tay lỡ chạm phải thành tim đang ngủ
giấc trường tình mùa thu cũ đang ngân
chạm phải lối ngõ vào đầy gai góc
từng mảng da rướm máu rụng trên chân
giòng ấm đỏ uốn mình như con rắn
trườn lên tay , trườn xuống phía cuộc đời
giòng chạm đất , lăn trầm khô héo nắng
trên bờ lề cọng cỏ mặn đầu môi
đi biền biệt từ ngày lên sáu, bảy
gót chân chai như đá , vết chưa lành
tôi nhìn mình , bắt gặp đôi mắt lạ
ngóng phương trời với chút ngấn long lanh
giòng lặng thinh kéo tôi về hiện tại
cõi toàn mơ trong tâm tưởng vô hình
một ngày đã chót cho tôi hư ảnh
màu tháng năm hong sạm lá thư tình
nay lỡ chạm vào con đường sinh tử
tôi gọi mình một hạt nước trinh nguyên
từ sương sớm còn đọng trên mặt lá
sợ môi người nhấp phải rượu hàn nghiêm
đht
TRĂNG HẠ HUYỀN
Hạ huyền trăng khuyết sao mờ
Xa em lạc những vần thơ thu rồi !
Đường xưa in bóng em tôi
Đẹp như huyễn mộng giữa đời đơn sơ
Bồng bềnh qua nửa giấc mơ
Nụ hôn vừa chạm bên bờ chia ly
Vai anh tay em nhẹ tì
Chừng như anh cỏng em đi vào đời
Quảng đường dù ngắn ngủi thôi
Trên vai anh tưởng một đời có em
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm
Chỉ còn nửa bóng trăng đêm hạ huyền
Nghinh Nguyên
( gửi Đông Hương )
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire