vendredi 28 février 2014

THOÁNG QUA TIM ( Bất Chợt )


Chợt một thoáng dáng dấp người em gái . 
Bổng hiện về quanh quẩn ở đâu đây......
Lòng bổng nghĩ mấy giây rồi chợt tắt. 
Vì bóng người hun hút tận phương xa....
 
Tran Xuân Tin 

jeudi 27 février 2014

BỖNG NGỌT VỊ ĐỜI


CTNM (nằm viện)
cùng đám bạn văn
Cầm cuốn sổ 25 năm trước tôi tập tò dịch lại tác phẩm Kẻ Tiên Tri của Khalil Gibran cho qua những ngày tháng đau bệnh, thất nghiệp, chán nãn một thuở nào, giở trang đầu tiên đọc lại, những dòng chữ như đang cùng tôi nhảy múa:
Làm sao có thể ra đi trong thanh thản mà chẳng khổ đau? Không, sao ta có thể rời bỏ thành phố mà chẳng để lại vết thương lòng.
Dằng dặc là những chuỗi ngày đau khổ mà ta đã trải qua ở chốn tường thành. Dằng dặc là những đêm cô đơn; và ai có thể rời sự thống khổ và cô đơn mà chẳng đắng cay.
Hằng hà mảnh hồn ta đã tan tác trong các đường phố này. Hằng hà những đứa con của khát vọng ta, trần truồng đi trong những ngọn đồi này, và ta chẳng thể dứt bỏ nhẹ nhàng được.
Đó chẳng phải trang phục ta có thể cởi ra hôm nay; đó là tấm da ta phải đành lòng giật ra tự đôi tay mình
Đó chẳng phải một ý tưởng để ta dễ dàng dứt bỏ; đó là trái tim nguội lạnh bởi sự đói khát khôn nguôi
(Le Prophète, Khalil Gibran)
Tôi thở dài gấp lại, liên tưởng đến anh Chu Trầm Nguyên Minh, liên tưởng đến anh Thanh Hồ và không sao nguôi ngoai giòng nhớ.
Cả hai anh, nhà thơ và nhà họa sĩ tôi biết đều có chung một nỗi niềm, một vết cứa tình bạn chưa bao giờ lành. Chung qui cũng vì đời hai anh quá trọng nghĩa tình.
Nỗi đau của anh Thanh Hồ về người bạn thân thiết ngày nào cùng quẩn, trốn lính cũng ngộ. Ngày anh cất nhà, anh cương quyết phải chừa đường dọc hông nhà một mét dù chiều rộng nhà chỉ còn vỏn vẹn hơn ba mét. Cuối đường, sát tường dựng một thủ kỳ nhỏ che một lổ hổng tường, chỉ bởi nhà bạn đối lưng nhà anh. Anh nói để bạn anh có đường thoát khi bị khám nhà. Sau 75 anh bạn bay bổng coi như không biết có anh.
Còn anh Chu Trầm Nguyên Minh thì “tội” bảo bọc một người bạn của người bạn khi anh còn làm ở quân trường. Có lần vì vậy mà suýt phải ra tòa án binh nếu không nhờ chị Tùng Vân quen biết gỡ ra. Sau 75 anh chị cũng bị hồi mã thương khi sa cơ thất thế.
Năm 2003, gặp gỡ, nói chuyện với hai anh, nghe anh Thanh Hồ bực bội nói chuyện cùng anh Chu Trầm Nguyên Minh về nỗi đời, anh Chu Trầm Nguyên Minh chỉ nói chuyện đời nó đã là vậy thôi bỏ qua cho nhẹ lòng. Tôi không rành nên chẳng tiện xen ngang.
Nhưng nghe chừng vết cứa đó vẫn còn y đó. Chuyện đời đừng nghĩ đến thì thôi, tuổi già lại hay hồi tưởng, nhớ tới lại ngậm ngùi.
Có lần gần đây khi qua chơi cùng anh Chu Trầm Nguyên Minh, anh hỏi tôi: em thấy có nên gạt bỏ một khoảng buồn quá khứ không vui với mình không? Tôi biết anh vẫn canh cánh chuyện đó nên nói: việc đó là do anh. Nên hay không chẳng quan trọng gì so với việc thanh thản với tâm mình. Biết đâu họ cũng mãi mang cục đá nặng nề như anh trĩu buồn vì chuyện đó suốt khoảng dài mấy chục năm qua
Cánh thời gian bay hút đi, vệt đời dài vẫn cứ quét vào tim nhau những cơn đau nhói lòng. Anh Lê Vĩnh Thọ vẫn mãi đùa anh là nhà giáo làm thơ, việc đời cứ phải như việc dạy trẻ, gai mắt khó chịu thì không thể xuề xòa vuốt nhẹ bỏ qua. Tội nghiệp cho một chữ tình làm sao tròn trịa lăn trên cõi nhân gian đầy gai góc lọc lừa này.
@
Sớm hôm qua, tôi gọi điện cho anh vào giấc sáng thăm hỏi sức khỏe. Nghe gọi, cô con dâu của anh hỏi anh có trả lời được không, và sau đó là giọng nhẹ hụt hơi của anh làm tôi giật thót mình. Tôi nói anh chuyển lại cho cô con dâu để hỏi chi tiết và nơi anh nằm điều trị. Hóa ra anh đã vào bệnh viện Triều An từ mùng hai tết mà tôi chẳng hề hay biết do còn ở Nhatrang.
Vợ chồng tôi vào đến, thì đã có mặt một số anh em Quán Văn. Vợ chồng anh Trương văn Dân và Elena vẫn là những bạn sốt sắng với cánh anh em làm văn nghệ rồi Lê Ký Thương, Vũ Thế Thành… nồng ấm quanh anh. Gặp nhau anh mừng ra mặt và thăm hỏi từng người. Anh nói được sống cùng các bạn thì dại gì không sống. Anh dặn dò tôi đủ chuyện, tôi thì cứ nói thì còn nợ anh, từ từ trả... mặt vui nhưng lòng vẫn cứ buồn. Bây giờ bạn vây quanh, lát nữa đây tứ tán, nói như anh: bây giờ vui mừng thì cứ vui mừng, lát nữa lại tiếp tục… chiến đấu. Anh lại nhắc đến vợ chồng Út Chiến, tiếc lâu quá không gặp để Tiểu Nguyệt hát lại bài ca Năm Mới cho anh thỏa khóc lại một lần. Đúng anh trời sinh ra là để làm…thi sĩ. Bà xã tôi tuy không hát nhưng anh cũng đủ rơm rớm dặn “canh” tôi đủ chuyện. Vậy đó, thân anh còn lết bết như vậy cứ lo chuyện bao đồng. Vũ Thế Thành rổn rang chuyện dưới đất trên trời cùng anh. Trương văn Dân lại rủ anh đi thêm một chuyến Paris để sáng sáng ra phố tìm lại bà đầm bán bánh mì. Trông anh thật sảng khoái giữa tiếng cười nói và cả tiếng ca bài Lời tình buồn từ điện thoại của anh Vũ Thế Thành mở cho anh nghe. Ai nói vào bệnh viện không khí nặng mùi ê te?
Không viết được, không vào máy được là cả sự bực bội của anh. Anh làm việc như  sợ quỹ thời gian không đủ, không kịp. Anh đã thể hiện nghiêm chỉnh tính cách anh vẫn nói : khi mình cầm viết, phải có trách nhiệm với lịch sử và cuộc đời và chịu trách nhiệm cả với những người cùng giòng sống quanh mình
Nhìn lại quanh tôi hôm nay, không ai nhận mình là nhà này nhà nọ, chỉ là những người có khát vọng viết như một trải nghiệm sống và bộc bạch nỗi lòng để lấp bớt những nỗi niềm và hoài bão đã phôi phai dần theo năm tháng.
Chỉ còn đọng lại những bạn đời theo cùng năm tháng như những chứng nhân giữa đành hanh cuộc sống. Đời bỗng vui như cuốn Tương Tri nằm im bên gối để anh cảm nhận nơi xa các bạn vẫn dõi theo.
đặng châu long
12-02-2014

mercredi 26 février 2014

BUỒN VUI ĐỜI QUÂN NGŨ

Trần Xuân Tin





 Nhân dịp nghe lại bản nhạc : Người Nhái Hành Khúc có câu : Liên Đoàn Người Nhái như những bày ma trơi, tay chiếc dầm bơi và tay mang súng thép . Khi tấn công như sóng thần dâng bờ . Dù một người Nhái cũng gây xáo trộn mật khu xâm lăng . Giật mình tôi thấy mới đó mà đă 37 năm rồi . Với tuổi đời hơn ngủ tuần, tuổi của tri thiên mệnh, dĩ vãng như vờn lại trong tâm khảm để viết lên những dòng chử mà thời gian và không gian tuy xa cách nhưng vẫn còn in dấu
Sinh trưởng trong một gia đình với 13 anh em, làm con trưởng được sự nuông chìu và nhiều kỳ vọng của ba má tôi, đã cho tôi trong thời gian còn thơ ấu, vào tuổi 3 hoặc 4 tôi không còn nhớ rõ , khi ba tôi còn đang tại ngũ ở Đông Hà, nhiều lần tôi đă được quân đội Pháp trong những chuyến bay thám thính, được họ cho tôi cùng đi với họ và rồi cũng nhiều lần trốn với má và các em tôi ở dưới hầm khi nghe được Việt Minh đi ngang . Ba tôi đă kể lại cho tôi sau này khi tôi có đủ sự hiểu biết , đó là những lần mở đường cho đơn vị .
Được nội trú tại trường Bình Linh (Pellerin) Huế, sau đó nội trú tại dòng Thánh Mẫu Phú Xuân và cũng từ đó miền thi Tiểu Học vào năm 1960. Trong thời gian này, là một giúp lễ cho nhà dòng, vào thời bấy gìờ, Cha Nguyễn Văn Thuận (sau này là Hồng Y tại La Mã) là bề trên của Tiểu Chủng Viện Phú Xuân đă chọn và dẫn đưa tôi vào chủng viện . Kể cũng nên nhắc lại trong quãng đời vào tu viện đã cùng với ba má tôi rất nhiều lần tham dự những tổ chức Điền Kinh Quân Khu I . Ba tôi đă một thời vàng son trong giới lực sĩ . Ông là lực sĩ Điền Kinh và vô địch Việt Nam suốt 7 năm trời và cứ mỗi lần ông giựt giải vô địch từ vůng, Quân Khu, rồi đến toàn quốc, tôi cũng được dịp may đi khắp các vůng đất nước, khi thě Huế, Đà Nẵng, Nha Trang, Sàigon, ..v..v..
Vào chũng viện được 3 năm thì cuộc cách mạng 1-11-1963 bùng nổ, lúc đó tôi đă được dời về Tiểu Chũng Viện Hoan Thiện (nằm sau trường Thiện Hữu (Providence) Huế).
Năm 1965 tôi trở lại xin Bề Trên về Nha trang, Tiểu Chũng Viện Sao Biển vì ba tôi đã được thuyên chuyển về Trường Hạ Sĩ Quan Đồng Đế . Thế rồi năm tôi học lớp Đệ Nhị (Second) vì lý do sức khỏe tôi được xin ra khỏi dòng và tiếp tục học tại trường LaSan Bá Ninh Nha Trang . Học xong phần Trung Học đệ nhị cấp 1967, tôi cũng đă chứng kiến cảnh kinh hoàng của Tết Mậu Thân 68, và rồi, phận làm trai trong thời chiến tôi đă tình nguyện gia nhập khóa 6/69 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức , và từ đó sau những tháng ngày huấn luyện, Liên Đội Người Nhái đă đến Quân Trường tuyển chọn trong khóa tôi và 6/69, 1/70, và 2/70. Tổng cộng 86 người tình nguyện trắc nghiệm về thể chất để về LĐNN, sau 4 tuần vừa chạy ở Vũ Đình Trường, vừa bơi lội ở hồ tắm Thủ Đức, thĩnh thoảng lại đưa lęn hồ tắm Đô Thành. Và cuối cùng chỉ còn võn vẹn 20 sĩ quan về LĐNN. Nói như vậy không có nghĩa là anh em chúng tôi đã là sĩ quan Người Nhái. Và rồi cuộc đời binh nghiệp đă nối liền với Liên Đội Người Nhái ròng rã 6 năm trời tính đến ngày 30-4-1975 .
Ngày về trình diện BTL/HQ để lãnh quân trang, quân dụng và trực chỉ vễ LĐNN, đồn trú tại Hải Quân Công Xưởng, Bộ Chỉ Huy với một văn phňng nhỏ, CHT là HQ Thiếu Tá Trịnh Hòa Hiệp và CHP là HQ Trung Úy Hòang Dần. Được CHT ban huấn từ và được bổ nhiệm làm SQ Trực Hành Quân, thực sự tôi ngẫn ngơ vì chưa một chút kinh nghiệm nào, một câu hỏi thật lớn trong đầu tôi ? Tại sao CHT giao cho mình trọng trách đó ? Việc gì người khác không làm được, Người Nhái phải làm được, rồi anh sẽ biết sau này khi anh thụ huấn khóa Người Nhái, nhìn ánh mắt và nụ cười hiền từ của ông như một người cha thương yêu con cái, tôi khẻ nói : Tuân Lệnh.
Sau vài tháng, vừa trắc nghiệm thể chất vừa chọn đủ số SQ ra trường từ Thủ Đức, Đồng Đế, HQ Nha Trang và được lệnh đi học Anh Văn, vừa làm SQ Trực tại tạm trú hạm hoặc LĐNN. Cũng nên nhắc tại Tạm Trú Hạm, còn rất nhiều SVSQ/HQ đang cùng học Anh Văn với chúng tôi để chờ du học các khoá OCS sau này . Trong vòng mấy tháng trời trau dồi sinh ngữ, chúng tôi đã đủ điểm để đi du học khóa Người Nhái tại Hoa Kỳ . Trong đó có SQ khóa 5/69, 6/69, 1/70, khóa 19 HQ, 20 HQ đang chuẩn bị sẳn sàng lên đường thụ huấn.
Thế rồi cuộc đời của tôi đă qua một ngã rẽ khác, LĐNN đang mỡ khóa Tháo Gỡ Chất Nỗ Người Nhái tại các trường Quân Cụ và trường Người Nhái tại Cam Ranh (Khóa 4 EOD) đồng thời chuẩn bị mỡ 1 khóa Hải Kích (Seal) (khóa 6 NN). Tôi đă được chọn về Tháo G Chất Nỗ và cũng từ đó từ giă bạn bè trên đường sắp học .
Họ đă khuyên tôi nên đi du học vì đã lãnh quân phục và  hoàn tất hồ sơ giấy tờ, hơn nữa trong số những anh em, tôi là người mà các bạn vẫn xem là người nhanh hẹn nhất. Và cũng mở thêm một dấu ngoặc nơi đây để biết rő thêm về sinh hoạt của Liên Đội Người Nhái. Thật sự liên đội gồm có 4 cơ cấu: Hăi Kích (Seal), Tháo Gõ Chất Nổ (EOD), Trục Vớt (Salvage) và Trợ Kích (Phòng Thủ Hải Cảng). Mỗi cơ cấu đều được trắc nghiệm qua phần Thể Chất, sau đó được gởi đi thụ huấn của ngành chuyên môn. Riêng tôi đă cùng 29 anh em kể cả SQ, HSQ, và Đoàn Viên tại trường Quân Cụ để học mìn bẩy, đạn dược trên mặt đất, và sau khi tốt nghiệp lại được gởi đến quân trường Người Nhái tại Cam Ranh để hoàn tất tháo gở, chống đặc công, và mìn bẩy ở dưới nước . Liên Đội Người Nhái như một thân cây trong đó có 4 nhánh để đúc kết những công tác đặc biệt khi học trong những ngành chuyên môn của mình. Về Trục Vớt họ có những công tác không kém gì Hải Kích, Tháo Gở . Khi một chiến hạm hay thương thuyền bị chìm bởi thủy lôi của địch, vì thủy đạo là đường mạch chính cho sự lưu thông nên phải được trục vớt . Nếu trên chiến hạm còn những đạn dược nguy hiểm thì phải phối hợp với Tháo Gỡ Chất Nổ cùng công tác với nhau như một lần chiếc HQ327 chìm tại Mỹ Tho mà đã làm cho BTL HQ lên cơn sốt và tôi lúc đó làm trưởng toán 7 Cát Lái, phối hợp với toán Trục Vớt đã hoàn tất nhiệm vụ.
Cũng có lần công tác tại Hội An, EOD và Seal hợp tác yểm trợ cho nhau . Hoàng Đình Tiến cùng khóa SQ với tôi đang trưởng toán Hội An cùng tôi trưởng toán Đà Nẵng hợp lực với nhau đem gần 200 thỏi bangalor phá hủy mạch đạo để đủ độ sâu cho cho các giang đỉnh của ta trong công tác hành quân diệt địch . Lần đó tôi đă bị đặc công Việt Cộng gài mìn tại làng kế cận CCHQ/Hội An, đó cũng là công tác đặc biệt và thoát chết .
Tháng ngày trôi qua, ra trường quân cụ với thứ hạng 1/29. Sau đó được gởi đi thụ huấn khoá 4 Người Nhái EOD (Explosive Ordinance Disposal) tại Cam Ranh cůng với khóa 6 Người Nhái Hải Kích. Ngày đầu tiên đến quân trường, phải nói là hãi hùng khi nhìn hai câu đối viết tắt tại cổng : Người Khác Không Làm Được, Người Nhái Phải Làm Được. Một Lần Đến Đây Vinh Dự Suốt Đời . Đó là một sự hào hùng mà tất cả anh em khi ra trường, mang theo suốt cuộc hành trình chiến đấu và tôi cũng đoán chắc rằng trong những tháng ngày còn lại của cuộc đời, nơi quốc nội cũng như trên những vùng đất tạm dung trên toàn thế gìới .
Sau những tháng ngày thụ huấn tôi nhận xét, chưa một quân trường nào có đường lối huấn luyện như Người Nhái, vì họ được đào tạo bao gồm các bộ môn đặc biệt, các kỷ thuật bén nhạy của các quân binh chủng như Nhảy Dù, BĐQ, Và Thủy Quân Lục Chiến v..v.. Đã được huấn luyện những sự cam khổ, chịu đựng tháo vát và mưu sinh thoát hiểm ... Kể cả những đắng cay mà Huấn Luyện Viên Trương Phùng Bá, Diệp Thái Hòa, Lê Văn Chí, ...vì nhiệm vụ đă cho các khóa sinh nếm mùi khổ nhọc tập chịu đựng, nhẫn nại để đi đến thành công, sau này tuôn đổ ra công tác khắp 5 vùng duyên hải .
Ngày ra trường cũng lại đến 1/28 dẫn đầu lớp học . Khóa tôi ra trường vőn vẹn 4SQ, 5HSQ, và 19 Đoàn Viên mà giờ đây đếm trên đầu ngón tay chỉ liên lạc được Trần Ngọc Tánh, Nguyễn Văn Bá . Niềm vui của 4 and em SQ chúng tôi đă được thăng cấp Thiếu Úy khi còn trong quân trường , và đã đuợc HQ Đại Tá Trịnh Quang Xuân, Tư Lệnh Vůng II Duyên Hải gắn cấp bậc khi ra trường .
Một chuyện buồn vui trong đời quân Ngũ, trong ngày mãn khóa chọn toán để để phục vụ . Tôi đă chọn SQ Liên Toán Trưởng vùng II được đặc tại Cam Ranh, nhưng sau khi nghĩ phép 1 tuần trở về trình diện liên đội để nhận sự vụ lệnh , thì không phải là vùng II mà là vùng I Duyên Hải tại Đà Nẵng. Chỉ Huy Trưởng còn ân cần nhắc nhở , là em cứ ra ngoài đó đi, CHT sẽ thuyên chuyển em về như ý muốn một ngày rất gần . Phải đến Mùa Hè Đỏ Lửa khi CCHQ/Cửa Việt thất thủ tôi mới được triệu về Trưởng Toán 7 Cát Lái .
Sau đây là quá trình hoạt động trong 5 năm tròn phục vụ tại Liên Đội Người Nhái (Liên Đội đã được đổi thành Liên Đoàn Người Nhái khi về đến Cát Lái) mà những công tác sau đây đă để lại trong đời binh nghiệp của tôi, đă in hằn trong tâm trí tôi không bao giờ quên được .
Ngoài những công tác EOD là lặn thám sát hằng đêm, những chiến hạm hoặc thương thuyền ngoại quốc cũng như quốc nội, chúng tôi còn có nhiệm vụ phối hợp hành quân của các căn cứ Hải Quân đồng thời trực tiếp nhận lănh trách nhiệm với các đơn vị bạn (MACV) trong nhũng công tác hành quân diệt địch, chống đặc công Việt Cộng .Chúng tôi còn có những công tác đặc biệt khác như phá hủy các công sự của địch , đặt các hệ thống phòng thủ của mình cũng như những đơn vị Hoa Kỳ trên các địa đạo hoặc cao điểm mà chúng ta nghi ngờ có địch .

Vớt Xác của Chuẩn Tướng Phan Đình Soạn và Đại tá Ngô Hán Đồng Tại Vůng I
Vào tháng 2, sóng gió vẫn còn trong mùa biển động tại Đà Nẵng, trong một chuyến công tác hợp báo với Đệ Thất Hạm Đội . Chuẩn Tướng Soạn (CHT Pháo Binh) và Đại Tá Đồng đă cùng những người tùy tùng báo chí đã bị tử nạn khi chiếc trực thăng chở họ do 1 Thiếu Tá Phi Công Mỹ , cánh quạt đập vào Đài Chỉ Huy và rớt ngay trên biển. Sau 27 ngày tìm kiếm của Giang đoàn Trục Vớt Mỹ, nhưng không tìm được . Tư Lệnh HQ/V1ZH lúc đó là HQ Đại Tá Hồ Văn Kỳ Thoại đă gọi toán tôi trình diện và ra chỉ thị cho tôi bằng mọi cách để tìm kiếm chiếc trực thăng mà trong đó còn 3 người mất tích . Nảy ra một ý kiến trong đầu tôi liền xin TL cho một đặc ân là nếu chúng tôi có thể tìm được thì xin cho những ghe đánh cá (hợp tác với chúng tôi trong công tác tìm kiếm) được đánh cá 3 ngày trong vùng cấm để trả ơn cho họ . Thế rồi tôi tìm được 3 chiếc giả cào và ra đến mục tiêu nghi ngờ chiếc trực thăng lâm nạn . Sau nữa ngày tìm kiếm, lưới ca 3 chiếc ghe chạm phải mục tiêu ngầm ở dưới đáy biển, chúng tôi đă lặn thám
Đây rồi chúng tôi đă tìm ra cánh cửa mang số I (Quân Đoàn I) và nghĩ rằng thân của trực thăng không xa vị trí đó. Sau đó chúng tôi đă tìm thấy, BTL đã thông báo cho chiếc tàu trục vớt Mỹ, với trang bị dụng cụ tối tân, hy vọng họ sẽ vớt một cách dễ dàng, thực sự người Mỹ họ muốn đảm nhiệm công tác đó vì thiếu tá phi công Mỹ bị kẹt lại trong trực thăng.
Sau 4 ngày họ lại đánh mất vị trí, vì thời tiêt lúc đó sóng gió nhiều và biển động. Một lần nữa TLHQ lại cho toán tôi trình diện, nhưng lần nầy tôi xin được đích thân trục vớt chiếc trực thăng lên.
Hai hôm sau , kể ra tròn 34 ngày chìm sâu dưới lòng đại dương, toán của tôi phối hợp với một số anh em thuộc sở phòng vệ duyên hải, đồng thời được Tr/uý Trần Cao Sạ từ LĐNN ra, chúng tôi đă xin quân vận cho chúng tôi một cần trục 20 tấn, và sau đó trong 2 ngày công tác, tìm thấy và vớt chiếc trực thăng về ngay trước BTL/HQ/VIZH, lúc bấy giờ Báo chí đăng những nguồn tin sai lạc nhưng tôi không muốn đính chính. Công tác này tôi đă được tưởng thưởng cấp sư đoàn và không vụ bội tinh danh dự.
Một chuyến công tác khác, chúng tôi cũng vớt một chiếc trực thăng lâm nạn dưới đèo Hải Vân và vị phi công đó đă găp gở nhau tại thành phố Savanah, Georgia.
Tháo gở chát nổ Người Nhái phải nói là nuôi ba năm làm một giờ, ai đã từng phục vụ tại Duyên đòan 11, Căn cứ Hải Quân Cửa Việt chắc cũng biết đến toán của chúng tôi, công tác gở mìn , chống Đặc công Việt Cộng, như ăn cơm bửa, luôn luôn đặc trong těnh trạng báo động mọi ngày, và phải làm an toàn hoặc tháo gở mìn hằng ngày.
Tội còn nhớ trong một lần công tác, tôi và toán cố vấn Mỹ, đã bắt được một tên VC và hạ sát 2 tên nữa trong khi đem mìn HAT2 thả ở giưã giòng sông Cửa Việt. HAT2 là một loại mìn nặng 300 lbs và được điều chỉnh nổ bởi 2 vị thế, kích nổ theo sức ép của tàu hoặc thương thuyền đi qua nó và tự phá huỷ nếu không đủ độ sâu. Trong đêm tối, sau khi điều tra tên bị bắt chúng tôi đă lặn suốt đêm trêm dòng sông Cửa Việt, thủy đạo nối liền ra Biển Thái Bình Dương, bên kia là làng Gio Linh.
Sau 5 tiếng đồng hồ chúng tôi tạm ngưng vì trời đã hừng đông, đang uống cà phê tại toán, một tiếng nổ kinh hoàng, làm lung lay cả căn cứ, trái mìn đã nổ vì thủy triều đang xuống, và tự phá hủy, thoát chết. . .wow !. .
Và rồi mùa hè đỏ lửa lại đến, sau khi căn cứ Cửa Việt nhận được lệnh rút lui. Tôi được thuyên chuyển về trưởng toán 7 Cát lái, nằm ngay bên cạnh biệt đội tháo gỡ và BCH/LĐ/NN. Nơi đây tôi đă có những công tác, và cho đến giờ này , trong giấc ngũ thỉnh thoảng lại hiện về.
Một lần lãnh nhận công tác lặn tại cầu Tân Cảng, 8 chiếc thiết giáp M 48 trong chương trình Việt Nam Hóa chiến tranh 1 đổi 1 ( lúc tất cả những người lính Đồng minh trở về quê hương họ) , 8 chiếc thiết giáp đó đang trên một Pontoon thì bị sóng gió đánh chìm xuống đáy dòng sông ngay tại cầu Tân Cảng. Thoạt đầu chúng tôi tưởng tượng sẽ đụng đầu vào thiết giáp. Nhưng không. Sau khi lặn thám sát, tất cả đều chìm trong bùn non, thật sự phải vất vả lắm mới thấy, và cứ mỗi buổi sáng trước khi thám sát dùng vòi rồng cứu hỏa, mang xuống tận đáy, hai anh em trong toán phải giữ ống và cho xả nước, sau đó mới tìm thấy. Chúng tôi phải xin 1 chiếc M48 khác để trên bờ, học hỏi. Phải dùng dây cáp loại nào?, chịu sức nặng bao nhiêu? Móc ở chổ nào? Cần trục phải cần bao nhiêu tấn? Bao nhiêu câu hỏi. Vậy rồi 10 ngày sau công tác đă hoàn tất. Đúng là " Người khác không làm được, Người Nhái phải làm được".
Một dạo khác, đặc công thủy gŕài mìn tại CCHQ/Cát Lái, Nơi Câu Lạc Bộ Thủy Cung, đã phát một tiếng nổ khủng khiếp, cũng may là khoá sinh Người Nhái đã được gởi đi thụ huấn sớm hơn 2 tuần, lần đó phải nói là thật sự va chạm với tử thần. Toán tôi gồm có Nguyễn Huệ Thảo, Nguyễn Viết Tế, Trần văn Định vŕ Phạm Minh Trang đă thâu hồi được 4 trái mìn còn lại và vô hiệu hoá 5 ngòi nổ chậm bằng hóa học mà VC đã cố gắng cho nổ vào đúng 7 giờ 30 sáng trong lúc chào cờ cuả đơn vị. Nhưng không may cho tôi, đă bị một ngòi phát nổ khi Phó Đề Đốc Đặng Cao Thăng Tư Lệnh Lực Lượng 214 xuống Thanh tra vụ nổ. Tư Lệnh đă đến sau Câu Lạc Bộ Thủy Cung, nơi đó còn có kho đạn của Tiền Doanh Yểm trợ, cũng nơi đó tôi cũng tìm thấy 2 quả mìn và vô hiệu hóa ngòi nổ đã để lại dưới bao cát, khi Tư Lệnh đến gần tôi vội lấy cái sô đựng nước đậy lại ngòi nổ trước mặt ông nhưng không ngờ đă đến giờ kích hỏa, tay chân và mặt tôi đầy máu, không suy nghĩ tôi liền chạy thẳng tới bệnh xá và được đưa về BTL/HQ. Giữa đường ngay trên câù Tân Cảng, xe jeep bị trở ngại, đành phải đón Honda ôm về bệnh viện, đến tận cỗng Quân cảnh không cho vào, oái ăm thay , nhưng sau đo khi trình bày, họ đã đem tôi vào phòng cấp cứu và sau đó tôi được huy chương cao quý (chiến thương bội tinh). Cùng thời gian đó, khóa của tôi một người bạn đă ra đi , cũng chính loại mìn đó, VC đă gài tại bồn dầu Cát Lở, HS1 Nguyễn Hoàng Sơn tử thương trong khi thi hành công tác.
Thế rồi đầu năm 1974 tôi đă mất thêm một thằng bạn thân thương, nhập ngũ cùng ngày, học cùng trường. HQ Trung Uý Lê văn Đơn tử trận tại Hoàng Sa, tôi cũng được tháp tůng đem thi hài bạn hiền về mai táng tại xóm dừa Nha Trang.
Một công tác khác khi còn ở toán Cam Ranh, đi lặn xác của viên phi công A 37 tử nạn tạ Phan Rang. Chiếc A 37 đã nổ tung trên San Hô ở bờ biển Cà Ná Phan Rang. Một lần khác công tác cho chiếc F 4 E tử nạn tại hồ Hồ Xuân Hương Đà Lạt.
Và rồi 1975 trưởng tóan tại Qui Nhơn, ngày tới nhận đơn vị và trình diện CHT/CCHQ/Qui Nhơn. HQ Tr/tá Võ Hữu Danh, hai chiếc thương thuyền Nhựt Lệ và Trường Sơn của Hỏa Xa Việt nam đã bị VC đánh chìm ngay tại cầu Quân Cảng. Vậy là công tác trục vớt bất đắc dĩ lại đến với tôi. Sau một tuần lễ, cũng vŕo dịp này HQ Đại Uý Trần Cao Sạ lạ được chỉ thị cůng với toán tôi trục vớt 2 chiếc kể trên. Hình như tôi và anh Sạ cùng có những kỷ niệm buồn vui để rồi bao nhiêu năm trời xa cách lại được gặp anh chị tại Florida và chúng tôi đã ôn lại những kỹ niệm của những ngày công tác bên nhau. Chiếc Nhựt Lệ đă được vớt lên. HQ Tr/tá Lê văn Thi Hạm trưởng và trên đường kéo chiếc Nhật Lệ về Sài Gòn cũng là thời điểm đau thương của đất nước, cuộc di tản từ Miền Trung về. Tôi vŕ anh em trong toán đă rời khỏi CC/HQ/Qui Nhơn vào lúc 23 giờ thứ hai ngày 31 tháng 3 năm 1975.
Khi về trình diện LĐNN lại được biệt đội thuyên chuyển về làm trưởng toán Vũng Tàu (Cát Lở). Sau 18 ngày quê hương mình trong khói lửa, đã mất vào tay giặc thù.
Tôi cùng anh em đã rút khỏi Cát Lở (khi nghe tin Đaị Tướng Dương Văn Minh ra lệnh buông súng) và trực chỉ Singapore.
Để rồi sau bao nhięu năm qua, người anh cả của chúng tôi HQ Tr/tá Trịnh Hňa Hiệp đă ra đi trên mãnh đất tạm dung này. Xin được kính cẩn nghiêng mình chào vị CHT đáng kính.
Và đây cũng vài dòng tâm sự, cảm thông cho một người đă từng phục vụ, đă từng đem trọn đời trai trẻ, hy sinh cho lý tưởng tự do đă từng nếm mùi cay đắng trong đường binh nghiệp .
Thật sự viết lách không phải là nghiệp của mình nên đôi khi viết rồi lại bỏ. Nhưng vì tháng 5 năm 2007. Hội Aí Hữu Cưụ Sĩ Quan Hải Quân Các Khóa Lưu Đày và Thân Hữu được tổ chức tại Houston, Texas. Như một nén hương lòng cho tất cả những người bạn thân thương thuộc LĐNN và SQHQ Các Khoá Lưu Đày đã nằm xuống vĩnh viễn trên quê hương dấu yêu cũng như tại Hải Ngoại.
Kính chào trong uất nghẹn
Cưụ HQ /Trung uý NN Trần Xuân Tin

mardi 25 février 2014

TÌNH BỖNG XÓT XA

 Một cõi đi về không có nhau 
Đông qua, thu lại buốt niềm đau
 Xuân thắm không vui, buồn nắng hạ
 Bốn mùa tim gọi nhớ xôn xao 
 *
Mộng ước chưa tròn nay cách xa 
Em đi biền biệt chỉ còn ta 
Mây trắng che nghiêng, chiều rớt vội
 Bâng khuâng lòng chợt nhớ quê nhà 
*
 Những điều chưa nói… thôi không nói
 Nỗi niềm sâu kín dẫu khôn nguôi 
Hẹn ước bên kia cầu sinh tử
 Một lần ly biệt mấy lần vui 
 *
 Một cõi đi về tôi với tôi 
Hương thu lay động, lá thu rơi 
Em vẫn đi ngang từng cơn mộng 
Nhìn nhau độ lượng… vết thương đời
Yên Sơn

PHỐI ÂM




HOA BIỂN
( mượn tên em - viết tựa thơ
nhớ nhau từ ấy , bây giờ , mai sau )

CN .

sóng trộn nắng nhuộm chân trời lóng lánh
như rừng mai . triệu triệu cánh vàng ươm
anh muốn hái giữa điệp trùng óng ánh
chùm sóng vàng - hoa biển - gởi về em !

hôm nay anh về thăm lại biển
với nỗi nhớ em cũng rực vàng
trên mặt cát . dấu chân em ẩn hiện
vì nỗi mơ anh mà sóng chẳng bào mòn ?

biển ngoan hiền . một ngày lặng gió
mơ hồ nghe còn rõ tiếng em xưa
mắt đắm đuối trêu môi hồng rực rỡ
hôn em đi . mặc kệ gió giao mùa !

đóa hoa biển trên tay anh vàng rực
lóng lánh tên em và nỗi nhớ anh
lại muốn ép bờ môi tình rất thực
lên điệp trùng thương nhớ sóng long lanh !

nếu em đón anh về từ biển
hãy giữ yên những cơn gió cao nguyên
bởi hoa biển mong manh dễ vỡ
mà tình mình anh muốn thật bình yên !
 
Cao Nguyên


HOA BIỂN BÂY GIỜ


ngày ấy ước tên em Hoa Biển
để người viết tặng một bài thơ
ngón gầy em lạc trên cát nhuyễn
gió thổi bay sao chợt mắt mờ

*
em ngắm hải âu dang cánh trẻ
 tầm nhìn chạm phải bóng đơn côi
trong từng bọt biển tan vào đá
giọt lệ hồng cay xoa xuýt môi
 *
nhớ lắm bài thơ xưa anh viết
Hoa Biển nhưng không là cho em
màu tím hoang đường buồn da diết
vì nỗi mơ người ray rứt tim
 *
em vớt trên tay vài giọt mặn
hương biển đầy dư vị chuyện tình
thuở mới biết mình thương anh lắm
em ép bờ môi hôn đóa xinh
 ***
mơ ước xưa còn vang âm nhớ
nỗi lòng em thuở mới yêu anh
cánh Hoa ngày ấy vò tay vỡ
bây chừ - trên cát mang tên em
 
đht
 

lundi 24 février 2014

THỜI TÌNH XA



(gởi về Huế tặng O, Ôn
chuyện tình xa thuở mình còn rất Xuân)

O còn bẽn lẽn nụ cười
khi Ôn nhắc lại một thời tình xa
dòng Hương rực ánh trăng ngà
thơ Ôn ví cuộc Ngân Hà phối duyên

mưa Ngâu rũ ướt Trường Tiền
mà đường Thành Nội còn nguyên dấu hài
sóng đôi lòng ngại chạm vai
nên đêm mơ tựa lời ai thì thầm:

"... O à, hoan hợp trăm năm
phải đâu chỉ tóc cậy trâm cài vào
vôi hồng nhờ thấm cau trầu
O không ưng nhận e màu tình phai..."

điệu cầu duyên ngỡ quan hoài
dư âm vọng khúc chưa ngoài tầm ưu
thời gian vàng ánh dương chiều
nhớ tình Ôn gọi lời trêu, O cười !

Cao Nguyên

dimanche 23 février 2014

DÒNG LỆ NHỚ

( thương gởi M ... ngày về gặp Mẹ
để nhận đầy dòng lệ trong tim)

biết gặp Mẹ, Con sẽ buồn ghê lắm
nhưng đành thôi, nước mắt cũng đang chờ
nắm tay Con, thần trí Mẹ trong mơ
mỗi chớp mắt, lòng xoáy thành tiếng nấc

đau dữ lắm phải không? Mẹ gật
gặp lại Con, cơ thể bỗng dưng vui
giọt nước mắt lăn, rất chậm qua môi
những nếp nhăn, đã biết cười - rất vội

giữa sống, chết - Mẹ nhẹ nhàng đón đợi
gần gọi xa, vời vợi những dung nhan
ký ức bộn bề, mở ngoặc từng trang
thương yêu lắm, muốn đi mà chưa thể

nhìn thấu đời Cháu, Con - Mẹ kể
Mẹ này Con! Bà này Cháu! nhiêu khê
da bọc xương, khô sớ thịt cõi về
chút hơi mọn, chạy dọc lề cõi sống

thân thể Mẹ cứ cồn lên tiếng động
đập vào tim, nhói từng đoạn đời qua
mỗi rùng mình, máu quánh lại trong da
mỗi co thắt, triệu tế bào dẫy chết

hiu hắt thở, đường ngắn dần - dốc hết
đuối tầm nhìn, đợi chợp giấc hôn mê
tay chưa buông, bởi trăn trở bộn bề
lời kinh nguyện chảy tràn khe hấp hối

rồi thoáng chốc, Mẹ về quê rất mới
đất rùng mình hé cửa tiễn hồn bay
ngôi sao Thương chợt tắt khỏi đời này
chỉ còn giữa tim Con dòng lệ nhớ !

Cao Nguyên

ĐƯỜNG MÂY LỐI GIÓ

 
 
 
 
Nhớ thời lối gió đường mây
Nhớ sông núi cũ, nhớ ngày tang thương
 
Một thuở phi bào khăn quàng tím
Ngày ngày quanh quẩn vạn đường mây
Hăm chín tháng tư tàn cuộc chiến
Ba sáu năm qua cuốc với cày

Một thuở súng bên hông xuống phố
Cánh bay xao động áo Trưng Vương
Nhớ giờ tan học chào cô nhỏ
Hỏi đợi chờ ai trước cổng trường

Một thuở thu về ngang xứ Huế
Tóc dài lộng gió thơm Hương Giang
Đồng Khánh cười nghiêng tà áo tím
Che nón bài thơ nhặt lá bàng

Một thuở Cù Hanh thăm phố núi
Cưỡi con ngựa sắt đón Pleime
Lên đồi, xuống giốc ai cười nói
Mờ mịt hoàng hôn quên lối về

Một thuở đất trời không có tuổi
Đời nương lối gió vẹt đường mây
Đêm về chếnh choáng trong hư thực
Đâu tính tương lai, tháng với ngày

201011
 
Yên Sơn

samedi 22 février 2014

MAI NÀY


May này giở lại trang nhật ký
Sẽ nhớ được ai, đọc những gì?
Từng khúc quanh đời không hương vị
Xóa dần ký ức thuở thiên di.

Mai này nhắc lại câu hạnh ngộ
Có lẽ mình ta đối bóng sầu
Người đã mang tình vào thiên cổ
Nhớ ai như nhớ vạn mùa ngâu!

Mai này góp nhặt màu kỷ niệm
Của những thăng trầm kiếp bể dâu
Gửi lòng ly khách vào tâm nguyện
Để nối hồn thơ với giang đầu.

Cứ thế! Bốn mùa đong ngày tháng
Nắng, gió, mưa, sương! Chập choạng đời
Mai này đến cuối mùa phiêu lãng
Có lẽ tầm xuân vẫn mù khơi!

Thì đã quen rồi: mưa hay nắng
Cũng mang dấu ấn của lụy phiền
Thời gian gõ nhịp buồn xa vắng
Vọng mãi trong tim khúc hạo nhiên.

Cho dù tóc vẽ đường mây trắng
Và chân có mỏi bước dặm trường
Mai này khi biển yên, sóng lặng
Sẽ tìm nhau trên chuyến hồi hương.

HUY VĂN
( Mũ Nâu )

vendredi 21 février 2014

SÔNG TRỞ GIẤC


Em có nghe dòng sông đang trở giấc
gọi ta về thương nhớ một Quê Hương
bữa ra đi vội vàng quên giã biệt
nên buồn thương mãi miết bám theo đời

Quê Hương ta - mặt trời lên - phía ấy
có sông Hồng và chín ngọn Cửu Long
nước cuộn chảy giữa núi đồi hùng vĩ
mùa giao mùa ngô lúa ngậy mùi thơm

Từ phía ấy - những tấm lòng chân thật
lay nôi em bằng những điệu ru vui

Từ phía ấy - những con người chơn chất
chén cơm nghèo còn muốn xẻ chia đôi

Từ phía ấy - tuổi thơ em sống lại
giữa trời xanh con diều nhỏ bay cao

Từ phía ấy - ngôi trường xưa mái rạ
bạn thân thương tay nắm dắt dìu nhau

Từ phía ấy - dòng sông đang trở giấc
reo lời buồn thương nhớ bóng người xưa
thấp thoáng đó mà bây giờ đã mất
những ngày vui theo nhịp võng đong đưa

Từ phía ấy - mái tranh nghèo còn đấy
nhưng vắng em lửa như bớt hồng reo

Từ phía ấy - vẫn cánh đồng ngô lúa
nhưng bờ đê xa vắng bước chân vui

Sông trở giấc tuôn mạch buồn vào đất
nặng bước chân người đang sống lưu vong

Sông trở giấc Cội Nguồn thân ái gọi
Hương Xuân thơm mở những nụ đời vui .

Cao Nguyên

Hồng Vân diễn ngâm:
https://www.dropbox.com/sh/gn2jkc82wcut4ii/NJc-dnKxH7/CD%20Tho%20Cao%20Nguyen/Về%20Nguồn/SongTroGiac.mp3

THÁNG GIÊNG


Nụ cười mở đón đồng tiền mừng tuổi
Đêm ngọc ngà đã lén bước sang Giêng
Nhan sắc cũ khiến rụt rè năm mới
Hơi thở nồng trời đất ấm hương em

Áo tiểu thư, má hồng, môi cẩm thạch
Đêm mượt mà cánh vạc đáy hồ trong
Nhớ Giao Thừa mộng vờn quanh trang sách
Khói trầm thơm gợi mùi tóc em hong

Tháng giêng dìu thế nhân vào cổ tích
Tiếng guốc về gọi thức giấc mùa Xuân
Trên tường cũ ngại ngần thay tấm lịch
Ân tình nào gói ghém hỏi trăm năm .

Cổthụ

jeudi 20 février 2014

BIỂN EM


đời nghiệt ngã
và ta cuồng nhiệt
đâu thấy mé bờ
giữa mênh mông
quay đầu lại
chỉ nhìn thấy biển
em vô tình
khoanh kín
một vành không

ta bơi mãi trong vòng xoay biền biệt
và tan dần nơi vũ trụ mù tăm…

nguyễn chinh
13-2-2014

vendredi 14 février 2014

NÂNG CHÉN BIỆT LY

Nâng Chén Biệt Ly
 Nào ai biết được đã xa chưa
 Một thuở xa xôi nhuộm dối lừa
 Mắt biếc hoen màu mây vạn cổ
 Hồ thanh ố sắc nguyệt ngàn xưa
 Cố nhân biền biệt đời trôi nổi
 Tri kỷ ơ thờ mộng đón đưa
 Nâng chén tiêu sầu vơi cách trở 
Nghe lòng nức nở những cơn mưa
 
 Nguyên anh
--

jeudi 13 février 2014

MỪNG SINH NHẬT EM

MỪNG SINH NHẬT EM



bao nhiêu ngôi sao em đếm được
trên nền trời chợt sáng đêm nay
là bấy nhiêu lời anh muốn viết
trong niềm vui, mừng sinh nhật em

cho dẫu trời đêm nay tuyết rơi
những ngọn nến chân thành vẫn cháy
xuyên bóng đêm, soi qua dòng đời
để mãi thấy tin yêu tồn tại

vào mỗi lần mừng sinh nhật em
anh lại nhớ nơi mình đã gặp
từ một bài tình khúc không tên
viết trong đêm mừng lễ tạ ơn

bao nhiêu mùa tạ ơn đi qua
giữa anh-em, tình còn ở lại
xin tạ ơn đời, tạ ơn người
nuôi tuổi em, tuổi tình sống mãi

Cao Nguyên

NGÀY TÌNH YÊU


cũng may hôm qua nhớ
hôm nay ngày tình yêu
nếu không thì đã lỡ
mua đóa hồng tặng em

trời đêm qua đổ tuyết
nhìn quanh đời trắng phau
chẳng có gì tha thiết
ngoài tình yêu cho nhau

nhìn đóa hồng đỏ thắm
nồng ấm biết bao nhiêu
lời thương yêu say đắm
gởi trên phím đàn chiều

thời gian như đọng lại
trong không gian lặng yên
mong cuộc tình đẹp mãi
như tiếng đàn dịu êm .

Valentine's Day 2014
Cao Nguyên

mardi 11 février 2014

EM VỀ TRONG GIẤC MƠ


Bất chợt em về trong giấc mơ
Theo hương gió thoảng buổi ban sơ
Dọc bờ suối mộng dòng trong vắt
Lá đổ muôn chiều ... thơ rất thơ

Nắng dệt tơ trời thêu áo mây
Từng chiều gió lộng cuốn tung bay
Hạ cài hoa nắng rơi trên tóc
Sợi rũ vai mềm ... say rất say

Mắt biếc long lanh đêm ngọc ngà
Hai vì sao lạ giữa bao la
Hút hồn trôi giạt vào say đắm
Giữa biển tình xanh ... xa rất xa

Vệ nữ sao trời thắp lửa hương
Dài cơn mộng mị suốt đêm trường
Áo sương em giấu vào mây trắng
Cùng những hồn nhiên ... thương rất thương

Em đến cội tình yêu nở hoa
Trái thơm vàng chín ánh trăng ngà
Tình yêu tỉnh giấc sầu muôn thuở
Thổn thức chuyện lòng ... tha thiết tha

Gió Bụi
06092011
...gió vẫn dậy bụi hồng trăm năm cũ...

VẪN LÀ EM



Vẫn là em của ngày xưa
Tung tăng chân sáo tóc vừa chấm vai
Nghiêng nghiêng nâng nhẹ gót hài
Chông chênh sợi nắng ngả dài tương tư

Vẫn là cõi mộng thực hư
Đêm mơ nhấp chén quỳnh như sum vầy
Chưa tàn đêm đã vội say
Để trăng lẩn núp bóng mây thẹn thùng

Vẫn là sóng mắt mông lung
Mà tim bối rối ngại ngùng lời trao
Má em hồng cánh hoa đào
Môi hường hé nụ xiết bao trữ tình

Vẫn là trong cõi lặng thinh
Tim chung nhịp đập lời tình ngọt môi
Tóc em lóng lánh sao trời
Mây thêu yếm trắng sáng ngời áo sương

Vẫn là cổ tích hoang đường
Em say giấc ngủ miên trường lá bay
Khẽ khàng hôn nhẹ bàn tay
Giật mình tỉnh mộng lại say men tình

Gió Bụi
04052011

CƠM HẾN BUỒN CỦA HUẾ


Em trở lại với tay bồng tay dắt
Ngang qua vườn ngày tháng của tuổi thơ
Hàng me xưa đã nhạt lối mong chờ
Con chuồn chuồn nghiêng mình chao đôi cánh

Huế chiều nay buồn chi mà không nắng
Chén bánh bèo nước mắm thuở lòng say
Nhớ làm sao ớt xé lưỡi còn cay
Cái bánh nậm thương ai mà nhớ rứa

Thương làm sao mắt nhìn qua cánh cửa
Thuở mây chiều tóc mới chẻ đường ngôi
Con bướm vàng lẩn quẩn dậu mồng tơi
Canh suông nhạt tép đầu mùa rang mặn

Nồi cơm hến, ruốc đậm màu sâu lắng
Một rá rau cùng với mắm tôm chua
Một lát gừng, trái ớt hiểm trời mưa
Làm sao quên dĩa bầu chần xưa ấy

Hương Giang ơi câu hò xuôi máy đẩy
Nghe lòng thèm tiếng nói của Kinh Đô
Dị chưa tề rồi răng rứa chi mô
Ngày xa Huế áo sim buồn Đồng Khánh

Em trở về đời chia nhau hai nhánh
Dĩa muối gừng năm tháng vẫn còn cay
Huế chiều nay mưa trắng lất phất bay
Răng nhớ chi mà lòng nghe da diết

Lưu Vĩnh Hạ

PHỐI ÂM


MÙA PHƯỢNG CŨ



anh nắm chuỗi hạt tình em nở thắm
cột vào tay, vài cánh phượng cũ hồng
dừng chân anh, bầng quân môi Đồng Khánh
aó tím chiều vời vợi Núi thoa hương
*
mộng đang rơi giọt mùa trăng Vỹ Dạ
lặng lờ Hương chiếc lá lục bình xuôi
tình vạn lý, và anh hồn biển cả
em chào đời ngày anh ngự tim côi
*
tri âm Huế thương anh ngày mười sáu
những đêm dài nương náu giấc toàn thơ
tiếng ve khóc trên nhành khô anh trảo*
nỗi nhớ người đại náo cả cơn mơ
*
gió thảo nguyên gieo một đời tri kỷ
trong vườn tình vừa nở phượng hồng môi
trên dốc đứng Nam Giao về phố thị
trời Thiên An chủ nhật thiếu hôn người
*
bao năm tháng, phượng hồng xa ngàn dặm
em có lẩn trở lại Huế không anh
thiêm thiếp giấc mơ xưa chừ lạnh lắm
vắng tim người, khóa lệ cũng rỉ han

đht
Gửi một người rất có duyên với Huế

* Hoàng Lan


Huế em

phượng đầu mùa nét trinh nguyên đỏ thắm
màu son môi ướp giọt nắng ửng hồng
sân Đồng Khánh nhẹ bay tà áo trắng
suối tóc nào ngan ngát một làn hương

trăng sáng soi lối mòn thôn Vỹ Dạ
vang tiếng chèo khua dòng nước ngược xuôi
đỉnh Ngự Bình Huế em là tất cả
sông Hương hiền hòa quyện bước đơn côi

em xinh xắn ánh trăng tròn mười sáu
dáng ngại ngùng nghiêng vành nón bài thơ
đồi Vọng Cảnh hoàng hôn rơi lấm tấm
tay nhặt về thêu dệt mộng đơn sơ

để em mãi là hồng nhan tri kỷ
và Huế thương ru tình ái ngọt môi
em cô Tấm bước ra từ quả thị
mang hương thơm tẩm hồn chín ngẩn người

bao kỷ niệm theo em xa vạn dặm
Phu Văn Lâu còn mãi ngóng tin người
chùa Thiên Mụ ngân tiếng lòng buồn lắm
cầu Trường Tiền mấy nhịp khóc chia phôi

Gió Bụi

...gió vẫn dậy bụi hồng trăm năm cũ...

samedi 8 février 2014

THỦ THỈ THÌ THẦM


ngày đời thủ thỉ tri âm
đêm tình gợi chữ thì thầm với thơ
vừa như thực . vừa như mơ
khối tình huyền thoại gây ngơ ngẩn hồn

ngày đời khua sóng viễn âm
đêm tình nối chữ ngắm tâm cảm hòa
vừa xa cách . vừa giao thoa
sông trăng quyện sóng sáng tòa chân ngôn

ngày đêm phối hợp chu toàn
ý thương lời nhớ tuyệt trần đạo duyên
cuộc chờ hóa mộng vô biên
quỳnh hương thuở ấy còn nguyên vị tình

thầm thì thủ thỉ chuyện mình
ngày đêm hình bóng lung linh sắc đời
nụ hôn nở đóa tinh khôi
môi khoe tuổi mộng trên ngời ngợi thơ !

Cao Nguyên

Valentine's 2014

PHỐI ÂM

 
BÀNG HOÀNG

em đi, bóng lẫn cuối trời
hoàng hôn xao xác nuối đời lỡ nhau
bên kia bờ gió rì rào
hỡi em, em có lúc nào không mơ
*
anh nhìn, hàng nắng lưa thưa
như từng sợi lạt đòng đưa dáng hình
biết em nhớ chuyện tình mình
xác xơ xúc cảm, cuộn mình trong chăn
*
em về, chảy máu tim ngoan
rỉ từng giọt nhỏ lổ loang cuộc tình
chân mòn, gót mỏi, thay phiên
giấu hồ tâm sự trên triền hồng hoang
*
mở lòng, thấm hiểu tình em
bắt ngày quay lại, để đêm quên vào
bấm tay , ngẫm lại từ đầu
là tim nhau đã khắc sâu ân tình

đht

Nhớ Nhung

Dáng xưa cách biệt phương trời
Bao mùa xa vắng bên đời nhớ nhau
Lệ rơi tâm tưởng nát nhàu
Mắt xưa môi cũ đã sầu giấc mơ

Những chiều hoa dại nên thơ
Giữa vùng hoang vắng thẫn thờ gót xinh…
Trong tay em ước đôi mình
Ngày sau đẹp mãi duyên tình trăm năm

Bây giờ dáng nhỏ xinh ngoan
Biết về đâu hỡi! tơ loan muộn phiền
Tim sầu nhỏ lệ cô miên
Tận cùng tâm khảm một miền sơ nguyên

Chiều nay nhớ quá bóng em
Một vùng ký ức sao quên nặng sầu
Mộng xưa vẫn giấc mộng đầu
Xót xa duyên nợ tìm nhau kiếp nào.

NA

vendredi 7 février 2014

TÌNH VẪN XUYẾN XAO


*

Thì ra con nước xuôi nguồn
Em về áo mặc dáng buồn năm xưa
Tưởng qua rồi chuyện gió mưa
Mấy năm chờ đợi nắng trưa rã rời
Ý tình hương thoảng nụ môi
Em nhìn rồi dấu nụ cười xa xôi
………
Chuyện buồn tưởng chỉ mình tôi
Bước đường sương gió ngập lời trách thân
Chữ duyên cũng tại căn phần
Đinh ninh lời hẹn một lần thủy chung
Tình nhân gặp lại ngại ngùng
Gió trêu tóc rối tương phùng là đây…
……….
Nụ tình đâu phải men cay
Mà tâm chếnh choáng kéo dài thương đau
Năm xưa đừng nói ngọt ngào
Bước về cây lá xôn xao đón mừng
Thân quen sao lại người dưng
Những lời cay đắng xin đừng gửi trao
……….
Mắt xưa dấu ái nghẹn ngào
Hình như trong ý xuyến xao chút tình…

thylanthảo

TÌNH GỬI TỪ TRÊN ĐÔI CÁNH SẮT


Tôi đến tìm Em ngày chớm hạ
Vai nặng hành trang, tim nặng tình
Ngâp ngừng muốn nói câu từ giã
Ngại làm nắng úa lúc bình minh.

Lời yêu thầm nói trong thinh lặng
Để giấc hoàng lan vẫn dịu êm
Tầm xuân đang hé cười trong nắng
Sao hồn như lá úa bên thềm?!

Em mộng mơ gì trong giấc ngủ
Có biết ngày vui ánh mai hồng
Có thấy tình hoa đang hé nụ
Trong tiếng hoan ca buổi hừng đông?!

Đường mây rồi sẽ chia vạn dặm
Một tiếng yêu còn đọng trên môi
Em đang say giấc trong mộng thắm
Có biết sầu đang dậy khôn nguôi?!

Ước gì Em hiểu được lòng tôi
Mong sao ngày tháng hãy ngừng trôi
Cho tia nắng ấm hôn làn tóc
Tô thắm tình tôi dẫu không lời.

Ước gì Em đến bên tôi nhỉ?!
Để tim rung mãi nhịp nồng say
Mai này trên bước đường thiên lý
Có mảnh tình tôi nối đêm ngày.

Tôi sẽ nói thầm câu tạm biệt
Vì vẫn còn đây nỗi hoài mong
Chia tay đâu phải là vĩnh quyết
Nên lời yêu dấu tận đáy lòng.

Dù cách phương trời, xa vạn dặm
Hồn sẽ tung trời, vượt cánh mây
Để ngày mai đẹp màu nắng ấm
Tìm đến bên Em nối tình đầy.

Tình gửi từ trên đôi cánh sắt
Yêu thương trải nhớ, vượt sơn khê
Ơi Em xin hẹn mùa trăng mật
Tay nắm bàn tay nói hẹn thề.

HUY VĂN
( Lấy ý từ Leaving on a Jet Plane - John Denver )

LO RA

http://a9.vietbao.vn/images/vi975/games/75315781-neol.gif

Đón Em một sớm mờ sương
Đọng trên lá cỏ nụ hương trong ngần
Giáo đường vang tiếng chuông ngân
Gọi người tìm đến chín tầng cao quang

Quỳ bên nhau thấy rộn ràng
Lời kinh mà ngỡ cung đàn giao duyên
Nến, đèn sáng giữa toà thiên
Hồn mơ đến chốn thảo nguyên nắng hồng

Dường như đâu đó trong lòng
Nhịp tim dìu dặt theo dòng nhạc trôi
Lời ca nồng ấm trên môi
Hương kinh thả mộng lên ngôi khải huyền

Mình chung một nỗi niềm riêng
Xin nguồn ơn thánh giữ yên mộng lành
Chập chờn trong khói hương xanh
Có đôi mắt biếc nhìn Anh nồng nàn

Bên tai thánh nhạc ngân vang
Nhìn đèn nến cháy, mơ màng áo hoa
Và Anh trong phút lo ra
Hồn nương cánh mộng bay qua thiên đàng.

HUY VĂN ( 1982 )