mercredi 28 décembre 2011

VỀ NGANG PHỐ NHỚ



Chẳng có ngã nào tên phố nhớ
Chẳng có đường nào nhắc tên em
Anh quạnh hiu,thấy mình đổi tên : Nhớ
Đành lòng cúi mặt, lặng buồn hiu


Chẳng có chỗ nào ngồi để nhớ
Đành ra bờ biển đứng một mình
Con phố nhỏ mưa rơi từng hạt nhỏ
Sao bằng giọt nhớ ở hồn anh.


đăng sơn.fr

mardi 27 décembre 2011

ẤM LÒNG




Em bảo anh thử đi trên tuyết
với ly cà phê rất nóng trên tay
sẽ cảm thấy một ngày rất tuyệt
chút ấm lòng, chút lạnh chờm vai!

nếu bây giờ em cũng ở đây
mình hôn nhau trong tuyết đang bay
mùa Đông này sẽ càng thêm đẹp
môi hồng em thơm hương tình say!

Cao Nguyên

Nghe Nhạc
:


http://www.box.net/s/q9rs400l98q63ispiyai

GIỌT LỆ MÙA ĐÔNG





GIỌT LỆ MÙA ĐÔNG

Chiều buồn đứng ngắm mây giăng,
Bên ô cửa nhỏ ngắm trăng thủa nào,
Mà lòng chợt thấy xuyến xao,
Con tim thổn thức... nghẹn ngào tình xưa !

Bỗng trời lại đổ cơn mưa,
Mưa rơi mờ mịt đường xưa lối về,
Hạt mưa bất chợt nặng nề,
Dòng người vội vã xuống lề trú mưa.

Nhìn trời lại nhớ ngày xưa,
Giữa đường lỡ bước, say sưa bên người,
Mà lòng cảm thấy rã rời,
Tim nghe đau nhói, thấy đời buồn tênh.

Bên đường bong bóng lênh đênh,
Xuôi theo dòng nước bồng bềnh lặng trôi,
Chợt nghe giá buốt tim côi,
Người ơi ! người ở xa xôi phương nào !
Ngày 26.12.2011
HOANGHAI




mercredi 21 décembre 2011

TIẾNG VIỆT MẾN YÊU


Em đừng nói không bao giờ em nhé

Vì chúng mình cùng chung một màu da,

Cùng tâm tư cùng dòng máu chan hòa

Dòng giống Việt đã bao đời xây đắp


Em nhìn xem mũi Cà Mau thẳng tấp

Bao năm dài tràn ngập đất phù sa

Nơi rừng tràm, rừng mắm của ông cha

Đã gian khổ vun bồi bao thế hệ


Em ngập ngừng chưa nói rành tiếng Mẹ

Đừng bao giờ tránh né nữa nhe em,

Lỗi tại ai, không phải lưỡi cong mềm

Cũng không phải tại bóng đêm phủ kín


Cữu Long giang trong một chiều yên tỉnh

Tưới nhịp nhàng đồng lúa chín phì nhiêu

Chín đứa con cùng dòng máu thân yêu

Đem no ấm đến hoa đồng cỏ nội


Em nhìn xem dãy Trường Sơn vang dội

Nơi Tây Sơn thống lãnh chống quân Tàu

Dòng sông Danh, dòng Thạch Hãn thương đau

Nơi chia cắt, nơi nồi da xáo thịt


Nhìn Thăng Long, nơi vẫn còn ghi vết

Một mùa Xuân Kỹ Dậu rất oai hùng

Đất nước mình vẫn còn những Quang Trung

Những Nguyễn Trãi rất vang lừng tên tuổi


Anh xin em đừng bao giờ hận tủi

Đừng bao giờ lầm lũi trốn quê hương

Cố gắng lên gìn giữ chút tình thương

Em sẽ thấy đời vấn vương huyền ảo


Em sẽ nhớ những thâm tình hiếu thảo

Những hy sinh hoài bảo của ông cha

Khi tách rời em sẽ thấy xót xa

Rằng tiếng Việt sao mặn mà âu yếm


Nguyễn Gia Linh

Bordeaux, ngày 19-10-2000

tình thân

thành phố cũ và tôi cũng cũ
chỉ bước chân quen vừa mới trở về
vậy mà lạ. đứng trên lề cũ mới
nhận ra ngay thằng bạn ngày xưa

ngày hai đứa tựa lưng rừng bốc lửa
muốn vung tay đấm vỡ mặt trời
cho mưa trút xuống phận người khốn khó
mát niềm tin để ngước mặt làm người

mùa rộ chết may mình chưa thoát nợ
mới còn nay cùng vỗ mấy điệu cười
mong khua dậy niềm tin đang rạn vỡ
giữa lòng đêm vật vã suốt dòng đời!

căn nhà cũ nép mình trong phố mới
qua bao thời xa xót lối vào ra
hai đứa lặng nhìn thôi . chẳng nói
còn sức đâu mơ vói chuyện sơn hà

chỉ còn chút đón đưa chưa nỗi tệ
khi tấm lòng còn ấm rủ đôi chân
mừng ngăn cách nhưng lòng chưa đổi giọng
nghe biết liền . nhắm mắt cũng tình thân!

Cao Nguyên
SGN. Dec 01,2011

mardi 20 décembre 2011

SẦU ĐÔNG NỔI NHỚ



Xin đừng hỏi tháng mười hay tháng tám
Tại mưa tàn hay nắng gió thương nhau
Anh trai trẻ đâu biết mình mười bảy
Em cũng vừa mười bốn đẹp làm sao…

Tính em vậy vẫn thường hay hờn dỗi
Cây sầu đông trong vườn Nội nhà anh
Ngày thay lá mượn tay em anh hỏi
Nếu yêu rồi em có nỡ xa anh…?

Không dám hứa bởi vì em con gái
Đợi anh tìm trong ánh mắt làn môi
Anh vụng dại anh mới vừa vừa mười bảy
Đêm tàn rồi lời nói chẳng lên ngôi…

Cây sầu đông đã bao mùa đổ lá
Cơn mơ xưa bay tận chốn trời nao
Anh đếm bước thả chân về Vỹ Dạ
Trăng thượng huyền đổi bóng chảy nôn nao

Hoa sim tím vẫn nở chiều núi Ngự
Lời thề xưa đâu còn chốn gửi trao
Sầu đông đổ mấy mùa rồi? Xứ Huê
Tóc em dài rải kín cả chiêm bao…

Wednesday, July 14, 2010
Nguyên Bạch
viết tặng Đông Hương

mercredi 14 décembre 2011

TÌNH ƠI

TÍNH ƠI !

Tình ơi !
một mảnh phù vân
đi qua năm tháng
khổ tân kiếp đời
để hồn hụt hẫng chơi vơi
chỉ còn mong nhớ
rối bời tâm can
tìm đâu nghĩa đá tình vàng
mà nghe thao thức giữa ngàn ưu tư
vô thường
trong cõi ảo hư
lời thơ ai oán ngôn từ bi thương
vườn trần
một kiếp tơ vương
mà nghe thao thức
đoạn trường tình ơi !

Nghinh Nguyên

tặng Đông Hương

dimanche 11 décembre 2011

những lần Ba về

lần Ba về – ba mươi lăm năm trước
Mẹ bồng con ra đón ở đầu làng
trên bờ đê, Ba hiên ngang bước
bên vợ con, như giữa buổi quân hành

lần Ba về – ba mươi năm trước
áo lính vắt vai, giày trận cầm tay
Mẹ hỏi Ba: ai còn, ai mất
Ba lắc đầu, buông tiếng thở dài

lần Ba về – hai mươi năm trước
đưa tặng con chiếc lược tự Ba làm
duy nhất đó, thứ mà Ba có được
sau mười năm lao động khổ sai

lần Ba về – tháng mười năm ngoái
Ba cùng con so tóc bạc màu
hai thế hệ khác gì đâu chứ
ưu tư nào mà chẳng giống nhau

vài năm tới, Ba còn về nữa
chỉ cần Ba cho con nụ cười
như truyền cho cháu, con ánh lửa
của niềm tin, yêu thương một đời !

Cao Nguyên

samedi 10 décembre 2011

GỌI


chớ vội mùa tàn . khoan hẵng nhé
năm cùng tháng tận sẽ phai . em
còn kia . leo lét miền ân sủng
nến thắp trời khuya . một mái hiên

tuyệt vọng màu đen hay trắng
. nhỉ
n ta nhìn đăm đắm một chiêm bao
chỉ thấy xanh rờn vuông cỏ tối
những vệt chim di khuất phía nào

vendredi 9 décembre 2011

MỘT CHÚT ĐẦU NGÀY


trời . xây được mấy từng không để
lớp lớp mây đùn buổi sớm . tôi
đếm . cũng dăm ba phiền muộn nhỏ
buông vào lưng gió . giữ vài vui
sao cứ ?
chông chênh một nỗi ngùi

HỮU TÌNH




"Vô tình chi bấy Ngưu Lang
Tấm lòng Chức Nữ vì chàng mà nghiêng"
CD

Hữu tình ta mới gặp nhau
Phải chăng tiến kiếp có câu hẹn hò
Hạt ngâu rơi
Tỉnh cơn mơ
Trăm năm
Bến củ con đò còn đưa
Bến đời năng sớm mưa trưa
Tình thơ
Theo bóng trăng đưa mây ngàn
Tình đời
Dâu bể ngỡ ngàng
Dẫu chưa tương ngộ
Vẫn miên mang tình...

Nghinh Nguyên

viết cho Đông Hương

TÂM THỨC

gió xoáy ngang đêm, rừng chợt thức
nghe lá xa cành, hối hả rơi
xuyên sương mờ ảo trăng treo lệch
vạc thả lời thu rớt cuối trời

rớt xuống chùng sâu tâm lữ khách
những giọt lòng đau mấy khoảng đời
quê xưa lửa hạ bùng nhen dậy
thấp thoáng trùng xa mộng giấc tôi

giấc gõ lưng trời muôn nhịp phách
tấu giữa rừng thiêng tráng khúc ca
say chửa qua thời, đời đắng rượu
khập khễnh chân rời, sông núi xa

xa lòng buôn rẫy, tình kinh rạch
tựa cửa sông chờ sóng phúc âm
thơ nung lửa hạ ru lòng khách
gió quất thu sầu rạch nát tâm !

Cao Nguyên

CÒN 1 ( thơ NHÀ QUÊ)



Ba năm, ờ ! khoảng ngàn ngày
Ta cùng góc nhỏ ngần nầy thân quen
Ngổn ngang bụi mốc bỗng nên
Xôn xao tiếng gọi êm đềm thơ ru
Và ta bước chuyển kể từ
Cỏ rêu bén rễ ngôn từ bay bay
Đường Xưa nhớ quá lắc lay
Dắt về quá khứ theo ai lặng thầm
Lời chưa ngỏ đã xa xăm
Ta vào gió cát chân trần vết chai
Bão giông xé nát hình hài
Giã từ chữ nghĩa dặm dài lênh đênh
Vàng tay khói thuốc lãng quên
Dỗ dề giọt đắng lún nền hoang sơ
Tình cờ ôi thật tình cờ
Chân mây góc biển bất ngờ gặp nhau
Kể như trở lại bước đầu
Tay không giờ có nhờ đâu bởi vì
Gia tài.... gọi gia tài đi
Của ta rất nhỏ đáng gì... đã cho
Cám ơn...xin gởi vô bờ

NhàQuê Sep 25, 2008 6


Chữ

Đi tìm chữ còn hơi ấm
Hơ bàn tay mỏi chuyên cần
Lót lưng Đông đời kéo tới
Tựa đầu lên gối nghĩa nhân

Đi qua những con phố lạ
Nắng nghiêng chiếc bóng đổ dài
Hái chùm nắng buồn còn sót
Giữ gìn nơi chẳng tàn phai
Rút trong tiền căn định mệnh
Vỗ về lý lẽ đời người
Ngủ yên giấc dài nguồn cội
Cuối cùng hạt nuớc về khơi

NhàQuê Dec 02, 2009


Áo Choàng

Cơm hẩm nằm mơ đang yến tiệc
Cho đời bớt khổ tiếp hành trình
Đọc áng “Hàn Nho Phong Vị Phú”
Tự vỗ về rồi sẽ bình minh
Bao khổ ải qua truông trót lọt
Số phận người vui nhận không than
Lượm vụn đời đan thành chuổi ngọc
Những mượn vay …tạo dáng huy hoàng
Cậu bé mồ côi hồi rất nhỏ
Nhà đông con Má gánh tảo tần

Đàn em dại lơ vơ vài chữ
Giữa thị thành thử hỏi ai thân
Ba má cho hình hài lành lặng
Trời tặng ban trí não bình thường
Hành trang đó đi qua thác lũ
Giông bão dập dồn tưởng đã bương

Lỡ choàng áo văn nhân thi sĩ
Lỡ leo thang cũng ráng vẽ vời

Thấy trái mắt hiền gì cũng phải
Tưởng tượng mình chiến tướng cho vui

NhàQuê May04, 2009

lundi 5 décembre 2011

VIẾT LINH TINH




có...chắc gì là có
không? chắc hẳn là không !
giữa hai chiều không -có
hồn ngỗn ngang bâng khuâng

hỏi người người im lặng
hỏi chiều vàng nắng loang
hỏi đêm đêm bàng bạc
gió đông thầm thinh không

ta vẫn cuồng điên nhớ
ta vẫn lọng cọng quên
trái tim tràn nhịp thở
môi đợi chờ môi hôn

tóc không còn xanh nữa
mắt nhập nhoàng cơn mưa
thấy người trong mộng vỡ
thức tựa giấc mơ trưa

câu thơ đi đuòng vòng
mắt nguòi quen nhìn thẳng
tiếng sét đâm sầm tim
cho nhau về thức trắng .

nói đi ! thôi im lặng
nhìn nhau cũng đủ rồi
tình yêu điều trầm đắng
ngỡ mặt trời xa xôi...

DxN

vendredi 2 décembre 2011

HÀNH TRÌNH




Áo vắt vai ta bước vào đất chữ
Giữa mang mang ngơ ngác biết gì đâu
Có vệt sáng đến từ thiên thể lạ
Dắt ta đi về phía những tinh cầu

Đường dài lắm có khi dường mệt lả
Qua dốc truông sa thạch chắn lối đi
Nẻo gian nan sương mù giăng lớp lớp
Vẳng lời khuyên... xem nhẹ chẳng sợ gì

Phải mấy năm đến được vùng bằng phẳng
Trăng treo nghiêng trải lụa một nhánh sông
In đáy nước khoảng trời mây xanh ngát
Ta bày ra bút mực thảo đôi dòng

Những ý tưởng hóa thân thành con chữ
Điệu vần nâng thi vị một tầm cao
Kết từng mảng rách lành đường đời gặp
Tẩm hương hoa thêm chút mật ngọt ngào

Cuộn tròn hết cất vô gùi tiếp bước
Đã rất gần sẽ đến cõi mê mê
Biết vách núi khắc bức tranh tuyệt đẹp
Ta dừng chân chặng cuối viễn du hề !

NhàQuê Mar 03, 2010

lundi 28 novembre 2011

THÌ THẦM


nếu gió biết hôm nay em khóc
gió sẽ ngừng cho mắt thôi hoen
giữ tâm em xanh trong màu ngọc
đẹp long lanh từng hạt thương yêu

nếu nắng biết hôm nay em vui
nắng sẽ ươm mây hồng thêm chút
cho em cười rất thực hồn nhiên
thơ anh tươi rộn ràng nét mực

nếu biết em khuya còn thao thức
anh ru em tình khúc bình yên
theo nhịp tim thì thầm trong ngực
này dấu yêu tình thật tuyệt vời

bằng ấy nếu, đủ chưa hỡi Nhỏ
còn chẳng ưng anh ngỏ tiếp lời
chỉ sợ sau tuyệt vời lại khóc
vừa hổ ngươi vừa nhạt môi cười.

Cao Nguyên

LỤN


ngồi im trong nửa chiều nghe
mong manh trời đất đổ về dưới chân
con sâu trên nhánh lá gần
gặm xơ rơ tiếng buồn lân la chờ
bóng đêm ăn mỏn ngày mờ
bốn chung quanh lụn một đờ đẫn tôi

CUỐI


chao dao sợi nến sắp tàn
đăm chiêu ngọn lửa quáng quàng rực lên
một bữa nào . tôi . với em
trộn da thịt . đốt sáng miền nhân gian

vendredi 4 novembre 2011

THÌ THẦM



nếu gió biết hôm nay em khóc
gió sẽ ngừng cho mắt thôi hoen
giữ tâm em xanh trong màu ngọc
đẹp long lanh từng hạt thương yêu

nếu nắng biết hôm nay em vui
nắng sẽ ươm mây hồng thêm chút
cho em cười rất thực hồn nhiên
thơ anh tươi rộn ràng nét mực

nếu biết em khuya còn thao thức
anh ru em tình khúc bình yên
theo nhịp tim thì thầm trong ngực
này dấu yêu tình thật diệu huyền

bằng ấy nếu, đủ chưa hỡi Nhỏ
còn chẳng ưng anh ngỏ tiếp lời
chỉ sợ sau tuyệt vời lại khóc
vừa hổ ngươi vừa nhạt môi cười.

Cao Nguyên

TRĂNG HẠ HUYỀN -


tay lỡ chạm phải thành tim đang ngủ
giấc trường tình mùa thu cũ đang ngân
chạm phải lối ngõ vào đầy gai góc
từng mảng da rướm máu rụng trên chân

giòng ấm đỏ uốn mình như con rắn
trườn lên tay , trườn xuống phía cuộc đời
giòng chạm đất , lăn trầm khô héo nắng
trên bờ lề cọng cỏ mặn đầu môi

đi biền biệt từ ngày lên sáu, bảy
gót chân chai như đá , vết chưa lành
tôi nhìn mình , bắt gặp đôi mắt lạ
ngóng phương trời với chút ngấn long lanh

giòng lặng thinh kéo tôi về hiện tại
cõi toàn mơ trong tâm tưởng vô hình
một ngày đã chót cho tôi hư ảnh
màu tháng năm hong sạm lá thư tình

nay lỡ chạm vào con đường sinh tử
tôi gọi mình một hạt nước trinh nguyên
từ sương sớm còn đọng trên mặt lá
sợ môi người nhấp phải rượu hàn nghiêm

đht

TRĂNG HẠ HUYỀN

Hạ huyền trăng khuyết sao mờ
Xa em lạc những vần thơ thu rồi !
Đường xưa in bóng em tôi
Đẹp như huyễn mộng giữa đời đơn sơ

Bồng bềnh qua nửa giấc mơ
Nụ hôn vừa chạm bên bờ chia ly
Vai anh tay em nhẹ tì
Chừng như anh cỏng em đi vào đời

Quảng đường dù ngắn ngủi thôi
Trên vai anh tưởng một đời có em
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm
Chỉ còn nửa bóng trăng đêm hạ huyền

Nghinh Nguyên
( gửi Đông Hương )

jeudi 3 novembre 2011

DU CA


anh – chiếc đàn guitar
em- một cây sáo trúc
ta – dòng thơ ngạo cuồng
đã lên đường du ca!

hát cho rừng núi nghe
hát chờ đêm bạn về
hát quên ngày hoang vu
hát giữa thời hôn mê!

hát cho đồng loại nghe
hận thù và dối trá
hát cho bạn bè vui
vơi đau thương ngậm ngùi!

2 -

thuở ấy thơ ta – lời trộn lửa
cung đàn anh – nửa máu nửa hồn
tiếng sáo em – chập chờn tiếng khóc
rong lời ca vào đêm vô biên!

hát trong mùa Xuân điên
hát giữa Hè đỏ lửa
hát trên miền cao nguyên
hát bên niềm cô đơn!

3 -

đàn anh vỡ trong đêm thoát ngục
cây sáo em chìm vực trùng dương
ta vỗ tay không – hát lời thao thức
hát nhớ núi rừng – mênh mông quê hương!

Cao Nguyên

TRĂM NĂM HUYỀN THOẠI

( gửi Đông Hương )
*
Trăm năm câu chuyện bể dâu
Con đường huyến thoại sắc màu tình yêu
Tố Như rõ màu trang Kiếu
Ức Trai lòng cũng xiêu xiêu bóng tình
Chuyện xưa cũng nhắc chuyện mình
Muôn năm thế kỷ bóng hình còn in
Vẫn theo nhịp đập tim mình
Vẫn nghe thổn thức kíếm tìm dấu xưa
Dẫu rằng nắng sớm mưa trưa
Làn hương còn đọng lúc vừa chạm môi
Dẫu lời hẹn ước xa rồi
Trăm năm câu chuyên lở bồi nông sâu
Bao nhiêu biến đổi cơ cầu
Vần thơ anh mãi là câu tự tình
Tình em như ánh bình minh
Từ trong huyền thoại bóng hình dấu yêu..

Nghinh Nguyên

mercredi 19 octobre 2011

PHÙ SINH


đã đời đi biệt mù tăm
chừ về banh mắt ngỡ ngàng xóm thôn
gặp quần bé lủng hở trôn
bỗng dưng quá khứ níu hồn tuổi xa

một mai còn rỗi bước qua
bật cười chưng hửng giữa xa và gần
xa từ đời nặng đong, cân
gần trong thất lạc những phần mộ quen

chút hương bưởi chảy dọc thềm
trộn mùi rơm rạ thốt nhiên mủi lòng
xưa đi. vượt cuộc bão giông
trượt cơn địa chấn miết rong cõi người
nay về. hình bóng gãy đôi
chông chênh sau trước, lở bồi thất kinh!

tìm em con nước trở mình
quặn từng đợt sóng nhục hình trăm năm
nhắc nhau chỗ đớn đau nằm
duỗi chân tay chạm đúng lằn phù sinh!

Cao Nguyên

dimanche 16 octobre 2011

TÍCH XƯA


cời than, viết chữ trên tro
thơ vui cũng được mấy giờ lửa reo
dụi than, dành bữa nấu chiều
lửa thôi tí tách, thơ theo tro tàn!

tình, đời nhô lún mấy hàng
xỉn màu bạc xám như làn khói treo
chồi tôi mọc giữa đất nghèo
trỗ ra thơ cũng chắt chiu trái mùa!

ngọt thơm cầu cạnh nắng mưa
thủng tranh vá đụp mái vừa trăng gieo
luống cày, nhát cuốc khẳng khiu
gạo khua lửng bát, lòng hiu hắt nhìn!

vậy mà thơ cũng rướm tình
cời tro viết khúc bình minh ru đời
ạ à ơi! chồi nụ tôi
xanh um mơ rã, hạ ngời vàng au!

khát đêm, nước rịn đáy gàu
giọt trăng ngời óng dụ màu tích xưa
đời ơi! ru mấy cho vừa
để mai dạo núi, rìu khua củi về!

Cao Nguyên

samedi 15 octobre 2011

HOA HƯỚNG DƯƠNG


Giai nhân ngồi ngắm mây trời
Hỏi thăm, có nhớ đến người nào chăng?
Giai nhân từ tốn phán rằng:
Cạnh đây, chừ nhớ mần răng kẻ nào

Khách thơ xin gởi câu chào
Tiếng ai đồng vọng nẻo vào vấn vương
Nghìn xưa HOA vẫn HƯỚNG DƯƠNG
Hay từ kiếp trước ĐÔNG HƯƠNG thoàng về

DƯƠNG QUÂN

BUỒN


buồn . như một đóa mặt trời
giữa môi . em khát chân trời lửa ngoan
ta . nằm . im khoảng lưng cong
nghe thời gian . chạy đường vòng . chưa qua

buồn . xin mấy giọt trào ra
khóe trường giang gởi thuyền ra xứ nào
trộn lên ngày tháng ba đào
buồm . phơi đỏ thắm ngược vào xó hoang

NGHIÊN


mài mực giữa lòng em . mở chữ
đề lên mây biếc một thiên thư
đời là giấy mỏng bay . run rẩy
xé vài trang . biết . thực nhòa hư

TRÊN BÃI BIỂN


Ta cứ ngỡ quay về trong cổ tích

Gặp Nàng Tiên đi lạc xuống trần gian

Giữa muôn trùng mây cao và biển rộng

Em ngồi đây, bờ cát nắng huy hoàng.


Em rực rỡ như tượng thần Vệ Nữ

Nét diễm kiều, dáng công chúa Tiên Dung

Ta chẳng được như tên chài họ Chữ *

Chờ em ban một mối giải tâm đồng.


Em là gió, là mây, hay là tuyết?

Là thịt da thơm ngát cõi trần ai?

Là tóc, môi...những đường cong diễm tuyệt

Khiến hồn ta ngây ngất mộng chương đài.


Ta ao ước dang vòng tay biển rộng

Đem bao la ôm ấp tấm thân ngà

Ta muốn trải lòng ta trên cát ẩm

Nơi em nhìn từng đợt sóng thăng hoa.


Ta gọi gió thay cho lời nhắn nhủ

Tấm tình ta dào dạt tiếng ru em

Ta mượn nắng ngàn phương về ấp ủ

Dâng cho em sưởi ấm đóa môi mềm.


Ta muốn góp muôn kỳ hoa, dị thảo

Xây vườn thơ, lầu mộng, gác văn chương

Và trân trọng mời em lên ngôi báu

Cho thần dân mê đắm cảnh thiên đường.


Nhưng ta biết: xa ngoài tầm tay với

Em cao sang, đâu phải của loài người

Nên ta ghép bài thơ này rất vội

Chỉ tôn thờ, chiêm ngưỡng mãi mà thôi.

DƯƠNG QUÂN

* Sự tích Chữ Đồng Tử

và Công chúa Tiên Dung

MƯA TRƯA VƯỜN XƯA


Mưa trưa rải nhẹ hạt buồn
Mưa trầm trầm nhớ cội nguồn Vườn xưa(*)
Bên hiên ngồi hứng giọt mưa
Quay về hồi ức thuở vừa quen nhau

Tách cafe- những giọt nâu
Mùi hương lãng mạng qua câu tự tình

Sài Gòn thu vắng bóng hình
Còn đây kỷ niệm chuyện mình chia xa

Sài gòn thu mưa nhạt nhoà
Dù che những bước em ta song hành

Rồi từ độ em xa anh
Mưa trưa còn đọng long lanh giọt buồn .
@
Sài gòn một buổi trưa
(*)-QuánVườn xưa
Nghinh Nguyên
@
gửi đông hương

jeudi 13 octobre 2011

BẤT CHỢT


Này Nhỏ, bên kia biển là nơi anh ở
Em hóa thân làm bướm bay đi
Đến đúng giữa vườn thơ rực rỡ
Anh đang chờ nơi khóm chữ đơm hoa

Cao Nguyên

mercredi 5 octobre 2011

CHIẾC LÁ NGÂM THƠ


lá buồn lá khẽ làm thơ
em buồn, em khẽ mộng mơ trên ngàn...
anh buồn, khẽ đếm nhẹ nhàng
tóc mai từng sợi bay quàng vai anh...

Không Quán
tặng đh

THẰNG LÃNG TỬ


xin cứ gọi ta – thằng Lãng Tử
đời du hoang ừ hử kiếp người
thuở còn trẻ sống thời chiến sự
buồn hơn vui – chẳng khóc lại cười

nhà ta ở trên hầm, dưới hố
giữa bon chen mấy ổ trại tù
đôi lúc nhìn xác người lố nhố
rờ thử ta, hơi thở khật khừ

đi cho đã đụng miền viễn xứ
đời chao nghiêng lòng ngất ngứ say
được cái phúc gặp thằng bạn cũ
hát cho nghe mấy khúc lưu đày

có nhiều lúc hồn ta ngớ ngẩn
ù trong tai trống trận Thăng Long
nghe cho kỹ thì ra nhạc Rap
rần rật chen vào chỗ long đong

trên xa lộ chạy xe chầm chậm
láo liên tìm quán cóc ven đường
tri tưởng xe sắp qua Bình Triệu
mắt quẹo cua bảng hiệu Richmond

mãi trong tâm tình nay chuyện cũ
lộn trong lòng đủ thứ buồn vui
ngồi xe hơi lại thèm cuốc bộ
ăn gà quay nhớ lũ cua đồng

Ôi cái thằng ta – tên lãng tử
nhà đã không – quê hương còn mong
lang thang viết thơ gom từng chữ
gởi đầu Tây, gợi chuyện phương Đông!

Cao Nguyên

mardi 4 octobre 2011

GIÓ SẼ CUỐN BAY




em hỏi, viết để làm gì
nhiều khi anh còn không rõ
ý lời gió sẽ cuốn đi
mai còn lại gì để nhớ
dẫu lời mình viết hôm nay
có cả nồng say tha thiết
mong cho thế giới mai này
đã quên những mùa ly biệt!

em hỏi, vậy sao còn viết
chắc anh không biết trả lời
bởi chính giữa thời khánh kiệt
anh còn mãnh liệt niềm tin
tin mai bình minh sẽ đẹp
sau đêm gió thét mưa gào
tin người còn bao nồng nhiệt
yêu thương bằng nỗi khát khao!

khi thấy anh còn đang viết
em ơi, hãy tựa vào anh
tiếp truyền ý lời tha thiết
cho thơ đi giữa nhiệt thành
rồi em sẽ không đành hỏi
anh còn viết nữa làm gì
giữa khi lòng ta đã mỏi
trên đời lắm nỗi hoài nghi !

Cao Nguyên

jeudi 22 septembre 2011

CÁNH DIỀU


(Tặng TN và mối tình cao đẹp)

Trời rất cao cho cánh diều bay mãi
Biển dịu dàng để thơ thả hồn theo
Ơi cơn gió nhẹ ru tình ở lại
Đợi trăng lên sóng vỗ biết bao chiều

Nguyễn Tri Niên

MỘT MÌNH


Mặt trời khép lại
Đêm tối dần buông
Phương trời xa bừng sáng
Như không có nỗi buồn

Trời cao trong đêm sâu
Con đường quen câm lặng
Tận cõi trong xa vắng
Khắc khoải một chờ mong

Có nơi nào ấp ủ
Lang thang mãi không cùng
Em yêu ơi,em hỡi
Tìm em trong mông lung

0

Tôi đi bên cạnh tôi
Bóng dài ra mảnh khảnh
Trải tận đến xa vời
Trong trầm tư lấp lánh

Nguyễn Tri Niên

mardi 20 septembre 2011

NHỚ VÀ QUÊN


Hỏi người: Còn nhớ đến ta?

Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?

Hình như từ buổi phong trần

Thơ ta đã chở bao lần ủ ê

Chập chùng ngàn nẻo sơn khê

Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.

Thuở xưa ta bước qua cầu

Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm

Thì ra từ cõi cao thâm

Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn

Biết rồi! Vì nhớ nên buồn

Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau

Tìm trong sách cổ nhiệm mầu

Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.

Ta quên tất cả trên đời

Mà sao không thể quên người mến yêu

Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu

Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng

Từ nay, thôi nguyện ăn năn

Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.

DƯƠNG QUÂN