Chân xuôi ngược trong trần gian sáng tối
Chợt ngựa xe về cuối ngõ một chiều Người nằm buồn nghe tiếng khóc thương yêu
Sau một thoáng nhớ trăm năm hờ hững
Chép thơ muộn vào thời gian lơ lửng
Gửi tâm tình về cùng với đất nâuCho thiên thu vang vọng khúc tình sầu
Chào từ giã nghìn đêm mơ khắc khoải
Người đã đến rồi đi như huyền thoại
Tháng ngày dài ngồi đứng giữa phù vânĐêm mênh mông nằm xuống cõi trầm luân
Đời lặng lẽ đổ hồi chuông vĩnh biệt
Bờ mi ướt cơn mưa chiều thương tiếc
Rồi mai này niềm đau cũng lãng quên Mỗi năm về người lại được nhắc tên
Như một vết bụi mờ trong tâm trí
Phiến đá nhỏ có lần nào ngồi nghĩ
Thân phận này là cát bụi phù duTrăm năm dài rồi cũng hóa hư vô
Em cũng thế và tình ta cũng thế
Đỗ Hồng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire