Em cứ hát giữa mênh mông trời đất
Trách chi đời khi mưa gió vô tình
Ta đất trích có gì đâu còn mất
Nốt nhạc trầm nghe đêm khóc một mình
Từng phím nhẹ nỗi lòng đau chẻ núi
Nốt ngà khêu thần thoại giấc xa bay
Giữa cô đơn lạc loài ngày tháng vội
Thân phận người điệp khúc đã đắng cay
Ta tạ lỗi bút nghiên rời viễn mộng
Thiên đường không mà địa ngục chẳng chờ
Hồn mê lịm giữa thanh âm xao động
Tưởng người xưa ngà ngọc thủa bơ vơ
Xin em hát ta thấy mình còn sống
Lỡ trăm năm ân sủng nợ kiếp người
Bờ lặng lẽ đi về vơi khối mộng
Tiếng đàn rung từng phím tháng ngày rơi
lh Cổ Thụ
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire