặt em một hôp nhỏ đẹp chi lạ , em đoán đây là một món quà qúi gíá. Thấy em tần ngần chưa chịu mở, anh nói:
-Mở đi Nhỏ
Em vội tháo sợi ruban màu tím ,bỗng reo lên
-Trời ! Anh ! và theo sau tiếng reo là những hạt lệ nóng hổi chảy dài trên má , môi :
Anh nhìn em , chờ đợi
-một đóa hồng tím anh phơi khô , đẹp chi lạ cột một sợi ruban vàng làm thành một chiếc nhẫn
-Hoa còn nụ anh hái trong vườn nhà, cây hồng tím anh mua hồi mùa xuân như em đã ao ước
anh trồng , anh phải đi tìm cùng những chỗ bán hoa mới tìm ra , mua đem về trồng và tưng tiu như đang tưng tiu em vậy . Chừ đeo vô ngón tay đi .
Em nũng nịu:
-Em muốn anh đeo cho em; em đưa ngón tay giữa cho anh , anh lắc đầu ,
-Không , đưa anh ngón áp út tay trái , ngón ni là ngón của riêng anh , đây là quà sinh nhật tình yêu mình đó Nhỏ à!
Em cũng mở sac tay , lấy một gói quà đưa anh.
Anh nhìn gói quà , suy nghĩ
-Em ! gì đây , Nhỏ tặng anh gì đây ?
-Anh đoán đi!
-Hình như một quyển sách ? tay anh sờ lên mặt gói quà .
-Thôi , anh mở hỉ , vừa nói vừa tháo cái nơ màu trắng :
-Quyển sách ! đúng quá ! em cười , nói anh giở ra xem
Mặt anh thộn thấy tức cười :
-Tập lưu bút thơ anh ! Anh cảm động quá, không biết làm chi hơn , anh ôm đầu em vò tóc; cử chỉ ni em biết , chỉ khi mô anh rất xúc động là anh lại ôm đầu vò tóc em đến rối nùi .Anh cũng chẳng cần biết đến khách ăn chung quanh .Em hơi thẹn nhưng rất vui vì biết anh rất thích món quà mà em đã bỏ không biết bao nhiêu thì giờ để hoàn thành, tập thơ anh em đã viết tay và tự vẽ lấy....
Anh !
Em vẫn đeo chiếc nhẫn hoa anh tặng, và em sẽ đeo đời đời trên ngón tay của riêng anh .
Em phải ngừng vì em có bài expo cho tuần tới , khó quá; phải chi anh còn ở lại , em đã nhờ anh "gà ", dân cựu văn khoa mà ! ừ hỉ Em cũng là dân văn khoa nhưng răng lại bết rứa anh hỉ ?Tại em không phải là dân văn khoa "chính cống ", mà lò đúc em là lò toán học , nên chi chỉ biết đọc và thưởng thức thơ văn người , nhưng đừng ai hỏi em có biết làm thơ và viết văn không ? thì chỉ thấy em kẽ trên bảng đen chữ KHÔNG to tướng !
Đến Noel em mới được gặp lại anh , còn hai tháng dài lâu chi lạ và một đại dương cách ngăn .
Tại răng mẹ lại bắt em đi học chi mà xa lắc rứa nì , mà còn dặn dò em phải thủy chung với anh !Cũng may trước khi em đi học xa, em đã để lại cho anh con tim mình nên dù không anh bên cạnh mà dù có gặp ai khác , em làm chi có im nữa để nghĩ chuyện yêu người khác ngoài anh anh hỉ
Thương nhớ anh nhiều chi lạ
Em
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire