mardi 14 décembre 2010

GIÁNG HƯƠNG


*Hôm đó có một cô gái trẻ , nét mặt dể thương đi dạo trong một xóm trên miền rừng núi , dưới ánh nắng mặt trời quá trưa, cô ta rất khát , thì thấy ở xa xa có một xóm nhà, cô ta đi tới , gõ cửa nhà đầu tiên , cửa mở, cô thấy một người đàn bà độ 70 tuổi bận áo dài vàng vua , đầu tóc bối khéo vén, khuôn mặt rất hiền từ như những người mẹ , cô ta xin bà cho cô chén nước , bà mời cô vào nhà, tuy là ngôi nhà bằng tranh , nhưng thật đẹp , phía sau nhà có ngôi vườn toàn hoa , đủ thứ hoa , đủ màu sắc, đặc biệt là hoa hồng tím và hướng dương , và một dòng suối nhỏ chảy quanh .Bà nhìn cô gái thật lâu , và tự nhiên bà hỏi cô :
_Cháu có phải tên là Giáng Hương không ?
Cô gái ngạc nhiên quá , hỏi lại :
_Thưa bà, tại sao bà biết tên cháu ? bà có gặp cháu lần nào chưa ?
_Ta nhìn cháu , khuôn mặt cháu rất quen với ta . Cháu cho ta hỏi :
_ Cháu có nút ruồi son ở sau lưng bên mặt và một nút ruồi dưới mắt bên mặt ?
_Dạ có ! mà sao bác biết rành vậy ?
Ta sẽ kể cho cháu nghe. Ngày xưa ta là mẹ của thiên sứ, một hôm trời sai thiên sứ cỡi ngựa mây đi hành sự, qua ngang nhà cháu , bị một trận bão gió, thiên sứ vì đang ngắm cảnh , vô ý để té và bị thương nặng , cũng may có một cô gái y như hình dạng , vóc dáng của cháu chạy đến khiêng con trai ta vào nhà và chăm lo săn sóc , lâu sau , con ta lành vết thương , thì lại si tình cô gái, cô gái cũng thương con trai ta , nhưng hai người không có quyền sống với nhau vì con ta là thần và cô gái chỉ là một quận chúa cháu vua, thần tiên và người trần không sống chung được, con trai ta đành bỏ đi trong tiếc nhớ. Cô gái ấy tên là Giáng Hương . nay ta gặp con thấy giống người xưa của con ta nên ta hỏi . mà hôm nay con đi ngang đây cũng không phải là sự tình cờ mà là đã có trời sắp đặt , vì con trai ta quá yêu Giáng Hương nên xin với trời cho 2 mẹ con ta xuống trần làm người thường . Nhưng khổ là lúc 2 mẹ con ta xuống đây , ta đã lạc mất con ta . Trước khi xuống đây, con ta có cho ta một chuỗi ngọc trai đeo tay, hẹn khi nào ta gặp Giáng Hương , ta sẽ đeo cho nó .
Chuỗi ngọc này , có dụng ý là khi gặp lại Giáng Hương, con trai ta cũng sẽ tìm ra ta và người yêu của nó, chuỗi ngọc tự nhiên cột chặt tay hai đứa vào nhau cho chúng sẽ không còn bao giờ rời nhau và lạc mất nhau nữa . Nói xong , bà lấy chuỗi ngọc đeo vào tay Giáng Hương , bỗng nhiên Giáng Hương té xỉu .
Lúc cô gái tỉnh dậy , cô thấy cô vẫn nắm trên giường nhà , cô nhớ lại lời người đàn bà nói hồi nãy , cô nhìn cườm tay mình , thì không thấy chuỗi ngọc, cô nghĩ là cô đã nằm mơ . Đang mơ mơ màng màng , cô nghe có tiếng chuông cửa nhà reo , cô chạy ra mở cửa, đó là một người phát thơ có khuôn mặt thật đẹp và sáng sủa , anh ta trao cho cô một gói nhỏ, hỏi :
_ Cô Giáng Hương ?
Cô mở ra :
_ Trời ! Xâu chuỗi ngọc trong giấc mơ !..............

nguyenhuong1

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire