lundi 28 novembre 2011

THÌ THẦM


nếu gió biết hôm nay em khóc
gió sẽ ngừng cho mắt thôi hoen
giữ tâm em xanh trong màu ngọc
đẹp long lanh từng hạt thương yêu

nếu nắng biết hôm nay em vui
nắng sẽ ươm mây hồng thêm chút
cho em cười rất thực hồn nhiên
thơ anh tươi rộn ràng nét mực

nếu biết em khuya còn thao thức
anh ru em tình khúc bình yên
theo nhịp tim thì thầm trong ngực
này dấu yêu tình thật tuyệt vời

bằng ấy nếu, đủ chưa hỡi Nhỏ
còn chẳng ưng anh ngỏ tiếp lời
chỉ sợ sau tuyệt vời lại khóc
vừa hổ ngươi vừa nhạt môi cười.

Cao Nguyên

LỤN


ngồi im trong nửa chiều nghe
mong manh trời đất đổ về dưới chân
con sâu trên nhánh lá gần
gặm xơ rơ tiếng buồn lân la chờ
bóng đêm ăn mỏn ngày mờ
bốn chung quanh lụn một đờ đẫn tôi

CUỐI


chao dao sợi nến sắp tàn
đăm chiêu ngọn lửa quáng quàng rực lên
một bữa nào . tôi . với em
trộn da thịt . đốt sáng miền nhân gian

vendredi 4 novembre 2011

THÌ THẦM



nếu gió biết hôm nay em khóc
gió sẽ ngừng cho mắt thôi hoen
giữ tâm em xanh trong màu ngọc
đẹp long lanh từng hạt thương yêu

nếu nắng biết hôm nay em vui
nắng sẽ ươm mây hồng thêm chút
cho em cười rất thực hồn nhiên
thơ anh tươi rộn ràng nét mực

nếu biết em khuya còn thao thức
anh ru em tình khúc bình yên
theo nhịp tim thì thầm trong ngực
này dấu yêu tình thật diệu huyền

bằng ấy nếu, đủ chưa hỡi Nhỏ
còn chẳng ưng anh ngỏ tiếp lời
chỉ sợ sau tuyệt vời lại khóc
vừa hổ ngươi vừa nhạt môi cười.

Cao Nguyên

TRĂNG HẠ HUYỀN -


tay lỡ chạm phải thành tim đang ngủ
giấc trường tình mùa thu cũ đang ngân
chạm phải lối ngõ vào đầy gai góc
từng mảng da rướm máu rụng trên chân

giòng ấm đỏ uốn mình như con rắn
trườn lên tay , trườn xuống phía cuộc đời
giòng chạm đất , lăn trầm khô héo nắng
trên bờ lề cọng cỏ mặn đầu môi

đi biền biệt từ ngày lên sáu, bảy
gót chân chai như đá , vết chưa lành
tôi nhìn mình , bắt gặp đôi mắt lạ
ngóng phương trời với chút ngấn long lanh

giòng lặng thinh kéo tôi về hiện tại
cõi toàn mơ trong tâm tưởng vô hình
một ngày đã chót cho tôi hư ảnh
màu tháng năm hong sạm lá thư tình

nay lỡ chạm vào con đường sinh tử
tôi gọi mình một hạt nước trinh nguyên
từ sương sớm còn đọng trên mặt lá
sợ môi người nhấp phải rượu hàn nghiêm

đht

TRĂNG HẠ HUYỀN

Hạ huyền trăng khuyết sao mờ
Xa em lạc những vần thơ thu rồi !
Đường xưa in bóng em tôi
Đẹp như huyễn mộng giữa đời đơn sơ

Bồng bềnh qua nửa giấc mơ
Nụ hôn vừa chạm bên bờ chia ly
Vai anh tay em nhẹ tì
Chừng như anh cỏng em đi vào đời

Quảng đường dù ngắn ngủi thôi
Trên vai anh tưởng một đời có em
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm
Chỉ còn nửa bóng trăng đêm hạ huyền

Nghinh Nguyên
( gửi Đông Hương )

jeudi 3 novembre 2011

DU CA


anh – chiếc đàn guitar
em- một cây sáo trúc
ta – dòng thơ ngạo cuồng
đã lên đường du ca!

hát cho rừng núi nghe
hát chờ đêm bạn về
hát quên ngày hoang vu
hát giữa thời hôn mê!

hát cho đồng loại nghe
hận thù và dối trá
hát cho bạn bè vui
vơi đau thương ngậm ngùi!

2 -

thuở ấy thơ ta – lời trộn lửa
cung đàn anh – nửa máu nửa hồn
tiếng sáo em – chập chờn tiếng khóc
rong lời ca vào đêm vô biên!

hát trong mùa Xuân điên
hát giữa Hè đỏ lửa
hát trên miền cao nguyên
hát bên niềm cô đơn!

3 -

đàn anh vỡ trong đêm thoát ngục
cây sáo em chìm vực trùng dương
ta vỗ tay không – hát lời thao thức
hát nhớ núi rừng – mênh mông quê hương!

Cao Nguyên

TRĂM NĂM HUYỀN THOẠI

( gửi Đông Hương )
*
Trăm năm câu chuyện bể dâu
Con đường huyến thoại sắc màu tình yêu
Tố Như rõ màu trang Kiếu
Ức Trai lòng cũng xiêu xiêu bóng tình
Chuyện xưa cũng nhắc chuyện mình
Muôn năm thế kỷ bóng hình còn in
Vẫn theo nhịp đập tim mình
Vẫn nghe thổn thức kíếm tìm dấu xưa
Dẫu rằng nắng sớm mưa trưa
Làn hương còn đọng lúc vừa chạm môi
Dẫu lời hẹn ước xa rồi
Trăm năm câu chuyên lở bồi nông sâu
Bao nhiêu biến đổi cơ cầu
Vần thơ anh mãi là câu tự tình
Tình em như ánh bình minh
Từ trong huyền thoại bóng hình dấu yêu..

Nghinh Nguyên