người về… ta
bỗng hoảng kinh
như con chim
nhỏ giật mình
cành cong! ừ
thôi là vết
thương lòng dẫu
khô máu vẫn
còn chồng chất
đau! người về
ta chẳng mong
cầu lời yêu
xưa đã nhạt
màu lãng quên
mười năm nỗi
nhớ thành tên
khắc sâu tình
hận trên miền
ăn năn! người
đi… ta ngọn
hải đăng vỗ
miên man sóng
đợi căng gió
buồm… người đi
ừ… cứ đi
luôn mình ta
hiu quạnh quen
buồn tháng năm!
Nguyễn Chinh
05-9-2014
05-9-2014
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire