Ta lên núi đếm mặt trời rơi rụng
Thấy tình nhân trong trí nhớ
phai nhòa
Ôm trời hồng hạnh phúc bỏ đi
xa
Ta ở lại làm trăm năm đá cuội
Trong đôi mắt trần gian mờ dấu
bụi
Em vẫn còn là chiếc bóng
thiên thu
Cùng với ta đi khắp cõi sa mù
Tìm cho gặp cuộc tình trong vực
thẳm
Ta phung phí cho niềm tin rất
ngắn
Bằng con tim nhiều mơ ước thật
dài
Nên cuộc đời còn những cái vẫy
tay
Và nước mắt lăn dài trên phiến
đá
Từng giọt rượu rót thêm sầu
muôn ngả
Nỗi nhớ nào còn mang nặng đôi
vai
Ta leo lên ngày tháng đó mệt nhoài
Nghe em hát mênh mang đầy vũ
trụ
Khi về lại trong chiều thu năm
cũ
Nhìn ngày vui tàn tạ rớt bên
sông
Từ tim ta tư tưởng chảy ngược
dòng
Thành lời cuối của bài thơ nở
muộn
Đỗ Hồng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire