Có những lúc thấy quanh mình hiu quạnh
Rượu trong ly đắng nghét, chẳng thơm nồng
Nỗi ớn lạnh dụ xác thân thiền định
Hồn hoang đàng nghịch ngợm trốn đi rong
*
Rừng thay lá nên đang mùa đạo đức
Các triết gia cặm cụi cuộc bao đồng
Ngu ngơ quá nên hồn thơ bối rối
Dấn thân rồi đành chấp nhận lưu vong...
*
Đời trí trá mà thơ thì mông muội
Mãi loay hoay tím mấy lượt phong trần
Ngây thơ đoản đi hoài mà chưa tận
Ngược tìm về thân xác đã phù vân...
*
Không chỗ trú nên thơ buồn lây lất
Hoang hoải, dật dờ, quờ quạng kiếm tìm nhau
Như mình đã nguyện răng long, đầu bạc
Vẫn trẻ con để bục phát càu nhàu...
*
Rồi đến lúc nghe nguồn sinh lực cạn
Gom hết ăn năn thừa kế cho đời
Khối di sản vẹn nguyên... vô định
Tình là gì mà khổ vậy?
Người ơi!
Yđknt_11.10 ( Trần Tuấn )
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire