jeudi 27 mars 2014

MƯA


mưa! mưa! mưa em, trời mưa

Có phải nhờ mưa mà mình gặp nhau? Gặp giữa đời thường, gặp trong thơ. Với đời thường, hay trong thơ, mưa dễ thương khi mưa vừa đúng lúc, mưa vừa niềm mong. Lãng mạn, nhẹ nhàng và thích thú, như hồi biết tựa đầu vào nhau dưới cái tán dù nhỏ xíu, thèm nhìn giọt nước lăn theo sợi tóc em chảy xuống vai trần.

mưa! mưa! mưa em, trời mưa

Câu thơ giản dị mà dễ thương quá chừng, dễ thương như em chưa tùng trau chuốt để đỡ vướng bụi đời, khỏi nhìn vào gương thấy mình lạ hoắc. Bởi dễ thương vậy, nên anh sợ em sũng ướt trong mưa khi anh ngoái nhìn em vừa ra khỏi cửa, ra với thiên nhiên với trời rây nắng. Vậy mà gió đã lay mưa, cho anh có cớ làm vừa lòng em.

mưa! mưa! mưa rộn đường thơ

Trong thơ anh, có những cơn mưa buồn nặng trĩu. Viết rồi, chẳng lẽ xóa đi. Dẫu gì, những giọt mưa Ngâu vẫn còn tồn tại, cho thơ có cớ nắm lại bàn tay vuột qua một thời, vuột qua một đời! Mà không quên, để lòng tự nhủ: âu đó cũng là một kỷ niệm đẹp. Một chuyện tình đẹp tựa vào lưng huyền thoại.

tặng em những sợi mưa Ngâu
anh vừa hái được trong màu thời gian

Thật tình, anh muốn viết về những điều nhẹ hẫng như mơ. Nhẹ hẫng như nụ cười em, như tiếng chim hát trong vườn thơ:

có tiếng chim hát vui buổi sáng
trong khu vườn anh đang gieo thơ

Mỗi cơn mưa, báo một vụ mùa, báo một khoảng thời gian vừa vụt qua, mất hút. Để thấy tiếc hay là thấy sợ những mắc xích thời gian siết lại, cuốn mình quăng vào cái trũng hư vô!
Vậy mà anh sợ không gian hơn là thời gian, vì trong không gian luôn có những nghi hoặc kể cả sự nghi hoặc niềm tin:

chữ em là thánh thể
người nói đó bụi trần
lời anh là sông bể
kẻ nghĩ đó vực thâm

ta với ta là bạn
anh với em là tâm
đời nghìn năm phỉ báng
trên năm tháng hương trầm

Thời gian ươm mầm, thời gian kết nụ trỗ hoa. Không phải là vui hơn sao, và nắng, và mưa dự phần vào sự tái tạo niềm tin trên những úa tàn. Hãy nhận sự vươn lên, đừng nghĩ về sự hủy diệt dưới sức hút khắc nghiệt của đời.

em có thấy một dòng sông mới
dâng phù sa vào gốc mạ thơm
trên cánh đồng anh vừa nghĩ tới
không hề lưu dấu vết căm hờn

Time goes, you say? Ah no!
Alas, Times stays, we go.

Thời gian qua? Nàng ơi...
Không phải,
Chúng ta qua, Thời gian ở lại.

Lời trong bài "The Paradox of Time" của Henry Austin Dobson hay tuyệt vời phải không em!

Dưng không, chiều nay sao thấy buồn chi lạ, khi ngoài trời mưa Xuân lay bay. Lại phản phất những dòng chữ qua mưa tạt vào mái hiên xưa.

mưa! mưa! mưa rộn đường thơ
về mai em nhé, ngõ chờ nắng hong!

Tháng Năm, không phải là năm tháng
chỉ là Tháng Năm còn những cơn mưa
để anh có cớ làm vừa lòng em

mưa! mưa! mưa em, trời mưa
nép gần lại chút cho vừa ấm nhau!

Cao Nguyên

EM


được mấy bữa . ghẹo Thơ cười khúc khích
cám ơn dòng ngọc bích . ngữ ngôn em
nếu chẳng thế . giữa trầm luân phế tích
đời dìm ta mất biệt giữa vô biên !

em nhặt bóng . tương tư lời của gió
ta ôm tình . thao thức ngủ theo trăng
thỏ thẻ mãi bên đời . hương vị nhớ
sóng trăm năm . còn ngỡ rộn quanh thân

dòng sữa Mẹ . ngọt tràn đêm cổ tích
chảy vào thơ . mạch đất chuyển lời ru
giữa băng hoại . sau cửa tù thế kỷ
đụng vai thơ . ta bỗng nhếch môi cười

thời cuồng bạo . quăng đời vào thác lửa
giữa thốt nhiên . ta gọi Thơ bằng Em
để từ đó . tim ta chia hai nửa
nửa chứa tình . nửa nữa của Thơ . EM !

Cao Nguyên

VÔ ĐỀ


- cơn bão tình lặng lẽ
cuốn qua miền bội vong
oán hờn mang lốc tố
giật rách toang mảng lòng.

em núp trong nuối tiếc
lặng thầm chống niềm đau
nỗi cô đơn rệu rã
vỡ oà lên kiếp sầu.

hồn em giờ thương tích
chằng chịt vết hằn thù
đêm loay hoay mưng mủ
thang thuốc một lời ru.

ta bao dung ký ức
lục kiếm tìm ăn năn
vướng thời gian vấp ngã
bèm hem cả hồng trần!

Yđknt  =Trần Tuấn

CHÚT HƯƠNG XƯA CHO HUẾ

Theo em
ra ngoài Huế
mấy hôm muốn trở về
em ngồi im
thút thít
thì thôi
anh không về

Đưa em
qua Trường Tiền
nhịp cầu lòng mấy nhịp
em lặng nhìn
sông kia
rồi ôm anh
bật khóc

Lên em
ngược Nam Giao
con dốc dài chân mõi
em tựa lưng
anh đầy
xe đạp vòng
lăn mãi

Thôi em
ngày Huế cũ
cánh phượng hồng đi hoang
em ngang về
không nói
anh quán này
trông theo…
 
Phạm Quang Trung

BÀI CUỐI CHO THÁNG BA


tháng ba trời khô ráp
chiếc lá hờn còng queo
lũ ong rừng thất nghiệp
nằm co trong tổ nghèo

ruộng xám trơ gốc rạ
con nghé gầy buồn thiu
hửng hờ nhìn vú mẹ
nhăn nheo và héo xèo

vài con cò ốm nhách
thẩn thờ đứng co chân
thấy gì trong kẽ nứt
mà lòng cò phân vân?

ngày - tháng ba - nắng cháy
ta ngồi nhìn mây bay
thả hồn ra thế giới
kiếm tìm những dại, ngây...

ngày - tháng ba sắp hết
ta mong chờ gì đây?
Ả....
mong cơn tố, lốc
về mưa cho xứ này.

Yđknt_27.3 Trần Tuấn

mardi 25 mars 2014

MỜ MỊT


Có những nỗi buồn nghẹn đắng trong tim
Nơi cuộc sống tầm thường đến tội
Những con người giẫm lên nhau lầy lội
Quên mặt nhau năm tháng vô hồn

Ngày tháng ba khung trời chưa mở lối
Vẫn mù sương dốc cuối đời mình
Đêm vô ngôn đêm cứ lặng thêm
Buông sương giá phủ lòng mình. Lạnh quá !

Có những người chạy quanh đầy vội vã
Mất hút tình thân mệt lả bản thân mình
Một phút chốc, ngó quanh đời buồn tênh
Đánh dấu hỏi, hỏi sao đời nghiệt ngã

Có những khi cao xanh cũng hú họa
Khiến loài người rơi nhiều cảnh lâm li
Để khổ đau họ ngoảnh mặt bỏ đi
Mất niềm tin vô cùng nơi trần thế

Có nhiều khi lừa mình, đời chẳng tệ
Cố lên đi, cũng sẽ có lối ra
Sớm mai thôi, nắng xua màn đêm giá
Ngã rẽ đời, ta lại gặp chính ta.

TA140325 Trầm Nhi

NHẬP VAI


mời em hãy thử nhập vai
vào thơ anh viết giữa ngày rất xanh
sẽ nghe cảm xúc chân thành
của lời tình khúc riêng dành ru em

đừng nghi vấn, chớ truy tìm
một âm bản gốc từ nguyên khởi tình
vì anh không muốn em nhìn
qua khung cửa hẹp cái hình của thơ

dễ thương với nỗi lòng ngờ
rằng ta nhập mộng bao giờ đâu hay
môi tình nồng chuốc rượu say
rót đầy nhau uống cho ngây ngất hồn

nhập vai cho mộng chu toàn
ân tình chữ nghĩa quay tròn giữa không
khi đời còn những tấm lòng
tình yêu mãi sáng trong vòng chân như

nhập vai em nhé, mộng từ...!

Cao Nguyên

samedi 22 mars 2014

NGƠ NGẨN


tưởng là em khép chữ rồi
đâu hay tình vẫn mở lời dụ thơ
ta còn một chút xíu mơ
quẳng vào tim nhé cho ngơ ngẩn đời!

Cao Nguyên

VÔ ĐỊNH




Có những lúc thấy quanh mình hiu quạnh
Rượu trong ly đắng nghét, chẳng thơm nồng
Nỗi ớn lạnh dụ xác thân thiền định
Hồn hoang đàng nghịch ngợm trốn đi rong
*
Rừng thay lá nên đang mùa đạo đức
Các triết gia cặm cụi cuộc bao đồng
Ngu ngơ quá nên hồn thơ bối rối
Dấn thân rồi đành chấp nhận lưu vong...
*
Đời trí trá mà thơ thì mông muội
Mãi loay hoay tím mấy lượt phong trần
Ngây thơ đoản đi hoài mà chưa tận
Ngược tìm về thân xác đã phù vân...
*
Không chỗ trú nên thơ buồn lây lất
Hoang hoải, dật dờ, quờ quạng kiếm tìm nhau
Như mình đã nguyện răng long, đầu bạc
Vẫn trẻ con để bục phát càu nhàu...
*
Rồi đến lúc nghe nguồn sinh lực cạn
Gom hết ăn năn thừa kế cho đời
Khối di sản vẹn nguyên... vô định
Tình là gì mà khổ vậy?
Người ơi!

Yđknt_11.10 ( Trần Tuấn )

mardi 18 mars 2014

Rừng Gió Chiều Mưa


chiều nay mưa lại về Rừng Gió
lá xạc xào khua vỡ nắng tuôn
bên hiên lạnh chờ đêm trăng lỡ
nghe râm ran từng bước chân buồn ...

*
lại chạnh nhớ Sài Gòn nắng vỗ
khói nhựa đường hun nóng sân ga
bước xuôi ngược theo triền thương nhớ
đếm bao lần những chuyến tàu qua

mỗi chuyến tàu nghe từng nhịp thở
nhớ bữa đi, hẹn bữa quay về
còi tàu giục, lòng chờ hăm hở
hẹn bao năm - đời ngỡ hôn mê ...

*
chiều nay mưa lại về Rừng Gió
giọt, giọt buồn gõ vọng tim thơ
xa mất hút lời vui thuở nọ
nhớ, nhớ nhiều - sâu trong cơn mưa !

Cao Nguyên

Tháng Ba Trôi Trên Chùm Phượng Vỹ


Ngày đi trên chùm phượng vỹ
Phượng hồng rực cháy đường quen
Anh về ngọt trong hương vị
Môi mềm một thuở gọi tên .

Mùa không đợi chờ, mùa lên
Cánh chuồn Kim va vách gió
Hạ về ngang qua phố nhỏ
Thoắt mơ bóng đã tàn ngày.

mưa đêm lạc về ngủ say
rêu rong phủ một lối dày
Mối tình tưởng chừng chôn kín
Cũng rồi hoá gió xa bay.

Tháng ba mặt trời đỏ tấy
Màu xuân như đã rất xưa
Cánh phù dung hờn số kiếp
Đoạn đành rũ tóc chiều mưa.

Tháng ba ngày đi như vừa...
Khóc ai trên từng kỉ niệm
Cung đàn ve ngân nát phím
Đợi chờ hương tháng tư ngoan.

NGƯNG THU

vendredi 14 mars 2014

DÒNG SÔNG TÍM



Tiếc chi một giọt nắng trôi
Tiếc gì hoa dại của tôi tặng mình
Hoàng hôn rụng bước đăng trình
Gót sông hồ chợt muốn dừng đêm nay.

Lỡ mời mây gió về đây
Cùng nhau đối ẩm cho khuây nhạt nhoà
Hương trà thấm đượm vắng xa
Đầy vơi mấy nỗi mặn mà mình ơi.

Xa rồi ngày cũ mưa rơi
Đoạn buồn Ngưu,Chức - nhớ ơi là sầu
Châu rơi tâm tưởng úa nhàu
Nhờ duyên Ô Thước bắc cầu về anh.

Khóc đi em! mộng trong lành
Cho tình dâng ngập xa xanh tím nguồn
Dòng Tương thăm thẳm chiều buông
Đôi bờ đã quện trong vòng càn khôn.

Nguyên Anh

DU CA



anh - chiếc đàn guitar
em - một cây sáo trúc
ta - dòng thơ ngạo cuồng
đã lên đường du ca!

hát cho rừng núi nghe
hát chờ đêm bạn về
hát quên ngày hoang vu
hát giữa thời hôn mê!

hát cho đồng loại nghe
hận thù và dối trá
hát cho bạn bè vui
vơi đau thương ngậm ngùi!

2 -

thuở ấy thơ ta – lời trộn lửa
cung đàn anh – nửa máu nửa hồn
tiếng sáo em – chập chờn tiếng khóc
rong lời ca vào đêm vô biên!

hát trong mùa Xuân điên
hát giữa Hè đỏ lửa
hát trên miền cao nguyên
hát bên niềm cô đơn!

3 -

đàn anh vỡ trong đêm thoát ngục
cây sáo em chìm vực trùng dương
ta vỗ tay không – hát lời thao thức
hát nhớ núi rừng – mênh mông quê hương!

Cao Nguyên

CHO KHỜ KHẠO BAY ĐI


Đưa tay bắt ngọn gió trời
nhốt vào trong cõi thơ chơi một mình
nắm đầy một nắm phiêu linh
nâng niu cho đỡ buồn tình sau xưa.


Tà dương rụng một đóa vừa...
chạm vào đáy mộng đau bừa bộn đau
một đời dành để cho nhau
thì đừng gom hết mộng sầu ươm thơ.

Đưa tay bắt nỗi niềm mơ
thả vào cơn gió cho khờ khạo bay
vòng tay ôm hết cõi này
cho yêu thương rót lên đầy yêu thương.

Ngưng Thu

NGHE HUẾ


Anh về nghe Huế
làm thơ
Cánh hoa hồng đỏ
thắm bờ tâm tư
Caphe đắng
nắng giống như...màu thu
trong trong mắt em
chừ và sau.

NGƯNG THU

dimanche 9 mars 2014

HUẾ XƯA

 

Lầu đài
thành quách diễm xưa
có người nhan sắc
sớm trưa đi về


Theo O
theo mõi hẹn thề
theo mê theo mệt
dốc về Nam Giao

Thơ tình
viết vội tay trao
qua cầu gió nổi
thơ vào Hương xưa

Trần ai
cũng lạ gió mưa
tình yêu cũng lạ
biết thưa biết chào

Mê tình
toan tính trầu cau
O qua sông vội
nước cau mặt sầu

PHẠM QUANG TRUNG

vendredi 7 mars 2014

CHỢT THÁNG TƯ

 

(Gởi Kim Tuấn và những người
mời nhau thơ rượu cùng thời hỏa châu)

Người ra đi bỏ tình trên núi
hồi âm thơ vọng cuối chân đèo
ơi Mang Giang, Phượng Hoàng, Ngoạn Mục (*)
vách đá buồn thao thức ru đời!

Chợt Tháng Tư nhớ Người từ ấy
viết thơ trên chiến lũy Trường Sơn
mũi kiếm rạch chữ rờn rợn đất
đầu súng chao thơ vất lên nguồn!

đêm Pleime nghe hồn núi hát
nhớ quá chừng khúc nhạc Người buông
thác Yaly vẫn cuồng sóng bạc
mà Chư Pao lạnh ngắt lòng thơ!

Đồi Đức Mẹ ta chờ Người đấy
về mà nghe hành khúc sương mờ (**)
ngồi uống rượu bên mồ cỏ dại
rót thơ qua từng dãy chiến hào!

Cao Nguyên
----------------------------------------

(*) Những tên Đèo nối Nha Trang-Darlac-Pleiku
(**) Thơ Cao Nguyên
(***)Pleime,Chư Pao, Yaly, Đồi Đức Mẹ...
những địa danh ở Pleiku

mardi 4 mars 2014

NGHIÊNG TIM CẠN GIỌT TÌNH MỜI

hôm qua tìm đọc thơ say
bữa nay mình ngất ngưởng say cùng người
rượu tình chung, một ly mời
uống đi kẻo nhạt hết mùi nhớ thương .

*
men nồng thắm sắc đậm hương
chứa trong tim mộng chưa vương gợn sầu
giọt hồng uống giữa môi nhau
chín nồng độ ngọt trên đầu lưỡi tê .

*
uống đi người hỡi khoan về
tim giao nhịp đập đam mê càng đầy
thời gian trộn lẫn đêm ngày
gió trăng nát giữa cơn say riêng mình .

*
hương tình nung đỏ hồn trinh
đắm say giữa mộng với hình bóng ai ...

@

hôm nay mở lại thơ say
trăng thơ ngọt lịm ngất ngây với người
nghiêng tim gạn giọt tình mời
dấu yêu, hãy uống cạn lời tình si .

Cao Nguyên

MỖI THẤY O GẦY HẠT MƯA

 
Tại O
anh biết đợi chờ
biết ngồi quán đếm

từng gìờ từng giây

Đông Ba
buổi chợ người đầy
sao anh mỗi thấy
O gầy hạt mưa

PHẠM QUANG TRUNG

dimanche 2 mars 2014



GÓC TRỌ HỒN NGƯỜI

Có khi nào người buồn như tôi
Như cơn gió thổi vào khoảng trống
Như dấu giày giữa sa mạc rộng
Có hay không tồn tại giữa vô hình?

Có khi nào người thui thủi một mình
Thổi hồn vào mây, mây trôi lạnh giá
Thổi hồn vào nắng, nắng úa vàng vội vã
Gọi vào thinh không đâu tiếng vọng về?

Có khi nào người làm một kiếp ve
Lạc tiếng rền vào chiều đông xứ lạ
Rơi vào đâu giọt nhân tình lã chã
Hồn người ở trọ về đâu?

Phạm Phương Lan
— avec Phạm Nhật Hạ.
Nhạc Nguyễn Chinh
 

samedi 1 mars 2014

OAN KHIÊN



"/"a vốn thích dang thân miền nắng hạ
Chợt cơn mưa em ập xuống bất ngờ
Hồn ta đó bây giờ thành vũng nước
Em vô tình làm ngập lụt trang thơ!

"/"a vốn thích làm mây trời phiêu lãng
Oan khiên em cơn gió chướng vật vờ
Gió hun hút níu mây trời xuống thấp
Ta từng chiều nuối mộng khóc ngu ngơ!

"/"a một thuở mơ là giòng sông vắng
Trôi lang thang qua cuối bãi đầu bờ
Em cắc cớ hoá thân thành con đập
Ta tháng ngày tù tội mắt đỏ hoe!

"/"a có lúc mơ mình như rừng núi
Buồn vu vơ em đến hoá sương mù
Sương rất đậm nguyệt hằng không ghé được
Để ta hoài mãi sống chốn thâm u!
...
Ôi chán quá!
Ta tìm về với đất!
Em đau thương đến gieo hạt bên mồ
Hạt lệ đỏ sinh sôi loài hồng dại
Ta muôn đời hồn tứa máu không khô!

Yđknt_3.7Trần Tuấn

TÚY TÂM KHÚC



em từ quyền quý cao sang
mua vui trên những bẽ bàng nhân gian
quên câu “áo vũ cơ hàn”…
chuốc say - ta dạo khúc đàn hanh hao
vọng về em tận lầu cao
hóa thân câu hát thuở nào xinh tươi
ta về bán tuổi đôi mươi
mưu cầu vinh nhục cõi đời phù hư
chào em - gởi gió tờ thư
ta đem danh lợi nấu nhừ tâm can
khóc nhau mưa rớt hai hàng
tình khâm liệm giữa quan san - trả người!

nguyễn chinh