Ở phía trước có con đường thật ngắn
Sóng thời gian dồn dập đẩy ta đi
Dẫu biết rằng nơi ấy có phân ly
Chân vẫn bước về hoàng hôn tuyệt lộ
*
Từng sáng dậy thấy đời nghiêng dốc đổ
Yêu thương nào lần lượt bỏ ra đi
Ngựa xe đưa hồi chuông cuối sinh thì
Ta ở lại cùng hành tinh hoang vắng
*
Những tình khúc đã trôi về dấu lặng
Đường thiên thu lơ lửng nốt nhạc sầu
Bóng ngày xưa thoáng hiện ở phía sau
Lưng ta dựa vào niềm tin hư ảo
*
Em đưa gió vào hồn ta dâng bão
Tình khỏa thân nằm chết giữa thiên tai
Trong tim ta mang nỗi nhớ thật dài
Mặt trời chết một mình trên đỉnh núi
*
Đêm trăng chảy thành dòng thơ an ủi
Chợt thấy em qua nhân ảnh muộn phiền
Trăm năm còn chôn giấu nỗi niềm riêng
Chờ tận thế để vươn mình sống dậy
9:45 sáng 27/9/2014
Đỗ Hồng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire