NỖI NHỚ MÊNH MANG
dường trở lại mùa Hạ chiều năm ấy
mặt trời buồn, rơi xuống những giọt sương
tay níu tay, bấm chặc nhau, thầm gọi
mình còn nhau hay mai sẽ dư hương
*
gắn hàn lại kỷ niệm trong giấc ngủ
nghe sóng sầu theo triều dại mênh mang
chìm trong mơ, dĩ vãng hằn , ẩn trú
ai hằn ai, mà lạnh cả tâm hồn
*
rồi thao thức, ôi tuổi hồng thuở ấy
tôi mang đi theo, vô vọng gặp Người
lạc dấu chân, lạc vòng tay, lạc mắt
nhớ cũng là hoài niệm giọng thương tôi
*
nay bặt tăm dáng phượng hồng Hạ cuối
lá me bay như nước mắt sa tuôn
rơi rơi khẽ trên vành môi quay quắt
gió cuối ngày trên tóc, nhớ hôn anh
đht
TÌM QUÊN
ai lầm lỡ thuở vào đời năm ấy
vương cuộc tình quá mỏng tựa khói sương
tôi vụng dại mơ bờ môi mời gọi
hôn một lần rồi nhớ thoảng mùi hương
*
đã bao năm dấu hằn trong giấc ngủ
kỷ niệm buồn duyên nợ lỡ đa mang
để đêm về tủi hờn tìm nơi trú
kiếp đông sầu phủ mãi cõi linh hồn
*
Hạ đi qua, mưa về từ đêm ấy
lạnh gió Thu, se sắt, thuở xa người
cố tìm quên, thơ đừng ghi ánh mắt
trả nợ đời, gieo vận quá thương tôi
*
giờ ngậm ngùi khép lại trang tình cuối
một giọt buồn, che dấu, lặng lẽ tuôn
thôi nhé đời, quên đi, đừng quay quắt
tôi xóa mờ giấy nháp chữ tên em
ndav (Sept 1, 2014)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire