jeudi 30 décembre 2010

CUỘC TÌNH VỪA NỞ HOA


Tâm hồn lúc đó còn là một tập giấy trắng,cuả một người con gái định viết thành một tập thơ tình mà chưa tìm được nguồn thơ, mỏng dày đang còn trên kệ , cô ta chưa xếp lại cho đàng hoàng,cô ngồi trước mặt với ngòi viết trên tay định viết , thấy trời mưa và lá thu rơi, chạy lại mở cưả sổ nhìn để tìm hứng, bỗng dưng có ngọn gió thổi vào làm giấy bay lung tung đầy phòng, cô buồn quá nên ngồi khóc , vưà lượm định xếp cho có thứ tự, nước mắt rơi đầy trên mặt giấy, loang lổ những đốm tròn hồng hồng , chưa hiện diện ra tại sao, cô quay đầu nhìn vào tấm kiếng cưả sổ, qua ánh sánh buổi chiều hoàng hôn đang xuống, cô thấy hai vệt dài hai bên má từ mắt xuống môi màu hồng, à là thế! dòng pha lê hồng đang rớt xuống đánh độp trên giấy , cô lấy tay xoa chùi , bỗng sau khi cô chậm cho khô nước, cô thấy một hiện tượng lạ :trên mỗi trang giấy , một cánh rừng xanh rậm, dưới những hàng cây một con đường dài vô cùng, bên bờ lề đường , một con sói con lông trắng toát, mắt vàng nâu đang ngước nhìn lên ngọn cây , tìm một cái gì đó , hình như cây này là cây bồ đề thì phải , vì khi nó đang nhìn, có chiếc lá rơi trên đầu nó và nằm yên, nó lấy chân kéo chiếc lá xuống trên bãi cỏ , ngắm : chiếc lá vẫn xanh và có hình trái tim . Con sói đưa cái mũi ướt nho nhỏ hôn lên mặt lá , chiếc lá ưởn mình : Một ông tiên vưà hiện ra trước mặt. Ông tiên lấy tay vuốt đầu sói : __ lâu nay ta sống cô đọc trong rừng già , tu luyện một mình cũng buồn, ta sẽ hoá con thành cô tiên bé với đôi cánh nho nhỏ để làm bạn ,với ta , con chịu không ? Con sói hình như hiểu tiếng người , nó thè lưỡi liếm tay ông tiên, và tự dưng biến thành cô tiên bé như ông tiên nói , xiêm áo màu vàng óng , có đôi cánh nhỏ sau lưng như cánh chuồn chuồn trong vắt với những đường gân trăng trắng màu xanh lá, mới nhìn tưởng là một đoá hoa hướng dương vưà mới nở ban mai . Con đường rừng hồi nãy bây giờ trải tấm thảm nhung màu huyết dụ, hai bên đường là hai hàng cỏ thiên thần , mỗi ngọn cỏ là một thân hình bé tí , tay cầm ống tiêu , thổi một điệu nhạc du dương , như tiếng sóng nhẹ về đêm trăng khuya lặn gió, như lời tình tự cuả hai người yêu nhau,nhẹ như cái vuối đầu cuả người yêu , như tiếng lao xao cuả ngọn gió nhẹ luồn trên tóc quanh vai, như một giọng ca cuả thiên thần vẳng từ trời xa mà người trần gian không bao giờ nghe được , hoạ hoằn là những người có căn tu, có một trái tim thuỷ tinh không chút gợn bụi. Ông tiên và cô bé sống trong cánh rừng đó, ngày ngày cô bé bay tìm những hạt sương mai đem về pha trà cho ông tiên , bay tìm những giọt mật trong những đoá hoa giữa rừng đem về pha với những hạt pha lê cuả mình , trộn với nhuỵ hoa , nhào trộn thành bột , hơ lên lưả cuả chính con tim bé cuả cô thành những chiếc bánh ngày ngày nuôi ông tiên và cô. Người con gái xếp lại tập giấy phồng ướt trên tay, đem đặt lên bàn, tự dưng ngòi viết như có một sức sống xoay xoay trên mặt bàn , cô gái lấy làm lạ, lấy tay cầm cây bút , tự dưng dưới tay cô, những hàng chữ thần trải dài trên một tấm giấy , rồi hai tấm rồi ba tấm , và cứ thế cho đến trang cuối cùng ; cô gái quá ngạc nhiên , ngồi đọc lại những hàng chữ :cô vưà viết xong Chuyên tình cuả ông tiên và con sói nhỏ ngày xưa . Cô gái bây giờ , với thời gian , đã được ông tiên mớm cho làn hơi thở , mỗi lần nhìn qua ngực mình , vẫn thấy con tim trong như pha lê đập nhẹ nhàng và mãi mãi không già.

nguyenhuong1

samedi 25 décembre 2010

VỖ BỜ


nghe ngọn triều đông vừa chợt tỉnh
tuyết nồng trắng xóa cược bờ ngân
bãi tim em gíó giăng ngang biển
chở vạn hồng thơ đến bến anh

thơ bay vươn cánh trời rong ruỗi
thả mộng vào trăng gợn sóng vàng
mỗi ngọn vương mang hơi thở núi
chờ lòng biển nở đóa mênh mang

giữ lại thuở mùa thu bỡ ngỡ
vào trời xa chỗ của riêng nhau
em thèm nghe lại từng hơi thở
mỗi lá tình thư triệu ngọt ngào

đem giấu vào tay em cơn mộng
chập chờn sau bóng giữa đêm dâng
nỗi khát khao như ngàn sóng động
vỗ bờ thương nhớ bãi triều ân

đht

mardi 14 décembre 2010

ĐOẠN ĐỜI EM ĐANG ĐI VỚI ANH 4



Anh quàng vai một cô gái không rõ mặt , hình như rất đẹp vì anh có vẽ rất quyến luyến cô ta , về phố núi Đà Lạt, đi trên những lối đường rừng có thảo nguyên xanh , những hàng thông trùng trùng điệp điệp; trên lối đi vào rừng , bên gốc cây khuynh diệp già, trên thảm cỏ rất xanh vì có mưa mấy hôm nay nhưng không có đủ mặt trời nên cỏ còn non màu yếu đuối , còn đó đôi bướm hồng năm cũ và cánh tỉ muôi xưa anh đã ngắt một hôm khi anh đi vào rừng , anh hái đóa hoa, hoa vừa nằm trọn trong vòng tay anh , bỗng trở thành cánh tường vi tím , anh kêu lên ngạc nhiên, níu tay cô gái :
-Em nì ! nhìn đóa hồng tím nho nhỏ trên tay anh !
Cô gái bĩu môi:
đồ thứ hoa rừng hoang dã đó mà anh hái làm gì cho bẩn tay !
Anh há hốc miệng nhìn cô ta ;lần đầu tiên anh nhìn kỹ cô gái mà anh tưởng là người yêu của anh đã chọn , mắt cô gái có những tia lửa đỏ au , thấy anh ve vuốt cánh tỉ muội trong tay , cô ta chụp lấy hoa, vò nát và quăng xuống đất . Cử chỉ thật bất ngờ, anh không kịp can , anh giụt tay cô ta, anh cúi xuống lượm những mảnh hoa tơi tả dưới đầt , anh lượm từng mảnh một trong lúc cô gái gầm lên giận dỗi , anh làm ngơ không nghe và như không cần biết , anh cầm đoá hoa tả tơi và quay lưng đi :
-Ai có ngờ mặt mày cô đẹp mà lòng cô xấu đến vậy !
và anh bỏ đi thẳng không nhìn lại mặc cho cô gái chạy theo năn nỉ Anh đi thẳng ra khỏi cánh rừng. Anh nhìn những mảnh hoa tan tành nát , lòng anh chùng xuống vì thương cánh hoa vừa bị dày xéo bởi ghen hờn , thử xếp lại những cánh hoa cho gọn trong tay , tự dưng đoá hoa trở lại như cũ, và càng tím , màu tím thật đậm , anh nghe có tiếng nói nho nhỏ :
-Anh , em đây !
Anh nhìn đóa hoa, hình như đoá hoa đang cười , và giữa lòng mỗi cánh hoa, có vài hạt sương long lanh :
-Sương sớm ? hay là những hạt nước mắt của em hả tỉ muội?
Anh nghe tiếng trả lời :
-Dạ ! Em đang khóc vì cảm động cử chỉ thương yêu của anh đối với đóa hoa rừng như em !
Anh nhìn thật kỹ những cánh hoa, trong những hạt nước mắt mà anh đã ngỡ là sương , anh thấy rõ hình ảnh anh trong đó.
Anh cúi xuống hôn lên đóa hoa , anh nói :
-Từ đây em sẽ sống cạnh anh, trong vòng tay anh!
- còn người yêu của anh hồi nãy ? anh quên cô ta rồi sao ?
- Không ! anh không cần nhớ đến cô ta đâu em ! từ giờ dù em có là một đóa hoa , anh vẫn xem em là người yêu của anh . Thôi mình về nhà nghe em !....
Anh đem đoá tỉ muội về nhà, cắm vào bình và để trên bàn làm việc trước mặt anh . Lạ lùng , đã bao ngày tháng dài trôi qua , đoá hoa vẫn tươi như lúc anh mới hái . Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh ghé môi hôn đoá hoa .
Giữa đêm khi anh trong giấc mơ mơ màng màng , cánh tay anh nằng nặng như có ai gối đầu lên và anh ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng trên gối y hệt như mùi hương của đoá hồng,nhưng khi anh mở mắt , không có ai cả, anh nhìn ra bàn làm việc, đoá hồng tím vẫn tươi trong bình nước , rồi anh lại ngủ thiếp đi ....

nguyenhuong1

GIÁNG HƯƠNG


*Hôm đó có một cô gái trẻ , nét mặt dể thương đi dạo trong một xóm trên miền rừng núi , dưới ánh nắng mặt trời quá trưa, cô ta rất khát , thì thấy ở xa xa có một xóm nhà, cô ta đi tới , gõ cửa nhà đầu tiên , cửa mở, cô thấy một người đàn bà độ 70 tuổi bận áo dài vàng vua , đầu tóc bối khéo vén, khuôn mặt rất hiền từ như những người mẹ , cô ta xin bà cho cô chén nước , bà mời cô vào nhà, tuy là ngôi nhà bằng tranh , nhưng thật đẹp , phía sau nhà có ngôi vườn toàn hoa , đủ thứ hoa , đủ màu sắc, đặc biệt là hoa hồng tím và hướng dương , và một dòng suối nhỏ chảy quanh .Bà nhìn cô gái thật lâu , và tự nhiên bà hỏi cô :
_Cháu có phải tên là Giáng Hương không ?
Cô gái ngạc nhiên quá , hỏi lại :
_Thưa bà, tại sao bà biết tên cháu ? bà có gặp cháu lần nào chưa ?
_Ta nhìn cháu , khuôn mặt cháu rất quen với ta . Cháu cho ta hỏi :
_ Cháu có nút ruồi son ở sau lưng bên mặt và một nút ruồi dưới mắt bên mặt ?
_Dạ có ! mà sao bác biết rành vậy ?
Ta sẽ kể cho cháu nghe. Ngày xưa ta là mẹ của thiên sứ, một hôm trời sai thiên sứ cỡi ngựa mây đi hành sự, qua ngang nhà cháu , bị một trận bão gió, thiên sứ vì đang ngắm cảnh , vô ý để té và bị thương nặng , cũng may có một cô gái y như hình dạng , vóc dáng của cháu chạy đến khiêng con trai ta vào nhà và chăm lo săn sóc , lâu sau , con ta lành vết thương , thì lại si tình cô gái, cô gái cũng thương con trai ta , nhưng hai người không có quyền sống với nhau vì con ta là thần và cô gái chỉ là một quận chúa cháu vua, thần tiên và người trần không sống chung được, con trai ta đành bỏ đi trong tiếc nhớ. Cô gái ấy tên là Giáng Hương . nay ta gặp con thấy giống người xưa của con ta nên ta hỏi . mà hôm nay con đi ngang đây cũng không phải là sự tình cờ mà là đã có trời sắp đặt , vì con trai ta quá yêu Giáng Hương nên xin với trời cho 2 mẹ con ta xuống trần làm người thường . Nhưng khổ là lúc 2 mẹ con ta xuống đây , ta đã lạc mất con ta . Trước khi xuống đây, con ta có cho ta một chuỗi ngọc trai đeo tay, hẹn khi nào ta gặp Giáng Hương , ta sẽ đeo cho nó .
Chuỗi ngọc này , có dụng ý là khi gặp lại Giáng Hương, con trai ta cũng sẽ tìm ra ta và người yêu của nó, chuỗi ngọc tự nhiên cột chặt tay hai đứa vào nhau cho chúng sẽ không còn bao giờ rời nhau và lạc mất nhau nữa . Nói xong , bà lấy chuỗi ngọc đeo vào tay Giáng Hương , bỗng nhiên Giáng Hương té xỉu .
Lúc cô gái tỉnh dậy , cô thấy cô vẫn nắm trên giường nhà , cô nhớ lại lời người đàn bà nói hồi nãy , cô nhìn cườm tay mình , thì không thấy chuỗi ngọc, cô nghĩ là cô đã nằm mơ . Đang mơ mơ màng màng , cô nghe có tiếng chuông cửa nhà reo , cô chạy ra mở cửa, đó là một người phát thơ có khuôn mặt thật đẹp và sáng sủa , anh ta trao cho cô một gói nhỏ, hỏi :
_ Cô Giáng Hương ?
Cô mở ra :
_ Trời ! Xâu chuỗi ngọc trong giấc mơ !..............

nguyenhuong1

lundi 13 décembre 2010

BƯỚC TRĂNG ...

Có bửa mây buồn, bay lên núi
Nhìn sông yên lặng dưới triền bên
Mỏng manh giũ áo trăng huyền thoại
Rong gót hài sương lóng lánh đêm

Thu ba cỏ mởn đơm hoa dại
Thêm một đài trang dáng lá hồng
Vệt khói tầm tơ duyên thổi tới
Gợn giòng trăng , bóng của môi sông

Giấy bút mơ nhau , vần thổn thức
Muộn phiền - em , đến tuổi vươn mây
Quảy gói trên vai cùng hẹn ước
Song hành đối ẩm với trăng say

Nên lúc nhớ nhiều anh , thui thủi
Một mình nhon nhón bước trinh nguyên
Lanh thang sau nắng hoàng hôn cuối
Em nghĩ về anh , đậm nỗi riêng

đht

lundi 6 décembre 2010

NGOAN EM BỜ NẮNG ...




Em ngậm trên đầu môi chút ngọt mặn
Chuyện mây trời xào xạc gíó ùa mi
Đêm bên ni có kẽ chờ trong lặng
Yên giữa mơ nên lũ cũng ù lì

Lại hớt hải khi đêm lên tường sớm
Nhột nhạt lòng , tim âm ỉ khoanh tay
Tiếng vọng anh từ bên kia bãi vắng
Niềm từ tâm buông , khỏi nhớ vàng người !

Trong mông lung chiều dài ngang với bóng
Quay chân đi trở lại ngõ đường nhau
Em bắt kịp tình anh trong chiêm mộng
Rót rượu nồng nuôi dưỡng chuyện mai sau

Bừng ngọn lửa hỏa sơn , em giụi mặt
Vào trong tay chiếc áo cũ ân tình
Em sửa lại tấm gối ngoan đang thức
Chờ giòng thư bên bờ nắng có Mình

đht


dimanche 28 novembre 2010

CUỐI NGỌN NẮNG TRÔI


CUỐI NGỌN NẮNG TRÔI


Trời nắng gắt .Những đám mây lông cừu trôi nhẹ nhàng, chầm chậm.Không gió, trời xanh bỗng mờ dần sau hơi nắng đang bốc cao, mờ mờ như làn sương mong mỏng.
Thạch Hương ngồi trên ghế đu, tập thơ tay viết từ lâu nay mới có dịp được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Tập thơ kèm thêm những lá thư cũ cuả Văn gửi ngày Văn vưà vào Đại học ;
• TUỔI NGỌC EM ANH
Văn ơi ! anh hỏi tuổi ngọc em à ? Anh còn nhớ chút nào không hở Văn ?Em không còn tuổi ngọc, em đã là ….
Hồi đó anh cứ cho em làm khó, làm dễ, kiêu kỳ , lạnh lùng xa lạ ?
Con gái mà anh , lại là cô gái Đồng Khánh nưã !
Không phải vậy đâu anh. Anh đoán trật hết rồi. tại cái nhìn cuả anh nó lưu luyến quá nên em sợ.
Anh đã hỏi em sợ gì ? Em sợ mai sau . Phải đó, 2 chữ mai sau làm em suy nghĩ lui, suy nghĩ tới. mai sau dù có bao giờ ??
Em ngồi viết những dòng chữ này, cái nóng ngoài trời thiêu đốt da thịt vì em bận áo tay ngắn. Mồ hôi chảy giọt, mồ hôi mặn muối. uả , mà sao trên trang giấy cũng nhoè ? À, tại mồ hôi trong mắt em rơi trên đó đó Văn ơi.
Xa nhau từ khuya. từ khuya thời gian chứ không phải là đêm đâu anh.
Em đang ngồi đọc truyện cuả một tác giả quen thuộc, viết quá hay, hay là tại truyện truyền cảm quá đến nỗi em sống trong từng nhân vật, rồi tưởng là chuyện thật đời mình., em đang cạnh anh. Anh trong vai tù nhân, anh trong vai người vượt biên , khi gặp lại vợ mình , vợ mình đã có chồng khác ; anh trong vai người lính đi tù về với mãnh đạn còn trong đầu, anh trong vai người say, anh trong vai……
Văn ơi ! lâu lắm rồi em chưa được trở lại đi bên anh , nhìn sông Hương buồn anh hay nóí :
_Sông không những mang tên em , mà tâm tình cũng giống em, trên mặt lững lờ, sóng lăn tăn,nhưng là những con sóng ngầm dưới đáy , cuồn cuộn , nóng bỏng, sâu kín , mắt em chưá cả một trời thương nhớ vô cùng tận, anh lặn mãi vẫn chưa thấy đáy bao giờ !
Nhưng ngày nay, Văn còn giữ lập trường cuả anh không ? vì em xa anh lâu lắm . Em bỏ Huế theo ba mẹ vào Nam , rồi ba lại gửi em lên Đà Lạt vào trường xơ , muốn cho em giỏi ngoại ngữ, nên em bặt tin anh từ đó. Em rất buồn , tưởng đã mất Văn luôn rồi, nhưng trời cũng còn thương em.
Ngày vào thi vấn đáp anh văn tú tài đôi, em đang ngồi ôn lại bài chờ đến phiên mình nên không thấy một cặp mắt nào đó đanh chăm chú nhìn mình .
_Cô Thạch Hương
Nghe giọng quen quen , em ngửng đầu:
_Thưa thầ...y ; là là e....m
_Thạch Hương ! tô..i ; a…nh không ngờ lại gặp Thạch Hương !
Văn nói nhỏ :
- Em chờ anh lát nữa cùng về.
- _Thư…a ; Thầ…y con sợ !
- _Con ??
- _Dạ, tại quen miệng gọi thầy cô lâu ni ; dạ, sợ đi với thầ….y , người ta dị nghị.
- ???
- Nói vậy nhưng Thạch Hương cũng chờ Văn hơ ixa xa cổng trường Gia Long một tí.
- 3 năm , 3 năm mà dài bằng mười thế kỷ ! Em tưởng Văn quên mất em rồi chứ !
- Văn dạy ngoại ngữ ở Long Xuyên. Từ lúc gặp lại Thạch Hương, Văn vễn về SG cuối tuần.
- Giờ em đã là người lớn, xsin ra , duyên dáng ra, tóm lại mẹ hay nói lèlúc ni con gái mẹ đã trổ mã ., đặc biệt mệng rất có duyên với chiếc răng khểnh Văn rất thích, Văn đã viết thành thơn ngay từ đầu mới quen.
- Văn vẫn vậy, vẫn dáng gầy gầy , vẫn mái tóc bơ vơ em đặt tên vì có một chùm tóc cứ rơi rủ xuống chiếc trán rộng ., đôi mắt to đen được nấp sau hai gọng kính cận trắng rất thư sinh, nụ cười tươi hiền dịu đã làm cho các cô Đồng Khánh lúc đó mềm lòng, nhưng em là người may mắn chiếm được con tim Văn trước mọi người. Văn mồ côi cha mẹ từ bé, được người cô em cha Văn nuôi , giờ cô đã mất nên Văn mồ côi hai lần. Vì vậy Văn rất thương ba mẹ Thạch Hương như cha mẹ ruột mình , và ba mẹ Thạch Hương cũng xem Văn như con , bầy giò thì ông bà muốn Văn thành con rễ.
- Văn vẫn đến nhà mỗi chiều thứ bảy đưa em đi chơi , đi ăn tiệm , lâu lâu dẫn em đi nghe nhạc phòng trà , đưa em đi Queen bee, đêm màu hồng cùng với bạn , hay đưa em đi khiêu vũ, tiếng là đi khiêu vũ nhưng thật ra vì đám bạn thân cuả Văn . Văn không thích nhảy, còn em lại quá đần vì cho đến bây chừ em cũng không biết nhảy vì ba me không cho em đi đâu cả, cho đến lúc gặp lại Văn.. Văn không uống rượu, không hút thuốc , chỉ cùng quá là một cốc bia, nên dưới mắt ba mẹ em, Văn thật hoàn toàn người đàn ông mà ông bà muốn chọn cho con gái mình.
- ………….
- Chiến sự bắt đầu thay đổi, tiếng súng đại bác xa xa đã bắt đầu nghe gầm gừ.
- Văn bỏ dạy , theo học khoá sĩ quan Đà Lạt 3 năm , trở về, Văn vào quân đội .
- Đơn vị Văn được đưa đi xa tận Kontum, Pleiku... lâu lâu mới có ngày phép về thăm Thạch Hương.
- Văn ơi, SG không văn, buồn chi lạ. Nhưng mỗi lần Văn về phép trong bộ quân phục , mấy ngôi sao bên vai chiếu lấp lánh dưới nắng, em đi bên cạnh Văn , hãnh diện vô cùng.
- Văn xin ba mẹ cho cưới em vào dịp Tết , còn chỉ vài tháng nữa thôi. Nhưng tết cũng đã qua lâu rồi , đơn vị Văn bị cấm trại 100/100 , tin anh biền biệt.
- Văn ơi ! em như người không hồn, em đi tìm Văn khắp nơi, từ văn phòng quân sự này đến văn phòng khác, chỉ biết phong phanh có thề Văn đang ở Pleime, hay Đồng Xoài, hay Bình Dã vvv.
- Thạch Hương gầy rạc người , muốn cho con gái mình bớt buồn , ba me Thạch Hương gửi Thạch Hương đi ngoại quốc học.
- _ Văn ơi, không có Văn , em không biết làm gì về cuộc đời mình, thì giờ thưà thải , lòng rỗng tuếch , em theo Hồng Thập Tự đi Án Độ, vào những trại cùi, chia xẻ và xoa dịu bớt khổ đau cuả những con người tật nguyền . Tuy em không cùi thân thể, nhưng linh hồn và tương lai em cũng đã cùi từ ngày vắng Văn !
- Cả gần chục năm trời, em vẫn để tang Văn, xem như anh không còn nữa. Lòng em bây giờ đúng như tên cúng cơm cuả em
- :_ nàng Hương hoá đá :Thạch Hương ;
-
- SàiGòn, Tân Sơn Nhất
Bao lâu rồi em chưa trở lại đây, đây đâu còn chi nữa ngoài ba mẹ để em lưu luyến ?
- Vừa thấy Thạch Hương xách vali ra cưả, mẹ ôm chầm vai khóc
- _Mẹ, con về thăm ba mẹ sao mẹ lại buồn dữ rưá ?
- Chầm chậm , mẹ lấy từ xách tay đưa cho Thạch Hương một phong thư đã ngã vàng .
- _Thư gì đây ?
- _ Con về nhà hãy đọc.

SG, ngày.. tháng…
Thạch Hương,
Anh xin lỗi đã dối em , anh đã về lại SG từ lâu , nhưng anh không muốn gặp em, vì anh bây giờ không còn nguyên vẹn để cho em cuộc đời mình. Anh đã vì một lý do khó nói , anh đã lập gia đình với một người không phải là em . Anh biết em sẽ đau buồn lắm, nhưng anh không thể nào làm khác, mong em hiểu và haỹ quên anh ; em cứ xem anh đã chết.
]Anh đã phản bội em , anh không mong em tha thứ .
Anh muốn thấy em lập gia đình , và hạnh phúc hơn anh.
Tạ tội cùng em
Văn
Trời ơi !té ra bao nhiêu năm nay em thương nhớ, không hy vọng nhưng vẫn đợi chờ và thuỷ chung nhứt dạ, Văn lại tệ với em đến thế sao ?
Cả tuần lễ dài, Thạch Hương không cười không nói. Mẹ vẫn theo cạnh gạ chuyện cho Thạch Hương bớt buồn.Cha cũng âm thâm nhìn con gái mình rũ rượi , buồn hiu theo.
Đêm cuối ở nhà, Thạch Hương đã vào phòng , sắp tắt đèn vào giường ; đi ngủ ; có tiếng chân dừng lại ngoài hành lang trước phòng , tiếng gõ cưả nhè nhẹ
_ Thạch Hương, mẹ vào được không ?; mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng.
Thạch Hương bước lại mở cưả :
_chuyện chi vậy mẹ ?
_ Chuyện Văn
Thạch Hương thở dài_
_Thôi mẹ, cho con xin, hãy để cho con được bình yên tâm hồn , con không muốn mẹ nhắc đến con người phản trắc ấy nữa .
_ Thạch Hương, khoan trách đã, nghe mẹ nói rồi con muốn nghĩ sao là quyền cuả con .
_ Văn đã trở về từ Pleime, sau một trận đánh ác liệt, mặt Văn bị mãnh bom lửa trúng, chỉ còn lại mỗi một con mắt , nưả mặt kia cháy nám, thêm cụt một chân. Văn có nhờ bạn ngầm cho mẹ và ba hay tin Văn còn sống , nhưng nói mẹ thề không cho con biết Ngày con ra phi trường mấy năm trước ,
Văn có mặt ờ đấy , muốn nhìn con lần chót trước khi mất con luôn.Nhìn con ra máy bay, nước mắt Văn ứa ra từ con mắt còn lại , ba mẹ rất đau lòng . Sau đó ba mẹ đưa Văn về ở nhà cuả chú sáu con , chú sáu con là bác sĩ trong quân đội , chú sáu con hết lòng lo cho Văn, nhưng một năm sau, vì những vết thương trầm trọng, thêm vào bệnh tinh thần , nhớ thương con , Văn đã chết trên tay mẹ .
Hôm mẹ và ba đưa con đi thăm mộ nói là mộ cuả người bà con , nhưng thật ra là mộ Văn đó Thạch Hương à .Trước lúc con về thăm ; mẹ và ba đã cho người xây lại mộ cho Văn. Nghe tin con về, ba biểu mẹ khoan khắc chữ và tên lên bia đá, sợ con hiểu ra sự thật mà xót xa.Nhưng mẹ nhìn con ; mẹ không đành lòng , nên mẹ muốn con lên thăm Văn trước khi trở lại xa nhà , cho Văn từ dưới sâu được nhìn con lần này là lần chót.
_ Trời ơi anh !
Thạch Hương té sụp xuống đất ;
Em đâu có dè !Tiếng kêu tắt ngang cổ họng, nước mắt trào như dòng lũ.
Văn ơi ! bây giờ Văn mới thật là vĩnh viễn cuả em !


đht


CUỐI NGỌN NẮNG TRÔI


Trời nắng gắt .Những đám mây lông cừu trôi nhẹ nhàng, chầm chậm.Không gió, trời xanh bỗng mờ dần sau hơi nắng đang bốc cao, mờ mờ như làn sương mong mỏng.
Thạch Hương ngồi trên ghế đu, tập thơ tay viết từ lâu nay mới có dịp được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Tập thơ kèm thêm những lá thư cũ cuả Văn gửi ngày Văn vưà vào Đại học ;
• TUỔI NGỌC EM ANH
Văn ơi ! anh hỏi tuổi ngọc em à ? Anh còn nhớ chút nào không hở Văn ?Em không còn tuổi ngọc, em đã là ….
Hồi đó anh cứ cho em làm khó, làm dễ, kiêu kỳ , lạnh lùng xa lạ ?
Con gái mà anh , lại là cô gái Đồng Khánh nưã !
Không phải vậy đâu anh. Anh đoán trật hết rồi. tại cái nhìn cuả anh nó lưu luyến quá nên em sợ.
Anh đã hỏi em sợ gì ? Em sợ mai sau . Phải đó, 2 chữ mai sau làm em suy nghĩ lui, suy nghĩ tới. mai sau dù có bao giờ ??
Em ngồi viết những dòng chữ này, cái nóng ngoài trời thiêu đốt da thịt vì em bận áo tay ngắn. Mồ hôi chảy giọt, mồ hôi mặn muối. uả , mà sao trên trang giấy cũng nhoè ? À, tại mồ hôi trong mắt em rơi trên đó đó Văn ơi.
Xa nhau từ khuya. từ khuya thời gian chứ không phải là đêm đâu anh.
Em đang ngồi đọc truyện cuả một tác giả quen thuộc, viết quá hay, hay là tại truyện truyền cảm quá đến nỗi em sống trong từng nhân vật, rồi tưởng là chuyện thật đời mình., em đang cạnh anh. Anh trong vai tù nhân, anh trong vai người vượt biên , khi gặp lại vợ mình , vợ mình đã có chồng khác ; anh trong vai người lính đi tù về với mãnh đạn còn trong đầu, anh trong vai người say, anh trong vai……
Văn ơi ! lâu lắm rồi em chưa được trở lại đi bên anh , nhìn sông Hương buồn anh hay nóí :
_Sông không những mang tên em , mà tâm tình cũng giống em, trên mặt lững lờ, sóng lăn tăn,nhưng là những con sóng ngầm dưới đáy , cuồn cuộn , nóng bỏng, sâu kín , mắt em chưá cả một trời thương nhớ vô cùng tận, anh lặn mãi vẫn chưa thấy đáy bao giờ !
Nhưng ngày nay, Văn còn giữ lập trường cuả anh không ? vì em xa anh lâu lắm . Em bỏ Huế theo ba mẹ vào Nam , rồi ba lại gửi em lên Đà Lạt vào trường xơ , muốn cho em giỏi ngoại ngữ, nên em bặt tin anh từ đó. Em rất buồn , tưởng đã mất Văn luôn rồi, nhưng trời cũng còn thương em.
Ngày vào thi vấn đáp anh văn tú tài đôi, em đang ngồi ôn lại bài chờ đến phiên mình nên không thấy một cặp mắt nào đó đanh chăm chú nhìn mình .
_Cô Thạch Hương
Nghe giọng quen quen , em ngửng đầu:
_Thưa thầ...y ; là là e....m
_Thạch Hương ! tô..i ; a…nh không ngờ lại gặp Thạch Hương !
Văn nói nhỏ :
- Em chờ anh lát nữa cùng về.
- _Thư…a ; Thầ…y con sợ !
- _Con ??
- _Dạ, tại quen miệng gọi thầy cô lâu ni ; dạ, sợ đi với thầ….y , người ta dị nghị.
- ???
- Nói vậy nhưng Thạch Hương cũng chờ Văn hơ ixa xa cổng trường Gia Long một tí.
- 3 năm , 3 năm mà dài bằng mười thế kỷ ! Em tưởng Văn quên mất em rồi chứ !
- Văn dạy ngoại ngữ ở Long Xuyên. Từ lúc gặp lại Thạch Hương, Văn vễn về SG cuối tuần.
- Giờ em đã là người lớn, xsin ra , duyên dáng ra, tóm lại mẹ hay nói lèlúc ni con gái mẹ đã trổ mã ., đặc biệt mệng rất có duyên với chiếc răng khểnh Văn rất thích, Văn đã viết thành thơn ngay từ đầu mới quen.
- Văn vẫn vậy, vẫn dáng gầy gầy , vẫn mái tóc bơ vơ em đặt tên vì có một chùm tóc cứ rơi rủ xuống chiếc trán rộng ., đôi mắt to đen được nấp sau hai gọng kính cận trắng rất thư sinh, nụ cười tươi hiền dịu đã làm cho các cô Đồng Khánh lúc đó mềm lòng, nhưng em là người may mắn chiếm được con tim Văn trước mọi người. Văn mồ côi cha mẹ từ bé, được người cô em cha Văn nuôi , giờ cô đã mất nên Văn mồ côi hai lần. Vì vậy Văn rất thương ba mẹ Thạch Hương như cha mẹ ruột mình , và ba mẹ Thạch Hương cũng xem Văn như con , bầy giò thì ông bà muốn Văn thành con rễ.
- Văn vẫn đến nhà mỗi chiều thứ bảy đưa em đi chơi , đi ăn tiệm , lâu lâu dẫn em đi nghe nhạc phòng trà , đưa em đi Queen bee, đêm màu hồng cùng với bạn , hay đưa em đi khiêu vũ, tiếng là đi khiêu vũ nhưng thật ra vì đám bạn thân cuả Văn . Văn không thích nhảy, còn em lại quá đần vì cho đến bây chừ em cũng không biết nhảy vì ba me không cho em đi đâu cả, cho đến lúc gặp lại Văn.. Văn không uống rượu, không hút thuốc , chỉ cùng quá là một cốc bia, nên dưới mắt ba mẹ em, Văn thật hoàn toàn người đàn ông mà ông bà muốn chọn cho con gái mình.
- ………….
- Chiến sự bắt đầu thay đổi, tiếng súng đại bác xa xa đã bắt đầu nghe gầm gừ.
- Văn bỏ dạy , theo học khoá sĩ quan Đà Lạt 3 năm , trở về, Văn vào quân đội .
- Đơn vị Văn được đưa đi xa tận Kontum, Pleiku... lâu lâu mới có ngày phép về thăm Thạch Hương.
- Văn ơi, SG không văn, buồn chi lạ. Nhưng mỗi lần Văn về phép trong bộ quân phục , mấy ngôi sao bên vai chiếu lấp lánh dưới nắng, em đi bên cạnh Văn , hãnh diện vô cùng.
- Văn xin ba mẹ cho cưới em vào dịp Tết , còn chỉ vài tháng nữa thôi. Nhưng tết cũng đã qua lâu rồi , đơn vị Văn bị cấm trại 100/100 , tin anh biền biệt.
- Văn ơi ! em như người không hồn, em đi tìm Văn khắp nơi, từ văn phòng quân sự này đến văn phòng khác, chỉ biết phong phanh có thề Văn đang ở Pleime, hay Đồng Xoài, hay Bình Dã vvv.
- Thạch Hương gầy rạc người , muốn cho con gái mình bớt buồn , ba me Thạch Hương gửi Thạch Hương đi ngoại quốc học.
- _ Văn ơi, không có Văn , em không biết làm gì về cuộc đời mình, thì giờ thưà thải , lòng rỗng tuếch , em theo Hồng Thập Tự đi Án Độ, vào những trại cùi, chia xẻ và xoa dịu bớt khổ đau cuả những con người tật nguyền . Tuy em không cùi thân thể, nhưng linh hồn và tương lai em cũng đã cùi từ ngày vắng Văn !
- Cả gần chục năm trời, em vẫn để tang Văn, xem như anh không còn nữa. Lòng em bây giờ đúng như tên cúng cơm cuả em
- :_ nàng Hương hoá đá :Thạch Hương ;
-
- SàiGòn, Tân Sơn Nhất
Bao lâu rồi em chưa trở lại đây, đây đâu còn chi nữa ngoài ba mẹ để em lưu luyến ?
- Vừa thấy Thạch Hương xách vali ra cưả, mẹ ôm chầm vai khóc
- _Mẹ, con về thăm ba mẹ sao mẹ lại buồn dữ rưá ?
- Chầm chậm , mẹ lấy từ xách tay đưa cho Thạch Hương một phong thư đã ngã vàng .
- _Thư gì đây ?
- _ Con về nhà hãy đọc.

SG, ngày.. tháng…
Thạch Hương,
Anh xin lỗi đã dối em , anh đã về lại SG từ lâu , nhưng anh không muốn gặp em, vì anh bây giờ không còn nguyên vẹn để cho em cuộc đời mình. Anh đã vì một lý do khó nói , anh đã lập gia đình với một người không phải là em . Anh biết em sẽ đau buồn lắm, nhưng anh không thể nào làm khác, mong em hiểu và haỹ quên anh ; em cứ xem anh đã chết.
]Anh đã phản bội em , anh không mong em tha thứ .
Anh muốn thấy em lập gia đình , và hạnh phúc hơn anh.
Tạ tội cùng em
Văn
Trời ơi !té ra bao nhiêu năm nay em thương nhớ, không hy vọng nhưng vẫn đợi chờ và thuỷ chung nhứt dạ, Văn lại tệ với em đến thế sao ?
Cả tuần lễ dài, Thạch Hương không cười không nói. Mẹ vẫn theo cạnh gạ chuyện cho Thạch Hương bớt buồn.Cha cũng âm thâm nhìn con gái mình rũ rượi , buồn hiu theo.
Đêm cuối ở nhà, Thạch Hương đã vào phòng , sắp tắt đèn vào giường ; đi ngủ ; có tiếng chân dừng lại ngoài hành lang trước phòng , tiếng gõ cưả nhè nhẹ
_ Thạch Hương, mẹ vào được không ?; mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng.
Thạch Hương bước lại mở cưả :
_chuyện chi vậy mẹ ?
_ Chuyện Văn
Thạch Hương thở dài_
_Thôi mẹ, cho con xin, hãy để cho con được bình yên tâm hồn , con không muốn mẹ nhắc đến con người phản trắc ấy nữa .
_ Thạch Hương, khoan trách đã, nghe mẹ nói rồi con muốn nghĩ sao là quyền cuả con .
_ Văn đã trở về từ Pleime, sau một trận đánh ác liệt, mặt Văn bị mãnh bom lửa trúng, chỉ còn lại mỗi một con mắt , nưả mặt kia cháy nám, thêm cụt một chân. Văn có nhờ bạn ngầm cho mẹ và ba hay tin Văn còn sống , nhưng nói mẹ thề không cho con biết Ngày con ra phi trường mấy năm trước ,
Văn có mặt ờ đấy , muốn nhìn con lần chót trước khi mất con luôn.Nhìn con ra máy bay, nước mắt Văn ứa ra từ con mắt còn lại , ba mẹ rất đau lòng . Sau đó ba mẹ đưa Văn về ở nhà cuả chú sáu con , chú sáu con là bác sĩ trong quân đội , chú sáu con hết lòng lo cho Văn, nhưng một năm sau, vì những vết thương trầm trọng, thêm vào bệnh tinh thần , nhớ thương con , Văn đã chết trên tay mẹ .
Hôm mẹ và ba đưa con đi thăm mộ nói là mộ cuả người bà con , nhưng thật ra là mộ Văn đó Thạch Hương à .Trước lúc con về thăm ; mẹ và ba đã cho người xây lại mộ cho Văn. Nghe tin con về, ba biểu mẹ khoan khắc chữ và tên lên bia đá, sợ con hiểu ra sự thật mà xót xa.Nhưng mẹ nhìn con ; mẹ không đành lòng , nên mẹ muốn con lên thăm Văn trước khi trở lại xa nhà , cho Văn từ dưới sâu được nhìn con lần này là lần chót.
_ Trời ơi anh !
Thạch Hương té sụp xuống đất ;
Em đâu có dè !Tiếng kêu tắt ngang cổ họng, nước mắt trào như dòng lũ.
Văn ơi ! bây giờ Văn mới thật là vĩnh viễn cuả em !


đht


mardi 23 novembre 2010

MONG MANH NHƯ ...


Tuesday, November 23, 2010

MONG MANH


Mong manh giải nắng lụa vàng

Cuộn tôi về rặng núi dành riêng tôi
Giữa mênh mông gió ngàn trôi
Rét tâm phiêu bạc cuối trời nhòa sương

Mong manh lá cỏ vệ đường
Vàng rơi chối bỏ nửa chừng thắm xanh
Mùa yên ngủ trũng yên lành
Giấc tình vừa tuổi tưởng khoanh ướm vừa

Mong manh tiếng khóc hòa mưa
Giòng pha lê rướm môi thừa hạt rơi
Buồn lê theo khóe mắt ngời
Tiếng tim rối nhịp bồi hồi mênh mông

Mong manh giữa cõi hư không
Đường heo hút nhật nguyệt trần lộ hoang
Chớp mi năm tháng rữa tàn
Còn đưa rước mãi lời trang đài tình!
đht

NGỰA CHỨNG MÙA CÓ ANH


Thân ngựa chứng , ngỡ vẫn hoàn ngựa chứng
Tôi sợ tôi ăn báo hại tình đời
Nhìn xeo xéo , thấy loài người , mường tượng
Thú săn mồi , nên lãnh thói không cương

Tàu ngựa chứng , hoài đường về rừng núi
Có thảo nguyên xanh , đồng cỏ màu thương
Tìm chủ tôi , nên tim tôi rong ruỗi
Vó sãi dài , vô hạn định trùng dương

Uống tuyết sương , vọng chân trời lãng tử
Hong cuộc đời trong ngọn diệm thân quen
Tôi đốt nóng tim ai còn ngái ngủ
Hoà hơi mình vào buồng phổi rừng thiêng

Hồn ngựa chứng , nhưng tình yêu chung thủy
Tim tôi xưa, bất động chết một thời
Nay sống lại với mùa thu bất tử
Bình yên về tàu , gặm cỏ trên tay

đht

samedi 20 novembre 2010

QUÁN NHỚ


Vừa biết ta đan một khối tình
Nợ người kiếp trước vẫn tồn sinh
Hoa mơ nở kịp giờ trăng hiện
Hồ ấm tràn lên mặt gối in
Vọng khúc pha lê tìm ngữ thổ
Hoà trường ca lệ đố tim trinh
Tỉnh , say chén nhớ ngồi bên quán
Tưởng lại trời vui : mộng chỉ mình

đht

vendredi 19 novembre 2010

RƠI BUỒN MỘT CHIẾC LÁ XANH





Toulouse .
Chuyến xe lửa đi Paris vừa chuyển bánh. Chưa vội về phòng , Việt ngồi nhâm nhi chai bia lạnh chưa uống hết sau bửa ăn tối trên toa restaurant Chung quanh anh , những khách ăn đã lần lượt đứng dậy về phòng ; vì đêm đã bắt đầu khuya, 11h đêm
Trong toa restaurant , ngoài Việt ra, chỉ còn lại hai bà cháu . Bà cụ chắc đã khá già, hình như là người Huế thì phài vì bà mặc chiếc áo dài màu tím, tóc nửa muối nửa tiêu búi lên cao sau gáy, da mặt bà tuy nhăn nhưng còn giữ lại nét mặt quyền qúi của những bà mệnh phụ phu nhân. Hai bàn tay của bà cụ đặt trên bàn , tuy gân guốc nhưng ngón còn búp măng ; chắc ngày trẻ bà rất
đẹp , dù già nhưng da mặt vẫn trắng trẻo . Cô gái ngồi đối diện với bà; anh thấy không rõ nét nhưng rất có duyên, khi cô cười , Việt thấy má bên phải có lúm đồng tiền và nốt ruồi duyên cạnh môi mà người ta vẫn gọi là nốt ruồi ăn hàng . Đôi mắt cô thật to , không đen láy mà lại nâu tươi , màu nước tàu, đôi mắt nhìn lúc nào cũng như đang cười với người đối diện cô ;Đôi môi mọng hồng như đoá hoa trong bình đang được cắm trên bàn của Việt.
May mắn được ngồi bàn ở trong góc xa nên Việt dễ quan sát khách vào ra ăn uống mà không ai để ý đến anh .
Việt hơi lấy làm lạ vì sao đêm đã khuya mà hai bà cháu cô vẫn còn ngồi hoài chưa chịu về phòng;
Chàng bỗng nghe cô gái lên tiếng :
Ngoại , biết mạ con còn nhớ con chứ hay mạ đã quên con ?
- Ừ ! thì tao biết mạ con bây đã xa nhau từ lâu nhưng tau nghĩ mạ bây vẫn nhớ bây chứ ! Ngày mô Ngoại cũng thấy mạ bây đứng nhìn hình con hoài mà !
À, ra thế . Đây là hai bà cháu người Huế, anh không lầm vì bà cháu nói toàn là tiếng địa phương .Chỉ lạ là răng mạ của cô lại không tìm cô mà lại đứng nhìn hình con gái mình mỗi ngày ?Chọt bản tính vô tư đàn ông của Việt lại trở về , Việt chắc lưỡi nghĩ thầm :
Ôi ! hơi mô mà mình để ý đến chuyện hai bà cháu họ ?, nhưng rồi Việt không thể không để ý vì cô gái dễ thương quá , giọng nói nhỏ nhẹ, Huế đặc . Bà cụ lại tiếp tục câu chuyện bỏ dỡ :
- Mai tới Paris, Ngoại phải đưa con về ờ cạnh cha bây , nếu ngày mô mạ bây muốn tìm bây thì sẽ gặp bây dễ dàng hơn . Cô gái cười , vẽ mặt buồn buồn . Qua ánh đèn néon của toa tàu chiếu xuống, Việt thấy hình như có hạt nước đang lăn trên má cô .
Bà cụ nắm tay cháu :
- Thôi bây đừng buồn , đó là số phận của bây trời đã định rứa con à !
Nghe tiếp chuyện , Việt lại càng tò mò muốn hiểu thêm , không muốn đứng dậy đi về phòng dù anh đã ngáp ngược ngáp xuôi vì buồn ngủ .
Sau cùng , bà cháu cô gái cũng đứng dậy bước ra cửa, anh để cho hai người đi trước vài bước rồi mới lững thững đi ra theo .
Ui thiệt là may ! hai bà cháu cô gái cùng ở một toa tàu với anh , cách phòng Việt không xa.
Việt vào phòng thay đồ ngủ, xong ra toilet rửa mặt rồi về phòng tắt đèn định ngủ, nhưng anh nằm trằn trọc hoài không ngủ được, trí anh cứ nghĩ vẫn vơ đến hai bà cháu cô gái. nằm hoài chán , định mở cửa phòng bước ra hành lang tàu , đêm ni trăng sáng quá , chắc là rằm hay mười sáu chi đó . Anh vừa mở cửa phòng , bỗng anh giật mình đánh thót , cô gái hồi nảy đang đứng cách anh có vài thước, Việt bước đên gần chào làm quen
- Chào cô !anh nhìn cô gái , mặt còn trẻ quá, chắc chừng giỏi lắm là mười bảy mười tám là cùng -Dạ , chào anh .
Giờ ni khuya mà cô chưa đi nghỉ ? Anh nói trỏng vì không biết xưng hô thế nào .
Tôi là Việt , còn cô ?Xin lỗi tôi hơi đường đột hỏi tên cô, chỉ vì muốn biết để gọi xưng .
- Dạ , em tên là Dạ Sương .
- Dạ Sương ! trời ơi tên đẹp chi lạ!
-Dạ (Việt cười thầm , dễ thương chi lạ , một dạ, hai dạ )
Bà ngoại em đặt tên cho em đó chứ không phải cha mạ em mô .
Việt ngạc nhiên :
- tại răng mà lại bà Ngoại Dạ Sương đặt tên cho em ?
-Dạ (lại dạ ! ) tại lúc mạ sinh em , cha em mất , nên em cũng không hề biết mặt cha , mạ đưa em cho Ngoại nuôi
- còn mạ ?
- Dạ , hình như là nhà hơi dị đoan nên ngoại muốn đặt tên xấu cho bà tiên ác không để ý thì phải
- Tên em như rứa mà gọi là xấu ? Anh im lặng nghĩ
-Trời đất ! ở thời đại ni mà còn dị đoan như rứa hè ?
Dạ Sương cũng im lặng nhìn quang cảnh đêm ngoài trời . Trăng sáng vằng vặc, chiếc tàu cứ lao đầu vô khoảng tranh tối tranh sáng đằng phía trước xục xịch , xục xịch ...
.Việt buồn ngủ quá, anh vội chào cô gái :
_ Dạ Sương , tôi chào em , tôi buồn ngủ quá, và ngày mai là một ngày tôi phải chạy bù đầu theo công việc. Em cũng đi ngủ đi , khuya quá rồi , đứng đây mãi em sẽ bị lạnh đó. À tôi quên hỏi em ; Dạ Sương đã biết Paris khi mô chưa ?
-Dạ chưa , em mới tới Touluse bửa trưa qua.
Uả , rứa mà tôi tưởng Dạ Sương và bà ngoại em ở Toulouse chứ !
- À ! mà Dạ Sương sẽ ở trên ni lâu không ?
- Dạ , chuyện đó còn tuỳ bà ngoại và mạ em nữa .
- vậy em có muốn tôi dẫn em đi viếng Paris không ?Dạ Sương bằng lòng không ?
Việt không nghe cô trả lời, chỉ nghe tiếng thở dài thoảng qua như cơn gió mùa thu .
Việt trở về phòng anh , anh tắt đèn định ngủ lấy sức , nhưng nằm hoài cũng vẫn không tìm được giấc ngủ, anh lại mở của phòng ra hành lang tàu ;
- Uả Dạ Sương ? Em vẫn còn đứng đây từ nãy giờ ?
- Dạ , em không ngủ được vì trăng bên Pháp đẹp quá
- Em nói vậy là thế nào ? Không phải em ở Pháp với Ngoại sao ?
- Dạ không anh ! Em từ Việt Nam qua hôm qua .
-À ra thế! Mà răng Dạ Sương lại thích ngắm trăng Pháp ?
- Dạ tại trăng của anh bên ni đẹp và sáng hơn trăng Việt nam , em không sợ ma
- Em sợ ma ?
- Dạ tại lúc nhỏ nhà mạ em ở gần nghĩa trang mà anh biết đó, trăng Việt nam có vẽ hoang đường vì đèn đuốc không sáng bằng bên Pháp của anh .
- vâng , tôi hiểu Dạ Sương, ngày còn nhỏ tôi vẫn về Truồi đong lúa với Nội tôi , những đêm trăng như ri cả bọn nhóc hay chơi trốn tìm , tôi cũng sợ ma lắm nên chỉ trốn trong nhà mà không trốn ngoài vườn vì sợ ma hù . Nói vậy , anh thấy mắt Dạ Sương có vẽ chi thiệt lạ !
- Thôi ! Em hãy về phòng , đứng đây lâu , lạnh rồi nhuốm bịnh chừ !
- Dạ , được , anh cứ để Dạ Sương đây , anh đi ngủ đi !
Cái giọng Huế của cô nghe như tiếng hát của ngư nữ ngoài khơi , vọng vào lòng Việt một nỗi tâm tư lạ lùng mà chưa bao giờ anh trải qua .
Thấy cô gái không chịu vào phòng , anh thì mỏi chân nên anh bạo gan mời Dạ Sương về phòng anh ngồi cho đỡ lạnh , Việt có đem theo đầy đủ , phích càfé nóng , bánh ngọt lỡ khuya đói . Cô gái có vẽ ngần ngừ không dám , nhưng Việt cứ mời hoài , cô bằng lòng theo anh vì Dạ Sương thấy Việt đứng đắn nên không còn ngại nữa;
Việt hỏi:
- Nhưng em không về ngủ, Ngoại thức không thấy em thì răng ?
- Anh đừng lo, Ngoại mà ngủ rồi thì trời sập cũng không hay ;
Việt mở cửa:
- phòng tôi đây, vô đi em , cứ coi tôi như một người anh , đừng khách sáo nghe;
-Dạ
Dạ Sương ngồi xuống giường đối diện giường Việt. Bây giờ idiện Dạ Sương , anh mới thấy Dạ Sương đẹp thật , nhưng vẽ đẹp rất mong manh như cái gì đó mà anh không tìm ra tên , thân hình gọn , cân đối , hai bàn tay ngón cũng thật dài , đúng là bàn tay búp mặng như bà ngoại của cô lúc trẻ , da mặt mịn màng , chỉ có hơi tái , chắc là tại ánh trăng ?
Việt mời Dạ Sương uống café nhưng cô từ chối , chỉ nhận miếng bánh Việt đưa, cắn ăn như chim mổ tí ti , nhìn cử chỉ Dạ Sương , cô như một con chim nhỏ vừa ra khỏi tổ, chưa chừng chưa biết bay !
Anh hỏi Dạ Sương đủ chuyện , nhưng Dạ Sương không hiểu gì cả, Việt nghĩ Dạ Sương là một người của hành tinh lạ vừa bay xuống trần !
Việt là người con trai chững chạc thạo đời với số tuổi ba mươi của anh , anh đã từng yêu , từng thất tình với nhiều cô gái khác , nhưng chưa bao giờ anh lại thấy có một thứ tình cảm mới lạ đang xâm nhập lòng anh , hay là Dạ Sương đã hớp hồn anh ? Thấy Dạ Sương lấy tay che miệng ngáp, Việt đứng dậy bước qua giường cô gái cô gái , anh ngồi bên cạnh , kéo Dạ Sương nằm xuống , đặt đầu cô lên hai chân anh , Dạ Sương vẫn muốn nghe anh kể chuyện tiếp; anh lấy tấm chăn đắp lên nửa người cho cô , ngồi trong tư thế đó , anh thật buồn ngủ nhưng không dám động đậy , sợ Dạ Sương tỉnh giấc . Lần đầu tiên được một cô gái đẹp nằm trên lòng anh , Việt không nghe mình có chút tư tưởng mờ ám , không lợi dụng thời cơ . Anh cũng lim dim mắt , lâu lâu lại mở mắt nhìn cô gái , hơi thở đều đề từ lồng ngực no tròn lên xuống , Dạ Sương như con mèo con trinh nguyên dễ thương và thơ dại vừa mới rời khỏi vú mẹ !
Việt cầm tay Dạ Sương , hôn lén tay cô gái , bàn tay thật lạnh .
Trời đã sáng , tiếng xe lửa ngừng , tiếng trong loa từ ga cho biết tàu đã đến ga Montparnasse, Việt giất mình tỉnh dậy . Dạ Sương đã không còn trên lòng anh , chỉ cỏn tấm mền anh đắp cho cô gái đêm qua trên chân anh .
Hành khách lục đục xuống tàu , Việt đi qua ngang phòng bà cháu cô gái , không thấy ai , chỉ có mảnh giấy ghim trên gối , chắc là muốn nhắn Việt gì đó .
Anh cầm lên đọc:
- Đây là địa chỉ nhà em , khi mô rảnh anh muốn gặp em , anh lại , sẽ có Ngoại em chờ anh
-Tôn Nữ Dạ Sương
40 rue Lamartine
Père LaChaise ;
Việt giựt mình như bị điện giật
- Père Lachaise ? Pas possible ! Đây là nghĩa trang lớn và nổi tiếng của Paris mà ! Dạ Sương có nhầm không ?
Muốn biết rõ, anh gọi điện bỏ cái rendez-vous sáng nay , lấy métro lập tức đến nghĩa trang xem .Anh đi cùng hết vì nghĩa trang lớn lắm, mênh mông.
Sau cùng anh nhìn thấy tên đường và số 40 , anh đi đến :
Bà ngoại của cô gái đang quét dọn một hộc tủ:
có hai tên :
Tôn Thất X
và Tôn Nữ Dạ Sương
Việt chạy lại nắm tay bà;
Ngoại ơi ! thế này nghĩa là sao ? con không hiểu ?
- Tội lắm con à , con bé rất ngoan , năm lên mười nó chết vì bạo bệnh. Cha nó đi lính cho tây ngày xưa bị trúng đạn chết, vì là lính Tây nên tây mang cha nó về đây thiêu và để vô đây nì .
Chừ mạ con nhỏ đi lấy chồng khác , cha ghẻ nó không cho mạ nó để hủ tro ở nhà ông ta, nên gọi điện nhờ Ngoại đem tro con nhỏ qua đây bên cạnh cha nó . Cháu năm ni nếu còn thì xấp xỉ mười tám rồi đó con , tội nghiệp con bé !Vừa nói nước mắt bà ràn rựa;
Anh ơi ! anh có thấy tội cho cảnh là vàng chưa rụng mà lại rụng lá xanh không anh ? Bà chặm nưóc mắt vô vạt áo dài ;
Trên mặt Việt , có hai giọt sương ấm đang từ từ chảy xuống môi anh .
-Mặn ơi là mặn !
nguyenhuong1

mercredi 10 novembre 2010

XOÁY XOAY NGÕ TÌNH


|



Chờ anh , phòng muộn , vắng người
Em buồn nhiều lắm trên vời vợi mong
Bao nhiêu cho đủ giấc hồn
Khật khờ tim mặn nước cầm mảnh tôi

Bên đời có đám con vui
Đong đưa nôi nhớ buồn ơi là buồn
Đêm xa vắng giữ chân lòng
Tôi tì lên vết ngực trần gọi anh

Đêm nằm nghe những mông mênh
Bước chân đi trốn cõi mình chờ thương
Giọt lem luốt chắn ngang đường
Căn phòng có đủ ấm vòng tay em ?

Cái yêu đợi chiếc hôn mềm
Dỗi quanh ly rượu hồng thèm mắt nhau
Buồn ơi ! Bóng đã dường chào
Xin tôi mãi đợi người vào đêm quen

Giọt đêm thở nhẹ trên miền
Môi hương rực rỡ màu nguyên trinh Tình
Rúng hồn nhan sắc miêu linh
Vai anh chạm phải giấc tình đêm em

đht

lundi 8 novembre 2010

VÒM MÂY TRỜI TÍM


Em về, đêm Huế lên sâu
Lén ngang cung cấm , ngõ sau Hoàng Thành
Văn Lâu dạ khúc không anh
Trùng trùng vời vợi nghe xanh xao hồn

Vòm trời mây tím Huyền Trân
Con tim thuở trước đã tròng cánh bay
Vết rêu phong phủ lóp dày
Mái chùa Linh Mụ . Muà này Hương dâng

Bóng ma Đồng Khánh mông lung
Đậm thêm nỗi nhớ Hoàng cung , mắt nhòa
Trấn Bình Đài xa thật xa
Lối xưa hẹn ước chừ ra cổ sầu

Trầu vương quấn quýt thân cau
Em còn quấn quýt nỗi đau vắng người
Thời gian đếm cũng vài mươi
Cuộc tình Phi với Vua rời rã khuya

Trầm tư dáng Huế năm xưa
Thương người đến thở tàn mơ cuối cùng
Phượng hồng ? Hoa khóc mênh mông
Giấc em còn đó, người trồng cây quên !

đht

dimanche 7 novembre 2010

CÂY ĐÀN CHƯA KỊP MUA


Sáng ngủ dậy, mưa dài qua cưả sổ
Chim hôm nay ướt cánh tự bay xa
Nhà vắng lặng, anh với tôi ngồi nhớ
Hồn lênh đênh theo dòng nhạc Mozart

Chiếc dương cầm đã tự lâu im ngủ
Phím tơ nay chắc hẳn đám dây chùng
Từ cái thuở các conmình còn nhỏ
Nay cánh dài bay bổng bỏ đàn không

Tôi se sẻ mở đàn , tay tháy máy
Lượn vào qua mấy nốt do, la , si
Nhưng tiếng nhạc âm thanh nghe rời rạc
Dội vô tường, tai cuả kẻ vô tri

Tôi quay lại lò sưởi hồng, lưả ấm
Nhớ ngày còn tóc thả hai vai thanh
Đêm dạo nớ trăng lén vào song cưả
Ba dạo đàn dòng nocturne Chopin

Hôm kia ngang ghé qua nhìn cưả tiệm
Lục túi tiền dành tính tặng cho ba
Nghe cay đắng, mắt chan hoà vị mặn
Chiếc vĩ cầm còn nằm lặng đây mà

!
Buổi sáng dậy,lòng như sông nước lũ
Không gian mù sương trắng nhẹ như mây
Con buồn bã,biết thế thôi hết kịp
Ba đi rồi, ai dạo phím từ đây?

đht

HOÀNG HẬU EM NGÀY .ANH ...


Đã khá lâu rồi anh xa Huế
Nương dâu nhà mệ tuổi mù sương
Con két anh nuôi ngày còn bé
Hôm nay lông cánh xác xơ buồn

Em chiều thứ bảy hồn quê Nội
Nắng hờm lên ngõ trúc anh thương
Em vòng trở lại đường lê Lợi
Muà hạ trường anh phượng ngập ngừng

Vỹ Dạ lại hay sầu ngơ ngẩn
Cây bàng côi cút khóc đêm trăng
Bóng in lề phố dài hun hút
Chờ gió trời khuya lặng võ vàng

Nhớ Huế và em không anh nhỉ ?
Ngọt ngào sim tím áo em xưa
Tay anh in dấu thông già cũ
Vọng người, con dế gáy trưa trưa

Mấy chục năm rồi cô Đồng Khánh
Từng chờ, từng đợi nắng qua mưa
Hai đốm sao mờ đêm sương lạnh
Gót hồng hỏi guốc tróc sơn chưa ?

Bao giờ anh lại về thăm Huế?
Cho mùi thơm tóc trổ hương đưa ?
Bay ngang Thiên Mụ mây mừng rỡ
Hoàng hậu em ngày anh đóng vua !


Đông Hương

vendredi 5 novembre 2010

CHỌN



nếu em chọn vần thơ , thì chọn nhớ
nếu em thương , chắc chắn một mình anh
nếu em có , chỉ xin tình dù nhỏ
nếu em buồn , anh dỗ dễ dàng không ?

em trở lui lại trời anh yêu trước
em trở vể con đường hẽm ai qua
em trở lại tìm tình xưa người bỏ
em đem về nâng niu mãi làm quà

cho đến khi tình trở thành vĩnh cữu
cho đến khi anh nhìn thấy mình em
cho đến khi mắt em thôi giòng lũ
cho đến khi tim thôi tức tưởi thầm

đht

lundi 1 novembre 2010

ĐOẠN ĐỜI EM ĐANG ĐI VỚI ANH 2


Hôm qua, em đi lang thang , xuống phố , thiên hạ đã bắt đầu chưng bày đồ Noel . Em không biết Noel ni em sẽ làm chi ? Ba mất rồi ,mẹ còn bịnh nặng nằm đó, không nhận ra em nữa, thì xem như là em mồ côi , chỉ còn lại em bơ vơ trên cõi đời này ... Thì tự nhiên , một ngày mùa thu đó, em cũng đang lang thang trong công viên, đi hoài mỏi chân, em đi lại ngồi trên chiếc ghế đá , dưới chân em , lá vàng xào xạc vì buổi chiều có tí gió .Lên đây chơi ở nhà bạn , cứ lẫn quẫn trong căn gác chật hẹp cũng tù túng , nên mỗi ngày em cũng lang thang từ sáng đến chiều, à em đang viết đến chỗ.. thì tự nhiên một chiều thu đó, em đang ngồi trên ghế đá nhìn đàn sẻ nô đùa trên thảm cỏ đã ngã vàng vì những bước chân người qua lại và đám trẻ con đá banh ,có tiếng ai bên cạnh: Xin lỗi cô, tôi có thể ngồi cạnh được không ? vì đi từ nãy chừ, mệt , lại hết ghế trống. Em nhìn lại , một người đàn ông trạc tứ tuần , mặc bộ đồ màu xanh sâm, áo sơ mi trắng sọc xanh, mặt hiền : -Da ! ông cứ tự nhiên . -Cám ơn cô . Ông ta ngồi xuống , mở tờ báo ra đọc, chặp sau, chắc thấy mình không lịch sự lắm ; ông ta quay qua nhìn tôi, tôi cũng đang chìm trong giấc mơ nào đó, cũng im lặng Ông ta bắt đầu hỏi chuyện trời mưa trời nắng , thấy ông ta cũng đàng hoàng , tôi cũng bắt chuyện , vui vẽ. Ông ta là một khách du lịch mới đến đây hôm qua, tôi cũng nói ông tôi không phải người ở đây mà từ tỉnh lên chơi với bạn.Rồi câu chuyên lần hồi cũng dễ thương , tôi không còn giữ kẽ như lúc đầu . Chiều đã xuống từ lâu , tôi đứng dậy xin phép về , ông ta cũng đứng lên từ giã , xong nghĩ sao, ông hỏi tôi về ngã nào , tôi nói tôi phải lấy xe buýt về trạm ...ông reo lên: - thì hay quá ! tôi ở cùng xóm với cô rồi, xin cô cho phép tôi đi cùng để chờ xe.Tôi gật đầu . Thời gian cũng khá lâu bên nhau, vì phải đổi hai chuyến xe, nên trên xe, ông ta lại có dịp tiếp tục làm quen tôi; ông giới thiệu ông làm cho một hãng bên Mỹ, , ông xin phép hỏi tên tôi, tôi nói tôi tên Khanh , Ái Khanh! ông ta cười hỏi : -Ái Khanh ! -Da! Ông lại cười. Tức quá , tôi sẵn giọng; Xin lỗi , bộ tên tôi xấu lắm sao ông cười ? - Ơ ! không phải vậy đâu cô ! vì tôi tên Vương . Nguyễn quân Vương ! Hiểu ra, tôi cười ngặt nghẽo , Vương cũng vậy . Lần hồi hình như cả hai cũng thấy quyến luyến nhau . Xe đến trạm , Vương hỏi : - nếu không có gì trở ngại , tôi có thể mời Ái Khanh đi ăn tối với tôi không ? chỉ loanh quanh đây thôi cho vui với một dịp thật là hiếm trên đời . Bụng tôi cũng muớn tôi ừ, nên tôi ừ luôn . Tôi không là dân ở xứ này , nhưng biết rõ tỉnh , tôi rủ Vương đến quán cơm Thái gần đó, khá ngon . Chuyện trò với nhau, mới quen nhưng có cảm tưởng là Vương và tôi đã là bạn thân tự đời nào. Ăn xong , Vương đưa tôi về nhà bạn, khách sạn Vương không mấy xa, hai trạm xe thôi . Vương hỏi tôi còn ở đây lâu không ,tôi nói còn hai tuần lễ nữa . Vương hỏi tôi làm gì trong thời gian này , tôi thú thật tôi cũng không biết , vì bạn đi làm sáng , tối mới về, chỉ gặp nhau buổi tối thôi , thấy Vương sáng mắt vui , Vương cũng không biết đi viếng đâu và làm gì vì ở đây đủ chuyện viếng , mà không biết bắt đầu từ đâu, Vương xin tôi làm hướng dẫn viên trong thời gian này , tôi cũng vui vì có người để trò chuyện , tôi ừ . Và mỗi ngày , Vương đến sớm , uống café sáng với bạn tôi và tôi , trước khi Thu, bạn gái tôi đi làm . Và từ đó, giữa Vương và tôi có cái gì thật thân , có thể nói là một tình bạn quá mức tình bạn , nhưng không hiểu đó có phải là tình yêu chưa ? Ngày Vương tiễn tôi ra ga lấy tàu , Vương bạo dạn nắm tay tôi , mặt thật buồn. Vương nói thật nhanh:- -Ái Khanh ! hình như tôi đã yêu em ! Lòng tôi tự dưng quặn thắt , muốn khóc . Nhưng nghĩ ngày mai Vương cũng đi về , xa đây lắm , quyến luyến nhau chi cho tội hai con tim . Nhưng Vương xin tôi số điện thoại , và địa chỉ . Rồi hai đứa chia tay nhau với một chiếc hôn ngập ngừng dừng trên tóc. Mỗi đứa một phương trời , nhưng mỗi tuần Vương gọi điện thoại , mỗi ngày mỗi thư , và tình yêu tôi với Vương bắt đầu từ đó, và ngày càng gắn bó thêm .... Vương , bao nhiêu lần anh qua thăm em, bao nhiêu lần anh hỏi em có muốn về với anh , nhưng em còn công việc sở, em không bỏ ngay được ,và mẹ bệnh nan y còn cần sự săn sóc củ em hằng ngày, nên không thể về với anh liền được , em xin anh cho em thu xếp công việc đã. Và em lội từ đó trong yêu thương anh dành cho em, anh cho con tim em hai cánh thật dài như hoàng hạc để bay lượn cõi rỗng của tình mình , em khát viết thư cho anh , em đói thư anh , em thiếu những chiếc hôn nồng ấm , em .... em ... đủ thứ ,nhưng chưa có thể gần cạnh nhau, cho nên tất cả đã làm em thành một cánh chim trời cứ mãi bay tìm khung trời có anh ở đó , nếu không đủ sức bay, thì cũng được nửa đường , rồi đậu trên cột buồm nào đó nghỉ dưỡng sức , rối sớm mai sẽ lên đường bay tiếp, em không sợ thời gian, em không sợ giông bão , mà chỉ sợ đến nơi có còn lòng tay mở rộng không hay em kiệt sức rơi nằm chết trên bụi hoa tình . Rồi đông sẽ đến , không ai thấy em, tuyết sẽ phủ trắng thân em thành nấm mồ không chủ , anh sẽ mắng em tại răng bửa ni em viết thư buồn , có lẽ tại những cơn mơ nửa chừng đêm qua, em đang đi với anh trên đường về nhà mà anh vừa mua để đón em một ngày nào đó khi em có thể sang với anh , bỗng dưng anh giựt tay em ra , anh quay lưng đi thật mau theo bóng một người lạ có mái tóc đen và chiếc áo màu hồng , tay cầm cây dù vì trời đang mưa mưa, em chạy đuổi theo anh , anh dừng lại, trợn mắt nhìn em : - cô đi đi , tôi không yêu cô nữa , rồi anh rẽ vào một ngõ , và mất hút bóng anh . Em đứng bơ vơ, không biết làm gì, nghĩ gì , thấy có cây cầu phía trái , nước sông chảy cuồn cuộn , em leo lên thành cầu , và nhảy xuống , lạ ! em không chìm mà thấy sau lưng em có đôi cánh và em bay lên cao , thì nghe tiếng anh vọng lại - Ái Khanh ! Nhỏ của anh ; nhưng em không thể quay lại được nữa, và em thấy mình xuyên qua một đám mây đen, rồi em khóc, và nước mắt rơi xuống thành mưa, em thấy anh đứng dưới đường , ướt hết , cô gái kia trở lại , kéo tay anh đi, hôn lên môi anh , nhưng hình như anh đã thành một người nộm vì cô ta hôn anh nhưng anh không hôn trả lại ; mà trên mặt anh , có những giọt nóng ấm rơi trộn với mưa nước mắt của em , anh đi theo cô gái như người mất hồn , miệng lẩm bẩm gọi tên em , rồi sau đó em không còn thấy anh nữa, vì em bay khuất sau mây ...và em tỉnh dậy . 4h sáng. Và em nằm trong bóng tối , nhớ anh! cho đến khi nghe tiếng mẹ dậy đi toilet ! Em tỉnh hẳn , nhưng vẫn nhớ anh .....

đht

dimanche 31 octobre 2010

VỌNG MẸ




Mẹ ngồi ru con, những lần tỉnh táo
Ca dao hiền, bình sửa lạt con chim
Mẹ quá gầy, nuôi con thêm nước cháo
Cơm đầu đời, mẹ mớm với làn tim

Khá đủ sức , lớn lên, con đâu biết
Giữa cơn khùng, mẹ quên mất hai con
Bảy tuổi đầu, nhiều khi con sợ khiếp
Trốn vô phòng, con gài cưả, bật run

Cha phải để con cho bên họ nội
Từ thơ ngây , con trải lắm phong sương
Có lúc tưởng mình mồ côi, không khỏi
Giựt mình đêm, con thút thít trong giường

Thời gian trôi, vơi dần tình mẫu tử
Con về nhà, sống với mẹ vài năm
Tuy loạn điên , dĩ vãng tầm tay nhỏ
Nhưng sao nghe chút mất mát trong hồn

Con mười tám, xem mẹ người xa lạ
Quay bên cha, tìm nương náu cho mình
Con khắt khe ? hay con quên tình mẹ ?
Chữ gia đình ? con thấy chẳng hề quen

Ngày con đi , phi trường sao quá lớn!
Mẹ ốm nhom; đôi mắt chưá trời buồn
Con nghe tim thắt ngang, con muốn đến
Ôm mẹ hôn, nhưng con lại không làm

Giờ quá trể, mười ba năm đằng đẵng
Mẹ lênh đênh trên sóng ? Mấy tầng trời ?
Nay nước mắt ứ từ xưa lẵng lặng
Cứ chực trào, theo thương nhớ mẹ ơi !

Cất tiếng hát, trông mây , con ru mẹ
Ạ à ơi ! sao cổ họng ngọng lời ?
Đêm nay trăng , có vì sao thật tỏ
Phải đây là mẹ tôi đó nhìn tôi ??


Tặng anh Mạc Phương Đình, đã cho cảm xúc qua "Cúng Mẹ "
Đông Hương

vendredi 29 octobre 2010

MÙA CHỞ NẮNG


Anh bỏ vào đâu muà chở nắng
Em về ôm gối mộng trên tay
Thu sang , qua cánh đồng mây lặn
Sợi nhớ chồn chân dưới cỏ dày

Anh mở cưả hồn ru em ngủ
Mưa vờ ưới ngọn lá gương soi
Mớ buồn phơi tóc em dài rủ
Giấc lẻ ngày xưa cũng đã rời

Chở hết khuôn nhung thềm tuyết mới

Cuộn chùm hoa trắng cánh lung linh
Uống chung ly rượu quên hờn dỗi
Anh hoạ thành thơ chuyện chúng mình

Chở hết cho em trời nước mắt
Cuộn tròn con cuốn chiếu mồ côi
Mời em cốc nước chưa tan bọt
Đánh đổi niềm riêng lấy nụ cười

Anh bỏ vào đây muà chở nắng

Em về bến nhớ hạ mù sương
Ghé vai anh khóc, miền môi mặn
Anh gọi em nàng " cơn gió hương "

đht

NỖI NHỚ TUYỆT VỜI


Từ khoảng cách thật xa mây trở giấc
Ngang tầm tay nỗi nhớ thật tuyệt vời
Từng con đường, bao nhiêu là mật ngọt
Quà tặng người, lệ nóng hổi tuôn rơi

Đến đâu rồi? từng trang đang đọc dở
Đến đâu rồi? sao vẫn mãi say mê
Đến đâu rồi? Không ! tôi không có thể
Dễ dàng quên tình đẹp giữa thu về

Trang sách mượn đưa hồn giàu cảm xúc
Nước làm nhoè,hàng chữ thả chơi vơi
Riêng với tôi, biển dầu dài tột bực
Vẫn ung dung ngồi ngắm mãi chân trời

Vì chân trời xa xa anh ở đó
Sóng trùng dương dìu đem tôi lại gần
Mỗi bước chân , hoa bên đường hé mở
Mười ngón tay tìm nhau ngót vài lần

đht

dimanche 24 octobre 2010

MẠ NÌ



MẠ NÌ
***
9/11 : Chiều ni đi làm về. Giờ là đúng15h. Đứng trong cưả sổ nhìn chồng tôi cắt nhánh kiwi , tôi vội bận áo chạy ra xin vài cành làm bouture cho Barbara.
Trong lúc đứng chờ anh cắt , tôi nhìn trời , chiều nay trời nhiều mây, tuy có chút khoảng trời xanh và nắng , nhưng mây xám rất nhiều.
Tôi suy nghĩ , cái trời này tôi vẫn thấy hoài nhưng cái tháng này tại sao nghe buồn buồn và không mấy thích nó . À , thì ra tháng này là tháng 11, tháng tôi ghét nhất trong năm từ khoảng 6 năm nay. Cũng cái lành lạnh , cũng gió heo may , cũng nắng hiu hắt và từng cụm mây nửa đen nửa xám đã để lại trong tôi khoảng trống vắng dà i, dài vô tận , tôi : một đứa con mồ côi mẹ ! Nỗi buồn dai dẳng khi mỗi ngày tôi còn sống , mỗi ngày tôi vội nuốt nước mắt mằn mặn , tôi ngắt ngoải, tự hỏi mình: mẹ đâu rồi, và tự trả lờ i: mẹ bỏ đi rồ i, và tự an ủ i: nhưng mẹ vẫn sống trong lòng đó , inou ơi!
Mạ nì ! ước mơ của con bây chừ không thể thực hiện nỗi , con có thể mơ 1 ngày nào đó con sẽ thành bà hoàng , con còn có thể mơ 1 ngày con sẽ giàu sang , con có thể mơ 1 ngày nào làm chuyến viễn du hoàn cầu , nhưng Mạ ơ i, con làm gì có thể quì bên chân Mạ , để đầu lên đầu gối Mạ, ôm lấy Mạ nói:
Mạ ơ i, Mạ có nạnh (lạnh nhưng lúc nhỏ tôi không nói được chữ L) không ? Nu nạnh như ngày còn bé con hay nói.
Mạ nì ! lúc ni răng con nhớ Ba và em Joe quá, có lẽ con lẻ loi cô độc , chừ con sống cho có sống , cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa cả . Mạ nì ! Chồng con con bên cạnh sao không thấy chút đầm ấm nào . Số con cũng như gia đình mình ; cả đời chỉ cứ đi tìm tình thương của người ngoại cuộc !!
Mạ nì ! lúc ni nếu còn Mạ bên cạnh , con sẽ chạy vô chạy ra nhà thường , hỏi cái ni cái tê ; con thèm ăn gạo lức muối mè Mạ làm , chỉ dễ như vậy mà ngày xưa con hay cự nự , Mạ nói đen , con nói trắng , Mạ nói trắng , con sửa đen . Chừ con tay không !
Tay không đây có 2 nghĩa , Mạ cũng không và tiền bạc cũng không . Suốt cuộc đời chưa bao giờ con nghèo bằng lúc này , Ba biểu con mua gạo lức muối mè nhưng không xu dính túi con lấy gì mua ? Ba cũng nghèo , có đồng mô dư vẫn hay gửi cho con làm quà . Con cũng buồn, nhiều khi nghĩ đến Ba và em , con muốn mua quà nhưng không thực hiện được , con chỉ biết gửi cho Ba và em trong mấy giấc mơ thôi!
Mạ n ì! con chắc con giống mạ , khi mô cũng có chuyện để viết nhưng không có giấy mực ngay lúc nớ hay con không rãnh , rồi con quên đi , rồi qua ngày sau , bao nhiêu ý nghĩ trở thành dĩ vãng , rồi con làm biếng không thèm nhắc .
Mạ nì ! con có thể bỏ việc ở đây để đi làm ở St Gaudens , lúc đầu con ham đi lắm vì ngày tháng nớ gia đạo bất hoà , con muốn bỏ đi xa 1 thời gian , và lại nhiều tiền hơn. Con có nói với ba , Ba giảng cho con hơn thiệt nên con thôi không đi nữa nhưng không phải vì Ba biểu mà con nghe lời ; Mạ biết tính con mà ! nhiều chuyện khác làm con bỏ ý định :
1/ Ở thành phố này con có nhiều kỷ niệm buồn , con đường từ nhà qua thành phố đó cũng vậy , thành phố có nhà thương Mạ đã từng hấp hối và chết trên tay Ba và con.
2/ Bỏ đây đi cũng như bỏ mồi bắt bóng , sống lang bạt như vậy con hết muốn , vả lại con đi rồi , ai sẽ mỗi đêm thắp hương bàn Phật , thắp hương cho các vị thần vẫn sống và phù hộ cho gia đình , ai thắp hương cho ông bà và Mạ ? Bàn thờ sẽ tẻ lạnh ngày đêm.
Con biết Mạ vẫn thương con và cảm nhận được những lúc Mạ về bên cạnh , chỉ có con mới có linh tính đó. Những gì con có bây giờ có bàn tay Mạ giúp .
Mạ nì ! gia đình con chừ có ai ngoài Ba , 2 em , anh Bằng . Con kể Mạ nghe cho vui chứ từ trên cao Mạ đã biết hết rồi . Con xa quá lo cho Ba không được , Joe hơn nửa đời người vẫn nửa trên trời nửa dưới đấ t, anh Bắng các con xem như anh ruột lại bi nan y và sắp sửa theo về cạnh Mạ . Em Lan có lẽ đời xưa với con là ruột thịt hay sao mà chừ con vẫn thưong nó?
Mạ nì ! hồi trước mỗi lần con xuống nhà , mới đến cầu thang đã nghe mùi xào nấu thơm phứ c, tiếng TV Mạ mở , tiếng nhạc cổ điển Ba hay nghe nay nhớ lại rộn ràng và vui quá . Chừ mỗi lần con xuống nhà xem thư cho Ba con ít lên vì cái trống vắng hoang tàn , cái yên lặng lạnh lùng. Con chỉ lên nhà những ngày trời nắng ráo , lại mở cửa sổ cho không khí nhộn nhịp ngoài phố xá uà vào, con đi lục lọi đủ chỗ hình như muốn tìm lại 1 cái gì xưa quen thuộc mà chừ con tìm không ra .
Mỗi lần ở nhà Ba Mạ về , cái trống vắng trong lòng con lại lở loét không có thuốc gì chửa lành mà cũng chẳng có keo gì dán lại được , chỉ trừ tay thần cuả Mạ !
Mạ nì ! con hay gọi Ba nói chuyện phiếm cho Ba vui , thèm ở bên cạnh nấu cho Ba 1 bửa ăn , dịu dàng hơn với Ba vì nhiều khi con cũng hay hục hặc với Ba . Lắm lúc nghĩ vậy, con thấy con ghét con lắm . Tội bất hiếu với Mạ với Ba con có tu ngàn kiếp cũng chưa chắc đền được .
Mạ nì ! lúc nhỏ Mạ nói với con kiếp trước Mạ có nợ máu với con nên kiếp này con sinh ra để đòi nợ ? Lúc mới sinh cho đến ngày mạ đi xa con chỉ làm Mạ khổ , chưa 1 ngày vui con đem lại cho Mạ; con chưa kịp nói được con thương mạ thì Mạ đã đi rồi
Mạ nì ! tối ni con viết những dòng này, tuy đen tối như mực nhưng nếu Mạ hiểu được con trong giờ phút này thì những ý nghĩ đen tối lại trở thành bao ánh sáng rực rỡ con gửi cho Mạ tự đáy sâu hồn con.
Mạ nì! đây là những lời tạ lổi rất chân thành , tuy đêm nay con mới viết ra nhưng thật là từ lúc Mạ bỏ đi xa . Mỗi hơi thở cuả con bây giờ là 1 dòng thú tội dài vô tận . Đêm nay con chỉ kết luận bằng : Mạ nì, con nhớ Mạ lắm .
Inou
đht





samedi 23 octobre 2010

HÀNG SỬ LỆ



Mỗi chữ thơ tôi, một lời tình
Xa hoa phú qúi : túi hồn nhiên
Kết từng hoa nhớ lên trang giấy
Mực vọng trời xa bóng của hình

Mỗi một đêm mang chút xíu buồn
Nghe lòng thổn thức gióng chuông thương
Gọi mơ thủ thỉ lời tâm huyết
Tấu khúc trường ca nhịp điệu mừng

Mỗi trời mỗi nắng , một đơn côi
Vần thơ canh gió lạc hồn tôi
Lang thang dừng của tìm khuôn dấu
Khuôn dấu người xa ấm cuối môi

Nên mỗi ngày tôi mỗi cứ đi
Gót lỡ mòn sau tuổi dậy thì
Con tim mở áo phơi lồng ngực
Khoe nét hồng trinh sử lệ thi

đht