MÙA PHƯỢNG CŨ



anh nắm chuỗi hạt tình em nở thắm
cột vào tay, vài cánh phượng cũ hồng
dừng chân anh, bầng quân môi Đồng Khánh
aó tím chiều vời vợi Núi thoa hương
*
mộng đang rơi giọt mùa trăng Vỹ Dạ
lặng lờ Hương chiếc lá lục bình xuôi
tình vạn lý, và anh hồn biển cả
em chào đời ngày anh ngự tim côi
*
tri âm Huế thương anh ngày mười sáu
những đêm dài nương náu giấc toàn thơ
tiếng ve khóc trên nhành khô anh trảo*
nỗi nhớ người đại náo cả cơn mơ
*
gió thảo nguyên gieo một đời tri kỷ
trong vườn tình vừa nở phượng hồng môi
trên dốc đứng Nam Giao về phố thị
trời Thiên An chủ nhật thiếu hôn người
*
bao năm tháng, phượng hồng xa ngàn dặm
em có lẩn trở lại Huế không anh
thiêm thiếp giấc mơ xưa chừ lạnh lắm
vắng tim người, khóa lệ cũng rỉ han

đht
Gửi một người rất có duyên với Huế

* Hoàng Lan


Huế em

phượng đầu mùa nét trinh nguyên đỏ thắm
màu son môi ướp giọt nắng ửng hồng
sân Đồng Khánh nhẹ bay tà áo trắng
suối tóc nào ngan ngát một làn hương

trăng sáng soi lối mòn thôn Vỹ Dạ
vang tiếng chèo khua dòng nước ngược xuôi
đỉnh Ngự Bình Huế em là tất cả
sông Hương hiền hòa quyện bước đơn côi

em xinh xắn ánh trăng tròn mười sáu
dáng ngại ngùng nghiêng vành nón bài thơ
đồi Vọng Cảnh hoàng hôn rơi lấm tấm
tay nhặt về thêu dệt mộng đơn sơ

để em mãi là hồng nhan tri kỷ
và Huế thương ru tình ái ngọt môi
em cô Tấm bước ra từ quả thị
mang hương thơm tẩm hồn chín ngẩn người

bao kỷ niệm theo em xa vạn dặm
Phu Văn Lâu còn mãi ngóng tin người
chùa Thiên Mụ ngân tiếng lòng buồn lắm
cầu Trường Tiền mấy nhịp khóc chia phôi

Gió Bụi

...gió vẫn dậy bụi hồng trăm năm cũ...