dimanche 31 août 2014

PHỐI ÂM


NỖI NHỚ MÊNH MANG




dường trở lại mùa Hạ chiều năm ấy
mặt trời buồn, rơi xuống những giọt sương
tay níu tay, bấm chặc nhau, thầm gọi
mình còn nhau hay mai sẽ dư hương
*
gắn hàn lại kỷ niệm trong giấc ngủ
nghe sóng sầu theo triều dại mênh mang
chìm trong mơ, dĩ vãng hằn , ẩn trú
ai hằn ai, mà lạnh cả tâm hồn
*
rồi thao thức, ôi tuổi hồng thuở ấy
tôi mang đi theo, vô vọng gặp Người
lạc dấu chân, lạc vòng tay, lạc mắt
nhớ cũng là hoài niệm giọng thương tôi
*
nay bặt tăm dáng phượng hồng Hạ cuối
lá me bay như nước mắt sa tuôn
rơi rơi khẽ trên vành môi quay quắt
gió cuối ngày trên tóc, nhớ hôn anh

đht




TÌM QUÊN


ai lầm lỡ thuở vào đời năm ấy

vương cuộc tình quá mỏng tựa khói sương
tôi vụng dại mơ bờ môi mời gọi
hôn một lần rồi nhớ thoảng mùi hương


*
đã bao năm dấu hằn trong giấc ngủ
kỷ niệm buồn duyên nợ lỡ đa mang
để đêm về tủi hờn tìm nơi trú
kiếp đông sầu phủ mãi cõi linh hồn


*
Hạ đi qua, mưa về từ đêm ấy
lạnh gió Thu, se sắt, thuở xa người
cố tìm quên, thơ đừng ghi ánh mắt
trả nợ đời, gieo vận quá thương tôi


*
giờ ngậm ngùi khép lại trang tình cuối
một giọt buồn, che dấu, lặng lẽ tuôn
thôi nhé đời, quên đi, đừng quay quắt
tôi xóa mờ giấy nháp chữ tên em


ndav (Sept 1, 2014)

mercredi 27 août 2014

TIẾNg HÁT GIỮA ĐỜI


Em cứ hát giữa mênh mông trời đất
Trách chi đời khi mưa gió vô tình
Ta đất trích có gì đâu còn mất
Nốt nhạc trầm nghe đêm khóc một mình

Từng phím nhẹ nỗi lòng đau chẻ núi
Nốt ngà khêu thần thoại giấc xa bay
Giữa cô đơn lạc loài ngày tháng vội
Thân phận người điệp khúc đã đắng cay

Ta tạ lỗi bút nghiên rời viễn mộng
Thiên đường không mà địa ngục chẳng chờ
Hồn mê lịm giữa thanh âm xao động
Tưởng người xưa ngà ngọc thủa bơ vơ

Xin em hát ta thấy mình còn sống
Lỡ trăm năm ân sủng nợ kiếp người
Bờ lặng lẽ đi về vơi khối mộng
Tiếng đàn rung từng phím tháng ngày rơi

lh Cổ Thụ

PHỐI ÂM

NHƯ CÁNH VẠC BUỒN




buồn đêm tiếng vạc thâu âm

tiếng nai gọi mẹ, tiếng em gọi Người
sầu dâng len mái tóc dài
trăm năm còn vọng tiếng môi thì thầm
*
lưng chừng sợi nhớ rối ren
nghìn thu trời tím mãi thinh không đòi
lỡ duyên, kiếp trước khôn nguôi
để hồn vàng võ lên ngôi một mình
*
điếng lòng, mở tủ tâm kinh
trên tầng thi cảo, linh tinh ý lời
bộn bề nhân dáng xưa, nay
nhớ từng còn mất sau đuôi mắt tình
*
buồn đêm, cánh vạc chập chờn
trên khung ngày tháng vô ngần giọt xuôi
mãn khai từ hạt sương trời
lung linh bối rối vành môi thất hoàng

đht
BAY ĐI CÁNH VẠC



Tiếng buồn vang vọng cõi âm

Ta buồn ôm mối tình câm chờ Người
Đêm khuya tiếng nhạc trổi dài
Ngỡ như tiếng hát của ai thì thầm
*
Nắng còn vương mảnh áo ren
Mưa còn tí tách hờn ghen đua đòi *

Sầu còn nhen nhúm chưa nguôi
Đông về chiếc lá nhẹ trôi một mình
*
Đóa hoa tím ép trang kinh
Xác tàn như thể lặng thinh không lời
Vạc buồn xoải cánh chiều nay
Bay đi xứ lạ đổi thay cuộc tình
*
Nắng lung linh ánh chập chờn
Đàn reo khúc nhạc tủi hờn buông xuôi
Ta ngồi riêng một góc trời
Nhìn theo cánh vạc chơi vơi bàng hoàng

ndav ( Sầu Đông ) (*mượn ý nhạc TCS)

lundi 25 août 2014

PHIÊN KHÚC MÙA THU

 

Chiều thu
mưa quét qua triền đá
vọng những trầm cung xưa -
rất quen.

Buồn
nghe Ngâu hát
ru miền lá
Chợt thấy mình vô duyên -
nhớ em.


Cuộc yêu năm ấy
ơ hờ quá
Mờ xóa hồn nhiên -
không tuổi tên.

Người xưa xa khuất
trong trời đất
Giờ biết tìm đâu
để bắt đền?


Này em
mai nếu qua nạn kiếp
Mình sẽ hẹn nhau bên bến sông
Đợi chim Ô Thước
bay về
kết
Lại những... vần thơ gieo lỡ lầm.

ycdknt

vendredi 22 août 2014

MƠ HỒ


tiền kiếp ta vốn thằng lãng tử
hiện sinh ta vẫn thứ hồ đồ
rốt cuộc mốt mai đều là ảo ảnh
may ra còn một ý niệm: Em

đời chập chùng vẫn cuồng ngông bước
tình mơ hồ vẫn lả lướt chơi
biết vậy duyên còn trêu mới ngộ
nợ ngỡ buông rồi hóa chỉ mơ

thôi thì kệ cứ xem đời như lá
tình reo xanh nhờ ngọn gió xô
thu chưa vội tội chi vồn vã
dẫu mùa vàng đâu chắc lá hư vô!

hồ đồ đời vẫn hồ đồ
tình ta vẫn cứ mơ hồ có em!

Cao Nguyên

THƠ TA


Thơ ta viết tận mùa thu trước
Nhà dột (hôm nghèo) lem mấy câu
Thu nay
nhớ lại thời mưa ướt
Nhặt nhạnh nhâm nhi (mỗi khúc đầu)

Vì thế, tình thơ ta ngắn ngủn
(em trách ta làm thơ dở dang)
Đâu biết, đâu hay vì cơn nước...
Đã khiến bài thơ phải lỡ làng!

Từ đó thơ buồn như suối lệ
(hay mưa còn đượm ở ngôn từ?)
Ta tất bật hoài không phơi được
(mà giữ làm gì những phù hư?)

ycnknt


jeudi 14 août 2014

KỶ NIỆM


Anh vung nét mực em mười sáu
Tô ánh tà dương áo nhuộm thơ
Tóc nghiêng từng sợi bờ vai đậu
Chưa đậm môi trao đã đợi chờ
Gửi nụ cười cheo leo phố thị
Em vui đường nhỏ bước chân qua
Anh chờ quán vắng dài thế kỷ
Mười tám tình đầu đã xót xa

Hai ngã sông dài đâu bến đậu
Anh lính biên cương sống đếm ngày
Bạn bè nợ nước đền xương máu
Ngập dáng em gầy đáy chén say

Cứ thế cuộc đời chia đôi ngã
Nụ cười sông Dịch bước Kinh Kha
Nắng phai mầu áo hoa quên nở
Bụi cát thời gian ngỡ nhạt nhòa

Cổ Thụ

lundi 11 août 2014

MỘT CHÚT LÒNG RIÊNG VỚI CỔ THÀNH



Ta một lần ngồi yên
Vai kề thành quách cũ
Đời người lính trấn thủ
Buồn như đại bác ru


Áo trận giặt bờ sông ( * )
Treo phơi thành Quảng Trị
Phía Bắc vùng giặc chiếm
Sau lưng cờ vàng bay


Chiều nay ra bờ sông ( * * )
Lưu vong vùng đất lạ
Người lính xưa nhớ quá
Cơm áo xưa thành xưa


Và, chiều nay bên sông
Có con chim rất lạ
Đậu lại hót quạnh quẻ
Dăm tiếng khẽ rồi bay. 

*
( * ) Sông Thạch Hãn
( ** ) Sông Potomac, thủ đô Hoa thịnh Đốn.

Marine corps recaptured
the Quãng Trị citadel.


Minh Nguyễn