samedi 27 septembre 2014

NỖI BUỒN PHÍA TRƯỚC


Ở phía trước có con đường thật ngắn
Sóng thời gian dồn dập đẩy ta đi
Dẫu biết rằng nơi ấy có phân ly
Chân vẫn bước về hoàng hôn tuyệt lộ
*
Từng sáng dậy thấy đời nghiêng dốc đổ
Yêu thương nào lần lượt bỏ ra đi
Ngựa xe đưa hồi chuông cuối sinh thì
Ta ở lại cùng hành tinh hoang vắng
*
Những tình khúc đã trôi về dấu lặng
Đường thiên thu lơ lửng nốt nhạc sầu
Bóng ngày xưa thoáng hiện ở phía sau
Lưng ta dựa vào niềm tin hư ảo
*
Em đưa gió vào hồn ta dâng bão
Tình khỏa thân nằm chết giữa thiên tai
Trong tim ta mang nỗi nhớ thật dài
Mặt trời chết một mình trên đỉnh núi
*
Đêm trăng chảy thành dòng thơ an ủi
Chợt thấy em qua nhân ảnh muộn phiền
Trăm năm còn chôn giấu nỗi niềm riêng
Chờ tận thế để vươn mình sống dậy

 9:45 sáng 27/9/2014
Đỗ Hồng

vendredi 26 septembre 2014

TÌNH YÊU VĨNH BIỆT

Cảm tác từ bài "Mộ Gió":
 



Chân xuôi ngược trong trần gian sáng tối
Chợt ngựa xe về cuối ngõ một chiều
Người nằm buồn nghe tiếng khóc thương yêu
Sau một thoáng nhớ trăm năm hờ hững

 

Chép thơ muộn vào thời gian lơ lửng
Gửi tâm tình về cùng với đất nâu
Cho thiên thu vang vọng khúc tình sầu
Chào từ giã nghìn đêm mơ khắc khoải

 

Người đã đến rồi đi như huyền thoại
Tháng ngày dài ngồi đứng giữa phù vân
Đêm mênh mông nằm xuống cõi trầm luân
Đời lặng lẽ đổ hồi chuông vĩnh biệt

 

Bờ mi ướt cơn mưa chiều thương tiếc
Rồi mai này niềm đau cũng lãng quên
Mỗi năm về người lại được nhắc tên
Như một vết bụi mờ trong tâm trí

 

Phiến đá nhỏ có lần nào ngồi nghĩ
Thân phận này là cát bụi phù du
Trăm năm dài rồi cũng hóa hư vô
Em cũng thế và tình ta cũng thế

 

Đỗ Hồng

BÀI THƠ NỞ MUỘN


Ta lên núi đếm mặt trời rơi rụng
Thấy tình nhân trong trí nhớ phai nhòa
Ôm trời hồng hạnh phúc bỏ đi xa
Ta ở lại làm trăm năm đá cuội

Trong đôi mắt trần gian mờ dấu bụi
Em vẫn còn là chiếc bóng thiên thu
Cùng với ta đi khắp cõi sa mù
Tìm cho gặp cuộc tình trong vực thẳm

Ta phung phí cho niềm tin rất ngắn
Bằng con tim nhiều mơ ước thật dài
Nên cuộc đời còn những cái vẫy tay
Và nước mắt lăn dài trên phiến đá

Từng giọt rượu rót thêm sầu muôn ngả
Nỗi nhớ nào còn mang nặng đôi vai
Ta leo lên ngày tháng đó mệt nhoài
Nghe em hát mênh mang đầy vũ trụ

Khi về lại trong chiều thu năm cũ
Nhìn ngày vui tàn tạ rớt bên sông
Từ tim ta tư tưởng chảy ngược dòng
Thành lời cuối của bài thơ nở muộn

Đỗ Hồng
 

mercredi 24 septembre 2014

MỘT MÌNH


Ta nhốt trăng vào đáy mắt em
Giở trang sách cũ ép ưu phiền
Nhớ nhung rơi ngập đường cô quạnh
Thương sợi tóc buồn em bỏ quên

Từ thủa trần gian ta biết nhau
Nhấp trăng đáy cốc thủa ban đầu
Nụ cười em nở trần gian mộng
Chớp bể mưa nguồn cũng biển dâu

Xa quá bên này khơi bếp lửa
Mỗi mùa rét muớt biết về đâu
Em có bao giờ nhìn hoa nở
Thầm hẹn cùng ta đợi kiếp sau

Vắng em trời đất còn xa lạ
Heo hút thời gian rụng lá vàng
Lối cũ nẻo về mênh mông quá
Mai sau niềm nhớ vẫn thênh thang

Cổ Thụ (Giáng Sinh 08)

lundi 22 septembre 2014

MƯỢN CHỮ THƠ EM


Theo em từng chữ tình khất nợ
Buông thõng hồn rơi vỡ đọa đầy
Bước lê chân mỏi quanh phố chợ
Dấu cũ người xưa nhớ đắng cay

Thủa ta gọi núi rừng cây lặng
Vươn cánh dìu trăng mây đón đưa
Áo bào bọc kín tình sâu nặng
Em cát bụi xa chẳng đợi chờ

Từng chữ em pha tình mật đắng
Mai ta thú tội dưới mồ hoang
Dốc cao cuồng hát đời qua ngắn
Em nỡ từ đây gửi phũ phàng

Giọt mưa năm tháng mòn tượng đá
Ta nguyện chờ em cạn đáy sông
Một mai sương điểm bờ tóc thả
Ngóng gót hài xưa nặng phím lòng

Cổ Thụ

dimanche 7 septembre 2014

TRONG MỘT CƠN SAY

Thơ đh là nguồn cảm hứng dạt dào cho bài thơ chưa ráo mực sáng nay để mến tặng đh:

Rót thêm rượu cho vần thơ chếnh choáng
Cho ngả nghiêng từng con chữ rã rời
Cho đường đời dài nữa để rong chơi
Cho chân bước lang thang về tháng chín

Vào cõi thế cùng trăm năm say tỉnh
Ta tìm ta trong những tấm gương mờ
Nhiều đêm về nằm ngủ với vần thơ
Sáng thức dậy thấy mặt trời đã tắt

Xin từ giã mùa hạ buồn hiu hắt
Và cơn mưa vội vã xuống bên chiều
Con tim nào chưa thấm đủ tin yêu
Tâm tình héo như hoa hồng trước ngõ

Trong trí nhớ vết mực ngang xóa bỏ
Những tri âm cùng nâng chén một thời
Những người tình tìm hạnh phúc chơi vơi
Cho tất cả chỉ còn là sương khói

Đêm say khướt gối đầu trên dấu hỏi
Ta thấy ta là nguồn cội mông lung
Em là ai ta thương nhớ không cùng
Như một nửa linh hồn ta đã mất

ĐỖ HỒNG

samedi 6 septembre 2014

TÌNH NGHĨA CỦA ĐÔI CHIM NHẠN

 
 
Một con chim nhạn bay lượn thấp là đà ngang qua đường phố 
bị một chiếc xe đụng phải.Nàng chim mái nầy bị thương nặng và đang chờ chết.


Chàng chim trống sà xuống mang theo thức ăn và tận tình lo lắng. 

Chàng bay đi rồi trở lại mang thêm thức ăn cho nàng, nhưng nàng đã nằm bất động.
 Chàng cố lung lay gọi nàng …. một hành động hiếm thấy từ loài chim nhạn
 Khi nhận ra rằng nàng đã ra đi, vĩnh viễn không bao giờ trở lại, 
chàng khóc rống thảm thiết bi thương.

Tiếng khóc vang vang của loài chim nhỏ bé, nhưng nỗi bi ai xé lòng không kém một sinh vật nào. 
Đứng cạnh xác nàng, chàng buồn thảm và tan nát cả cõi lòng … biết đến bao giờ? 
Hàng triệu người khắp Mỹ, Âu, Á đã không cầm được nước mắt khi nhìn thấy những bức ảnh nầy. 

Người chụp bán rẻ những bức ảnh nầy cho một tờ báo nổi tiếng bên Pháp. 
Ngay ngày hôm đó số báo được bán sạch. Người muốn tìm xem ảnh phải lên các website.
Vậy mà có nhiều người nghĩ: động vật thì chả có đầu óc và cũng chẳng có cảm xúc nào ....?

ST

vendredi 5 septembre 2014

LỤC BÁT CHO NGƯỜI



người về… ta
bỗng hoảng kinh
như con chim
nhỏ giật mình
cành cong! ừ
thôi là vết
thương lòng dẫu
khô máu vẫn
còn chồng chất
đau! người về
ta chẳng mong
cầu lời yêu
xưa đã nhạt
màu lãng quên
mười năm nỗi
nhớ thành tên
khắc sâu tình
hận trên miền
ăn năn! người
đi… ta ngọn
hải đăng vỗ
miên man sóng
đợi căng gió
buồm… người đi
ừ… cứ đi
luôn mình ta
hiu quạnh quen
buồn tháng năm!


Nguyễn Chinh
05-9-2014