jeudi 30 décembre 2010

CUỘC TÌNH VỪA NỞ HOA


Tâm hồn lúc đó còn là một tập giấy trắng,cuả một người con gái định viết thành một tập thơ tình mà chưa tìm được nguồn thơ, mỏng dày đang còn trên kệ , cô ta chưa xếp lại cho đàng hoàng,cô ngồi trước mặt với ngòi viết trên tay định viết , thấy trời mưa và lá thu rơi, chạy lại mở cưả sổ nhìn để tìm hứng, bỗng dưng có ngọn gió thổi vào làm giấy bay lung tung đầy phòng, cô buồn quá nên ngồi khóc , vưà lượm định xếp cho có thứ tự, nước mắt rơi đầy trên mặt giấy, loang lổ những đốm tròn hồng hồng , chưa hiện diện ra tại sao, cô quay đầu nhìn vào tấm kiếng cưả sổ, qua ánh sánh buổi chiều hoàng hôn đang xuống, cô thấy hai vệt dài hai bên má từ mắt xuống môi màu hồng, à là thế! dòng pha lê hồng đang rớt xuống đánh độp trên giấy , cô lấy tay xoa chùi , bỗng sau khi cô chậm cho khô nước, cô thấy một hiện tượng lạ :trên mỗi trang giấy , một cánh rừng xanh rậm, dưới những hàng cây một con đường dài vô cùng, bên bờ lề đường , một con sói con lông trắng toát, mắt vàng nâu đang ngước nhìn lên ngọn cây , tìm một cái gì đó , hình như cây này là cây bồ đề thì phải , vì khi nó đang nhìn, có chiếc lá rơi trên đầu nó và nằm yên, nó lấy chân kéo chiếc lá xuống trên bãi cỏ , ngắm : chiếc lá vẫn xanh và có hình trái tim . Con sói đưa cái mũi ướt nho nhỏ hôn lên mặt lá , chiếc lá ưởn mình : Một ông tiên vưà hiện ra trước mặt. Ông tiên lấy tay vuốt đầu sói : __ lâu nay ta sống cô đọc trong rừng già , tu luyện một mình cũng buồn, ta sẽ hoá con thành cô tiên bé với đôi cánh nho nhỏ để làm bạn ,với ta , con chịu không ? Con sói hình như hiểu tiếng người , nó thè lưỡi liếm tay ông tiên, và tự dưng biến thành cô tiên bé như ông tiên nói , xiêm áo màu vàng óng , có đôi cánh nhỏ sau lưng như cánh chuồn chuồn trong vắt với những đường gân trăng trắng màu xanh lá, mới nhìn tưởng là một đoá hoa hướng dương vưà mới nở ban mai . Con đường rừng hồi nãy bây giờ trải tấm thảm nhung màu huyết dụ, hai bên đường là hai hàng cỏ thiên thần , mỗi ngọn cỏ là một thân hình bé tí , tay cầm ống tiêu , thổi một điệu nhạc du dương , như tiếng sóng nhẹ về đêm trăng khuya lặn gió, như lời tình tự cuả hai người yêu nhau,nhẹ như cái vuối đầu cuả người yêu , như tiếng lao xao cuả ngọn gió nhẹ luồn trên tóc quanh vai, như một giọng ca cuả thiên thần vẳng từ trời xa mà người trần gian không bao giờ nghe được , hoạ hoằn là những người có căn tu, có một trái tim thuỷ tinh không chút gợn bụi. Ông tiên và cô bé sống trong cánh rừng đó, ngày ngày cô bé bay tìm những hạt sương mai đem về pha trà cho ông tiên , bay tìm những giọt mật trong những đoá hoa giữa rừng đem về pha với những hạt pha lê cuả mình , trộn với nhuỵ hoa , nhào trộn thành bột , hơ lên lưả cuả chính con tim bé cuả cô thành những chiếc bánh ngày ngày nuôi ông tiên và cô. Người con gái xếp lại tập giấy phồng ướt trên tay, đem đặt lên bàn, tự dưng ngòi viết như có một sức sống xoay xoay trên mặt bàn , cô gái lấy làm lạ, lấy tay cầm cây bút , tự dưng dưới tay cô, những hàng chữ thần trải dài trên một tấm giấy , rồi hai tấm rồi ba tấm , và cứ thế cho đến trang cuối cùng ; cô gái quá ngạc nhiên , ngồi đọc lại những hàng chữ :cô vưà viết xong Chuyên tình cuả ông tiên và con sói nhỏ ngày xưa . Cô gái bây giờ , với thời gian , đã được ông tiên mớm cho làn hơi thở , mỗi lần nhìn qua ngực mình , vẫn thấy con tim trong như pha lê đập nhẹ nhàng và mãi mãi không già.

nguyenhuong1

samedi 25 décembre 2010

VỖ BỜ


nghe ngọn triều đông vừa chợt tỉnh
tuyết nồng trắng xóa cược bờ ngân
bãi tim em gíó giăng ngang biển
chở vạn hồng thơ đến bến anh

thơ bay vươn cánh trời rong ruỗi
thả mộng vào trăng gợn sóng vàng
mỗi ngọn vương mang hơi thở núi
chờ lòng biển nở đóa mênh mang

giữ lại thuở mùa thu bỡ ngỡ
vào trời xa chỗ của riêng nhau
em thèm nghe lại từng hơi thở
mỗi lá tình thư triệu ngọt ngào

đem giấu vào tay em cơn mộng
chập chờn sau bóng giữa đêm dâng
nỗi khát khao như ngàn sóng động
vỗ bờ thương nhớ bãi triều ân

đht

mardi 14 décembre 2010

ĐOẠN ĐỜI EM ĐANG ĐI VỚI ANH 4



Anh quàng vai một cô gái không rõ mặt , hình như rất đẹp vì anh có vẽ rất quyến luyến cô ta , về phố núi Đà Lạt, đi trên những lối đường rừng có thảo nguyên xanh , những hàng thông trùng trùng điệp điệp; trên lối đi vào rừng , bên gốc cây khuynh diệp già, trên thảm cỏ rất xanh vì có mưa mấy hôm nay nhưng không có đủ mặt trời nên cỏ còn non màu yếu đuối , còn đó đôi bướm hồng năm cũ và cánh tỉ muôi xưa anh đã ngắt một hôm khi anh đi vào rừng , anh hái đóa hoa, hoa vừa nằm trọn trong vòng tay anh , bỗng trở thành cánh tường vi tím , anh kêu lên ngạc nhiên, níu tay cô gái :
-Em nì ! nhìn đóa hồng tím nho nhỏ trên tay anh !
Cô gái bĩu môi:
đồ thứ hoa rừng hoang dã đó mà anh hái làm gì cho bẩn tay !
Anh há hốc miệng nhìn cô ta ;lần đầu tiên anh nhìn kỹ cô gái mà anh tưởng là người yêu của anh đã chọn , mắt cô gái có những tia lửa đỏ au , thấy anh ve vuốt cánh tỉ muội trong tay , cô ta chụp lấy hoa, vò nát và quăng xuống đất . Cử chỉ thật bất ngờ, anh không kịp can , anh giụt tay cô ta, anh cúi xuống lượm những mảnh hoa tơi tả dưới đầt , anh lượm từng mảnh một trong lúc cô gái gầm lên giận dỗi , anh làm ngơ không nghe và như không cần biết , anh cầm đoá hoa tả tơi và quay lưng đi :
-Ai có ngờ mặt mày cô đẹp mà lòng cô xấu đến vậy !
và anh bỏ đi thẳng không nhìn lại mặc cho cô gái chạy theo năn nỉ Anh đi thẳng ra khỏi cánh rừng. Anh nhìn những mảnh hoa tan tành nát , lòng anh chùng xuống vì thương cánh hoa vừa bị dày xéo bởi ghen hờn , thử xếp lại những cánh hoa cho gọn trong tay , tự dưng đoá hoa trở lại như cũ, và càng tím , màu tím thật đậm , anh nghe có tiếng nói nho nhỏ :
-Anh , em đây !
Anh nhìn đóa hoa, hình như đoá hoa đang cười , và giữa lòng mỗi cánh hoa, có vài hạt sương long lanh :
-Sương sớm ? hay là những hạt nước mắt của em hả tỉ muội?
Anh nghe tiếng trả lời :
-Dạ ! Em đang khóc vì cảm động cử chỉ thương yêu của anh đối với đóa hoa rừng như em !
Anh nhìn thật kỹ những cánh hoa, trong những hạt nước mắt mà anh đã ngỡ là sương , anh thấy rõ hình ảnh anh trong đó.
Anh cúi xuống hôn lên đóa hoa , anh nói :
-Từ đây em sẽ sống cạnh anh, trong vòng tay anh!
- còn người yêu của anh hồi nãy ? anh quên cô ta rồi sao ?
- Không ! anh không cần nhớ đến cô ta đâu em ! từ giờ dù em có là một đóa hoa , anh vẫn xem em là người yêu của anh . Thôi mình về nhà nghe em !....
Anh đem đoá tỉ muội về nhà, cắm vào bình và để trên bàn làm việc trước mặt anh . Lạ lùng , đã bao ngày tháng dài trôi qua , đoá hoa vẫn tươi như lúc anh mới hái . Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh ghé môi hôn đoá hoa .
Giữa đêm khi anh trong giấc mơ mơ màng màng , cánh tay anh nằng nặng như có ai gối đầu lên và anh ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng trên gối y hệt như mùi hương của đoá hồng,nhưng khi anh mở mắt , không có ai cả, anh nhìn ra bàn làm việc, đoá hồng tím vẫn tươi trong bình nước , rồi anh lại ngủ thiếp đi ....

nguyenhuong1

GIÁNG HƯƠNG


*Hôm đó có một cô gái trẻ , nét mặt dể thương đi dạo trong một xóm trên miền rừng núi , dưới ánh nắng mặt trời quá trưa, cô ta rất khát , thì thấy ở xa xa có một xóm nhà, cô ta đi tới , gõ cửa nhà đầu tiên , cửa mở, cô thấy một người đàn bà độ 70 tuổi bận áo dài vàng vua , đầu tóc bối khéo vén, khuôn mặt rất hiền từ như những người mẹ , cô ta xin bà cho cô chén nước , bà mời cô vào nhà, tuy là ngôi nhà bằng tranh , nhưng thật đẹp , phía sau nhà có ngôi vườn toàn hoa , đủ thứ hoa , đủ màu sắc, đặc biệt là hoa hồng tím và hướng dương , và một dòng suối nhỏ chảy quanh .Bà nhìn cô gái thật lâu , và tự nhiên bà hỏi cô :
_Cháu có phải tên là Giáng Hương không ?
Cô gái ngạc nhiên quá , hỏi lại :
_Thưa bà, tại sao bà biết tên cháu ? bà có gặp cháu lần nào chưa ?
_Ta nhìn cháu , khuôn mặt cháu rất quen với ta . Cháu cho ta hỏi :
_ Cháu có nút ruồi son ở sau lưng bên mặt và một nút ruồi dưới mắt bên mặt ?
_Dạ có ! mà sao bác biết rành vậy ?
Ta sẽ kể cho cháu nghe. Ngày xưa ta là mẹ của thiên sứ, một hôm trời sai thiên sứ cỡi ngựa mây đi hành sự, qua ngang nhà cháu , bị một trận bão gió, thiên sứ vì đang ngắm cảnh , vô ý để té và bị thương nặng , cũng may có một cô gái y như hình dạng , vóc dáng của cháu chạy đến khiêng con trai ta vào nhà và chăm lo săn sóc , lâu sau , con ta lành vết thương , thì lại si tình cô gái, cô gái cũng thương con trai ta , nhưng hai người không có quyền sống với nhau vì con ta là thần và cô gái chỉ là một quận chúa cháu vua, thần tiên và người trần không sống chung được, con trai ta đành bỏ đi trong tiếc nhớ. Cô gái ấy tên là Giáng Hương . nay ta gặp con thấy giống người xưa của con ta nên ta hỏi . mà hôm nay con đi ngang đây cũng không phải là sự tình cờ mà là đã có trời sắp đặt , vì con trai ta quá yêu Giáng Hương nên xin với trời cho 2 mẹ con ta xuống trần làm người thường . Nhưng khổ là lúc 2 mẹ con ta xuống đây , ta đã lạc mất con ta . Trước khi xuống đây, con ta có cho ta một chuỗi ngọc trai đeo tay, hẹn khi nào ta gặp Giáng Hương , ta sẽ đeo cho nó .
Chuỗi ngọc này , có dụng ý là khi gặp lại Giáng Hương, con trai ta cũng sẽ tìm ra ta và người yêu của nó, chuỗi ngọc tự nhiên cột chặt tay hai đứa vào nhau cho chúng sẽ không còn bao giờ rời nhau và lạc mất nhau nữa . Nói xong , bà lấy chuỗi ngọc đeo vào tay Giáng Hương , bỗng nhiên Giáng Hương té xỉu .
Lúc cô gái tỉnh dậy , cô thấy cô vẫn nắm trên giường nhà , cô nhớ lại lời người đàn bà nói hồi nãy , cô nhìn cườm tay mình , thì không thấy chuỗi ngọc, cô nghĩ là cô đã nằm mơ . Đang mơ mơ màng màng , cô nghe có tiếng chuông cửa nhà reo , cô chạy ra mở cửa, đó là một người phát thơ có khuôn mặt thật đẹp và sáng sủa , anh ta trao cho cô một gói nhỏ, hỏi :
_ Cô Giáng Hương ?
Cô mở ra :
_ Trời ! Xâu chuỗi ngọc trong giấc mơ !..............

nguyenhuong1

lundi 13 décembre 2010

BƯỚC TRĂNG ...

Có bửa mây buồn, bay lên núi
Nhìn sông yên lặng dưới triền bên
Mỏng manh giũ áo trăng huyền thoại
Rong gót hài sương lóng lánh đêm

Thu ba cỏ mởn đơm hoa dại
Thêm một đài trang dáng lá hồng
Vệt khói tầm tơ duyên thổi tới
Gợn giòng trăng , bóng của môi sông

Giấy bút mơ nhau , vần thổn thức
Muộn phiền - em , đến tuổi vươn mây
Quảy gói trên vai cùng hẹn ước
Song hành đối ẩm với trăng say

Nên lúc nhớ nhiều anh , thui thủi
Một mình nhon nhón bước trinh nguyên
Lanh thang sau nắng hoàng hôn cuối
Em nghĩ về anh , đậm nỗi riêng

đht

lundi 6 décembre 2010

NGOAN EM BỜ NẮNG ...




Em ngậm trên đầu môi chút ngọt mặn
Chuyện mây trời xào xạc gíó ùa mi
Đêm bên ni có kẽ chờ trong lặng
Yên giữa mơ nên lũ cũng ù lì

Lại hớt hải khi đêm lên tường sớm
Nhột nhạt lòng , tim âm ỉ khoanh tay
Tiếng vọng anh từ bên kia bãi vắng
Niềm từ tâm buông , khỏi nhớ vàng người !

Trong mông lung chiều dài ngang với bóng
Quay chân đi trở lại ngõ đường nhau
Em bắt kịp tình anh trong chiêm mộng
Rót rượu nồng nuôi dưỡng chuyện mai sau

Bừng ngọn lửa hỏa sơn , em giụi mặt
Vào trong tay chiếc áo cũ ân tình
Em sửa lại tấm gối ngoan đang thức
Chờ giòng thư bên bờ nắng có Mình

đht