mercredi 31 août 2011

THUYỀN VỀ BẾN


Thuyền về bến với một khoang đầy mộng
vẫn thơm hương lá cỏ với hoa lòng
suốt bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông
đời chật chội chân tình còn thắm mãi

Em thấy đó - giữa thác ghềnh giòng chảy
thuyền vẫn đi với tất cả tin yêu
lòng hoài mong sẽ có một buổi chiều
khi ghé bến người yêu còn đứng đợi

*

bao nỗi nhớ thương nồng nàn vời vợi
đang tuôn tràn qua ánh mắt , môi hôn
uống đi em chất mật ngọt tâm hồn
để cảm nhận khối ân tình huyền diệu

cám ơn đời đã nuôi tình lớn dậy
vượt gian nan hạnh phúc nẩy mầm xanh
vượt không gian và vượt cả thời gian
hoa tình nở với muôn ngàn hương sắc

*

hãy nhớ lấy đừng bao giờ để mất
một chút thôi - một chút của niềm tin
một chút thôi - một chút của tình yêu
không thể mất , dẫu chỉ là một chút .

Cao Nguyên

PHÚT SAY MÊ


Anh bất chợt dang vòng tay mở rộng,

Rước em về ngự trên đỉnh dung nghi,

Đường trăng xưa và cỏ hoa rợp bóng,

Nay vẫn còn in dấu bước em đi.


Nay bỗng thấy trời thu bừng nét nhạc,

Tiếng trầm ca bỗng rót giọng lưu ly,

Em về đây, hoàng hôn bừng tiếng hát,

Rũ phong trần anh gợi ý đam mê.


Anh vẫn thèm ngắm em trong giấc mộng,

Tóc nhung huyền xõa kín mắt xanh xao,

Đồi núi cũ vẫn nghìn đêm cao rộng,

Rừng thiên nhiên, con nước đổ tuôn trào.


Em có phải là đóa hoa mới chớm?

Là khôi nguyên của họa phẩm mê hồn?

Là mây xưa hay đá ngầm bão biển?

Là rượu nồng say khướt tối tân hôn?


Môi có ngọt như nụ hồng mới chín?

Mắt có xanh như đỉnh núi trùng khơi?

Em hiện hữu như tinh cầu lấp lánh,

“Gót chân ngà, xin bước ngự lên ngôi.”


Anh ngắm em bỗng bàng hoàng ngây ngất,

Triều dâng cao, bão loạn bỗng tung hoành,

Và mặt trời bỗng qua vùng biển lửa,

Hồn lạc vào giữa sa mạc mông mênh.


Xin hãy trọn trong vòng tay dự tưởng,

Hãy hoá thân hoa bướm để tồn sinh,

Hãy trở lại nguyên khai tìm lẽ sống,

Cho thơm nồng, tình ướp mộng anh trinh.


Rồi một phút rã rời anh thảng thốt,

Bỗng bình yên mây gió lặng đìu hiu,

Trong giấc ngủ, anh nghe mưa từng giọt,

Tự trên rừng, cây lá bỗng cô liêu.


Dương Quân, 1971

vendredi 26 août 2011

MẬT NGỮ


mắt em hồn thủy tinh
anh lén nhìn sợ vỡ
môi em hoa mắc cỡ
khép mở vẫn ngoan hiền

thơ anh hồn của chữ
em đã thử lén nhìn
tình anh là mật ngữ
tìm ra chưa giải trình

khi anh nhìn mắt em
hồn thủy tinh không vỡ
khi em đọc thơ anh
môi hoa thôi mắc cỡ

mật ngữ của tình anh
tùy tim em khóa mở.

Cao Nguyên

MỘT NGÀN NĂM



Một ngàn năm! Em hẹn anh
Một ngàn năm ấy bao tình, hở em?
@

Ngàn năm thắp nén hương nguyền
Bao lần hóa kiếp giữ nguyên lời thề.
Ngàn năm một giấc ngủ mê
Mấy vòng nhựt nguyệt đi, về nắng mưa.

Ngàn năm đã đủ hay chưa
Trầm luân mấy cõi cho vừa giấc say?
Ngàn năm bể nhớ vơi đầy
Đường trần đã lỡ kiếp này mất nhau.

Ngàn năm hình phạt thấm đau
Mà như con nước qua cầu chảy xuôi
Ngàn năm mấy đợt làm người
Hay cây cỏ mục, ngậm ngùi rong rêu.

Ngàn năm gỗ đá tiêu điều
Khói sương tan hợp trăm chiều ngổn ngang
Ngàn năm hưng thịnh, phai tàn
Lại ngàn năm khác muộn màng tiếp theo.

Ơi! Người say đắm ta yêu
Ngàn năm miễn được một chiều có em.

Dương Quân

TÀN TRO NGÀY CŨ



đêm gọi gió chạy dài theo phố lặng
mảnh liềm trăng cuối tháng đứng cô đơn
lòng bỗng rớt sâu xuống cùng hoang vắng
đợi tin em như ngày tháng chập chờn

phố đang ngủ khi thời gian vẫn thức
em và xuân giờ đuổi dấu chân ta
vùng tuổi trẻ đang ngọt ngào ray rứt
theo ngày đi mang nỗi nhớ bay xa

phía bên em nắng xưa đầy như lụa
lá me bay trong buổi hẹn trưa nào
trên vai nhỏ áo thơm màu cỏ úa
người đợi người xa mắt lạ chiêm bao

chút bỡ ngỡ ban đầu đang lắng xuống
ấm bàn tay câu gần gũi bâng khuâng
ngày tháng đợi như mê lầm tưởng tượng
gọi nhau về tặng nốt chút thanh tân

ơi đêm nay chân buồn rong phố ngủ
nghĩ về em từ khoảng nhớ không gian
xin giữ lấy, trăng ơi ngàn ấp ủ
cho mùa xưa ấm lại mảnh tro tàn.

mạc phương đình

MỘNG . TỬU



Một mai về chốn xưa nghe gọi
Chút tình cô lữ ngóng xôn xao
Nghe ngàn hoa lá bay về vội
Đậu phiến tình, mơ giấc chiêm bao

Mộng tửu uống ngang...đà muốn nghẹn
Như lòng đã chết tự năm nao
Những người năm cũ giờ đâu nữa
Túy mộng, giật mình, tỉnh mộng mau...

Không Quán
*Túy sinh Mộng tử
Để cuồng tặng DL và HTB

EM ĐÃ THỬ - BẤT CHỢT (thơ Cao Nguyên )


thử hỏi tim thấy tim còn ngơ ngẩn
gọi là gì ? còn đó những lời anh
chưa dịp giấu thẳng trong sâu kín ,vẫn
cứ trang bày trong mắt giữa khung tranh

thử hỏi em có nhiêu lần đếm thở
mỗi nhịp về - đi . một khắc anh xa
em tìm thương làm vần cho tim nở
giữa hương ngàn tỉnh lặng nhớ người ta

em đã thử nhiều lần . rồi bỏ cuộc
vì chữ quên trong ngôn ngữ tình em
chưa bao giờ gặp qua trong tự điển
chỉ chữ buồn khi xa vắng từng trang

đht

Em đã thử mà không quên được
ngày nhớ anh , đêm sướt mướt tim
bởi tiền kiếp tình em đã cược
thâm tâm em , bóng của thơ mình

Cao Nguyên

jeudi 25 août 2011

DẬY THÔI EM


dậy thôi em, con tim ngủ muộn
bờ môi khô, đêm uống mơ hoang
nước mắt chết, trên hàng mi mỏi
sợi tóc buồn, vướng hạt mưa đau

dậy thôi em, con tim bối rối
lỡ gọi tên, đành đợi mùa vui
ngày mong qua, sợ đêm xuống vội
thao thức khuya, thương nhớ bồi hồi

dậy thôi em, con tim hờn dỗi
buồn giận chi, len lén thở dài
người thật xa, sao tin quá đỗi
cho yêu thương chen giữa hờn ghen

dậy thôi em, con tim nhỏng nhẻo
nằm chờ nghe lời yêu thoáng qua
nụ hôn xa, ấm nồng giữ lại
cho ngày dài vơi đi xót xa!

Cao Nguyên

NGÕ NHỚ


Em đi ngõ nhớ buồn tênh
Vắng em lá úa ngạp trên lối mòn
Giậu mồng tơi hết xanh non
Luống hoa cải cũng vắng con bướm vàng...

Nghinh Nguyên
gửi Đông Hương

lundi 22 août 2011

ĐỢI NỬA BÀI THƠ


vào mơ nhằm lúc nhớ em
thu đem lá trải bên hiên vàng chờ
nhìn em bằng ánh mắt thơ
nên chi rất mọng trên bờ môi xinh

gọi em bằng tiếng của tình
làm tim em phải giật mình trong anh
mơ xua nhớ chạy mùa quanh
quành đông qua ngõ xuân đành lạc nhau

đợi hè nhón tiếng ve sầu
chuốt hồng cánh phượng gợi màu trăng xưa
yêu nhiều nhớ biết sao vừa
đành thôi lỡ giấc ngủ đùa mơ qua

dường như còn nửa bài ca
em không chịu hát bữa xa đỉnh chờ
chỉ vì đợi nửa bài thơ
anh chưa kịp viết trên bờ môi em.

Cao Nguyên

THƠ VIẾT TRONG MƯA


Trời làm mưa gió sụt sùi
Nhớ em mấy bữa ngủ vùi trong chăn

Mưa buồn từng giọt miên man
Vẳng như tiếng gọi tiền căn vọng về
Hỏi lòng đang tỉnh hay mê?
Sao nghe đau nhức bốn bề không gian

Lối nào lên được thiên đàng
Mà chân rối mãi muôn ngàn tơ vương
Trầm luân hết cõi vô thường
Rã rời tim óc, bi thương xác phàm

Bao giờ huệ nhãn, huệ tâm
Hẹn nhau về chốn cao thâm cõi Thiền
Xét mình nghiệp chướng còn nguyên
Câu kinh nào giải nhân duyên luân hồi

Mưa chan tội, phúc đầy vơi
Giọt vào tiềm thức, giọt rơi vũng sầu
Giọt nào rửa sạch cơn đau
Giọt nào hóa đá ngàn sau vĩnh hằng?

Cuộn tròn nỗi nhớ trong chăn
Gởi em thơ viết mấy hàng trong mưa
Ví dầu mưa tạnh hay chưa
Cội tình cũng đã xác xơ nhánh buồn.

Dương Quân

dimanche 21 août 2011

THEO EM VỀ VIẾNG SÔNG HƯƠNG

Cao Bá Quát



theo em về viếng sông hương
dạo quanh phố cổ viếng hàng phượng xanh
nghe chừng rêu phủ qua tranh
nghe chừng sông dợi nâu đôi mắt người

nhớ đêm mưa rả rích rơi
men say chếnh choáng tiếng đàn chơi vơi
nhớ em hát khúc môi đầy
trinh nguyên tà áo tím trời tịnh tâm

thả thơ e ấp đất trời
sầu mai sẽ đổ sương rơi xuống lòng
này đôi quang gánh long đong
sang vai mà lội qua sông một lần


gởi hoàng hôn về sông hương
gói theo hưng phế bãi cồn văn lâu
gởi cánh chim một đại ngàn
phố hoài thương nhớ trầm luân sông hoài ....


DxN

vendredi 19 août 2011

CẢM ƠN SÔNG


cám ơn Sông, dành cho Trăng tuổi mộng
hồn nhiên thơ vượt khỏi sóng lụy trần
hăm hở, đam mê, theo nguồn khát vọng
cuồn cuộn trôi, dim đắm cuộc phù vân

Trăng thanh thoát trên dòng Sông cảm nhận
từng hạt thơ rơi xuống bỗng nhiên hồng
mỗi nhịp thở của Sông là tiếng vọng
nâng hồn Trăng toả rộng giữa mênh mông

*

Cám ơn Sông đã xoá đi tiếng động
khi nguồn thơ chạm mặt bóng trần gian
Trăng đi, đến . Trọn hành trình tuổi mộng
quên dòng đời khắc khoải chuyện trầm thăng

gió vờn nhẹ trên mặt Sông yên ả
sóng gợn hồng vì có cả hồn Trăng
thơ lướt trải lời tình đi rộn rã
giữa trung tuần, Trăng chín đã vàng ươm .

Cao Nguyên

DÒNG THƠ SONG LINH -BÔNG HỒNG CHO MẸ


Bông hồng cho Mẹ


Lòng thành kỉnh con gởi cành hoa trắng

Mong hương hồn mẹ chứng giám cho con

Mẹ vĩnh biệt cõi đời trong lạnh vắng

Kể từ đây theo Thầy cõi Bồng non


Hương linh Mẹ yên lành theo nếp sống

Bên bao người hướng vọng chút tình thương

Cùng lý lẽ vấn vương tròn giấc mộng

Trong vườn hoa xinh đẹp chốn thiên đường


Lúc Mẹ mất chúng con nhiều lận đận

Nhưng lúc nào cũng nghĩ đến người thân

Với ý chí vương lên không oán hận

Quyết làm tròn ý nguyện mãi trào dâng


Mẹ đã lánh xa cõi đời nhiều dữ

Vẫn còn quỳ bên gối dưới chân Thầy

Để đêm đêm nguyện cầu bông hoa nở

Cùng mau về bến lạc cõi trời Tây


Rằm tháng bảy Vu Lan mùa bào hiếu

Với lòng thành thấu hiểu chút tình con

Cố gắng sống với thương yêu rộng mở

Khẩn nguyện hoài chứng giám tấm lòng son

Nguyễn Gia Linh

Rằm tháng Bảy năm 2011


Tôi vẫn nhớ thuở trời đầy mơ ước

Tuổi thơ ngây còn ấp ủ bên lòng

Quanh quẩn tình thâm đời nhiều xuôi ngược

Ngẫm thời gian sau trước quá mênh mông


Lạnh heo may đâu tâm hồn biển cả ?

Gió thu đùa làm rả cánh hoa đài

Rồi quyện lấy đưa cao vài chiếc lá

Như gởi tâm hồn trọn ước ngày mai


Đời xoay chuyển với tháng ngày qua lướt

Thời trẻ trung cũng nhẹ bước đường mơ

Nhìn trở lại nhớ mùa thu năm trước

Tưởng nhớ hoài hình bóng mịt mù xa


Từng bước lo con được nhiều thành đạt

Gió xạc xào như tiếng gọi bên tôi

Ôi ! tình Cha sâu, nghĩa Mẹ dạt dào

Hương sen còn thoảng ngạt ngào khôn nguôi


Giờ con gói trọn như lời Mẹ chúc

Thương nhọc nhằn Mẹ khắc phục muôn phương

Lời Mẹ Cha đem nguồn trong hạnh phúc

Sao đo được tấm lòng của Đại Dương

Đặng Xuân Linh

DÒNG THƠ SONG LINH - TẤM LÒNG BIỂN CẢ


Tôi vẫn nhớ thuở trời đầy mơ ước

Tuổi thơ ngây còn ấp ủ bên lòng

Quanh quẩn tình thâm đời nhiều xuôi ngược

Ngẫm thời gian sau trước quá mênh mông


Lạnh heo may đâu tâm hồn biển cả ?

Gió thu đùa làm rả cánh hoa đài

Rồi quyện lấy đưa cao vài chiếc lá

Như gởi tâm hồn trọn ước ngày mai


Đời xoay chuyển với tháng ngày qua lướt

Thời trẻ trung cũng nhẹ bước đường mơ

Nhìn trở lại nhớ mùa thu năm trước

Tưởng nhớ hoài hình bóng mịt mù xa


Từng bước lo con được nhiều thành đạt

Gió xạc xào như tiếng gọi bên tôi

Ôi ! tình Cha sâu, nghĩa Mẹ dạt dào

Hương sen còn thoảng ngạt ngào khôn nguôi


Giờ con gói trọn như lời Mẹ chúc

Thương nhọc nhằn Mẹ khắc phục muôn phương

Lời Mẹ Cha đem nguồn trong hạnh phúc

Sao đo được tấm lòng của Đại Dương


Đặng Xuân Linh

mercredi 17 août 2011

DÒNG NHẠC NGUYỄN TÂM HÀN


Như lá vàng rơi - nhạc NguyễnTâmHàn - Thơ & ý thơ Rose Phạm



Như Lá Vàng Rơi

Ừ nhỉ ... thà như lá rơi
Nơi em ngày ấy vẫn thu vương
Thu hanh vàng ...
Vẫn thắp nắng chiều nghiêng hè phố rộng
Vẫn giọt dài giọt vắn khóc mưa ngâu

Ừ nhì ... thì như bóng mây
Lửng lơ một thoáng cuối chân ngày
Cuối chân ngày
Bên anh em nhặt hoàng hôn muộn
Nhặt cả sợi đêm ... nhặt nốt con sầu

Thì hãy xem như lá vàng rơi
Thì hãy xem như tiễn ngày đi
Bánh xe in dấu hằn đường ngày nào đậm bước chân qua
Còn lại gì ngoài vết mưa bay

Ừ nhỉ ... thì như ngày đi
Mùa Thu hoang hoải bước chân buồn
Bước chân buồn
Còn đây âm vọng mùa Thu hát
Gởi lại ngày vui còn giữ nét cười

Nguyễn Tâm Hàn

GIẤC XƯA


Ta rước em về thuở cổ sơ

Buổi hồng hoang những triệu năm thừa

Đất trời

Mây gió

Thèm tơ nắng

Hoa cỏ

Sông hồ

Khát bụi mưa

Em - Lãng du trên tầng tuyết vỡ

Ta - Tham thiền dưới bóng trăng đưa

Vô minh!

Sao ý tình ngây ngất?

Bờ mộng như tràn khắp cõi thơ.


DƯƠNG QUÂN

(tặng Đông Hương )

mardi 16 août 2011

THƠ VÀ EM


Và trong thơ chợt có em
Như chiều có chút êm đềm gió lay
Như trời có áng mây bay
Như người nhặt được cơn say bất ngờ

Em vào trong cõi vu vơ

Mang trăng về đậu bên bờ nhớ nhung
Dòng sông thở nhẹ ngập ngừng
Tiếng thơ chưa cạn
em đừng tan nhanh

Nghìn năm

mộng vẫn còn xanh
Hoa mơ vẫn nở trên cành không thôi
Cánh thơ phớt nhẹ làn môi
Giọt yêu rơi rụng
theo lời vu vơ

Lá Cỏ

lundi 15 août 2011

DÒNG THƠ SONG LINH - MÀU TÍM HOA PHƯỢNG


Nhìn hoa tím, nhớ người thương năm cũ
Sắc dịu dàng trên cành lá xanh xao
Giọt sương buồn trên hàng cây ủ rũ
Chợt nhớ về…một hình ảnh ly tao

Niềm thương mến dâng trào như sóng cảm
Đem tin yêu vào giấc mộng liêu trai
Anh đã đến với nụ hôn nồng thắm
Ướp vào tim hương vị của men say

Chung quanh em rạt rào bao nhịp sống
Hoa lá cười trong gió thoảng hương đưa
Dòng suối nhỏ nô đùa theo lối mộng
Gởi vào tim những hình bóng xa xưa

Anh đã đến nâng niu từng cánh mỏng
Nét dịu dàng gây xúc động hồn thơ
Lời âu yếm gợi bao điều ươm mộng
Nhốt vào hồn hoa lá của trời mơ

Đi từng bước chưa bao giờ vội vã
Lá vàng rơi khi nhuộm cả trời thu
Buồn mênh mang hồn rơi vào biển cả
Sóng rì rầm giữa mưa gió âm u

Sóng có chuyển nhưng lòng không thể dứt
Bóng hình anh muôn thuở chẳng hề phai
Để nhiều đêm, giật mình em bật khóc
Nhớ về anh sỏi đá đã bao ngày

Em vẫn biết tình mình không trọn vẹn
Vì cuộc đời còn lắm chuyện thương đau
Em không trách, không phiền anh lỗi hẹn
Có bao giờ anh làm khổ em đâu !!!

Nguyễn Gia Linh

DÒNG THƠ SONG LINH - THƯƠNG MỘT MÙA TRĂNG


Chuyến bay về nằm trên phi tuyến
Lòng nôn nao, xao xuyến thật nhiều
Bước chân xuống đất mến yêu
Là nơi sinh trưởng sớm chiều náu nương

Tình đất nước nghìn thương vạn nhớ
Buổi trở về hoa nở trong tim
Cùng nhau chung bóng bên thềm
Một trăng ngắn ngủi để tìm hương xưa

Tình nghĩa ấy vẫn chưa thỏa dạ
Nợ hiếu ân chưa trả đã qua
Chia tay lòng vẫn xót xa
Rưng rưng kẻ ở, lệ nhòa người đi

Ngày trở gót thân vì mấy ngả
Buổi chia ly tâm quá vấn vương
Nửa theo về mấy nẻo đường
Nửa trôi lơ lửng về phương lạnh lùng

Đặng Xuân Linh

ĐIỀU CHƯA NÓI HẾT



em có nghe
tiếng thi thầm
rất khẻ
của đêm về
ta lặng lẻ
tìm nhau
hạt sương rơi
giọt trĩu
nặng ý sầu !


trời vào thu
mà sao hồn băng giá
nắng sớm mai
có đủ ấm vai gầy
tình đã lỡ
ru hoài
lời buồn lạ
khẻ lời ca
rơi rụng
nhịp tháng ngày


Lời tự tình
rót say
đêm ảo mộng
Câu dối lòng
chẳng ngăn nỗi giọt buồn
em và anh
cách muôn trùng
khoảng trống
sương đất trời nào lấp nổi hai phương...

DxN

HOÀI CỔ


Ta mê công chúa tiền triều
Thuở trăng chưa khuyết, thuở chiều chưa phai
Phụ hoàng còn ngự trên ngai

Bá quan kim mão, gấm hài muôn tâu.


Thuở tam cung có rồng chầu
Thuở em nằm ngủ quân hầu hai bên
Thuở ta quét lá sân thềm
Học trò lượm chữ ngoài hiên ông đồ.

Tại trời xoay chuyển thiên cơ
Ta lên núi thẳm đánh cờ tu tiên
Nghe đồn em đã xuống thuyền
Quân hầu em lẻn vượt biên hải hành.

Xứ người em vẫn trâm anh
Non xa ta vẫn nhớ cành quỳnh dao
Ngắm trăng ta vạch tinh cầu
Tìm em theo dấu Mỵ Châu dặm ngàn

Ngờ đâu cách trở quan san
Hai nơi sương phủ, trăng tàn, tuyết tiêu

Bởi mê công chúa tiền triều
Tình thơ ta chép qua nhiều kỷ nguyên

Giờ không còn thích tu tiên
Chỉ mê công chúa mắt huyền, môi son

Dương Quân

( gửi tặng Đông Hương )

dimanche 14 août 2011

RƯỢU THƠ


sao em còn chưa cạn ly
mai kia thơ chết lấy gì để say
rượu thơ là cõi lòng này
ủ hương trăng mật từ ngày có em

ly tình huyền ảo mơ đêm
giọt nồng háo hức từ tim rót vào
rựng lời, rực ý, hồn chao
thơ nghiêng dòng chảy cho khao khát về

không say sao gọi tình mê
ru nhau đâu biết vỗ về nỗi chi
nồng nàn ơi! vị cuồng si
rượu thơ rót ngợp vào ly sóng tình

uống đi em, rượu thơ mình
giọt hồng chảy suốt qua tình khúc mơ
trộn chung vị đợi, hương chờ
uống cho say khuớt giữa giờ còn nhau

lỡ mai thơ chết còn đâu
muốn say, rượu đã ngập sầu, vỡ ly
nồng nàn thơ, rượu cuồng si
say mơ uống cả xuân thì tuổi em!

Cao Nguyên

THÔNG ĐIỆP VÔ NGÔN


ánh bình minh xuyên qua soi cành cây kẽ lá
trên phiến đá vệ đường màng nhện còn đọng sương
những cành hoa dại vươn đẹp sắc mầu hoang dã
kìa! đôi chim sa sả trên cành trao yêu đương

con chuồn chuồn dễ thương đậu trên đầu cọc nhọn
dòng suối trong đưa đón những bầy cá lòng tong
ghềnh đá bám làn rong xanh xanh mầu diệp lục
ngọn gió nồm thôi thúc rặng dương liễu hoà ca

áng mây bạc là là đến từ phương trời lạ
những nhành nâu trĩu quả cành xanh ủ búp hoa
từng đàn bướm la đà bên bầy ong nhộn nhịp
những con thác chảy xiết đến dòng sông hiền hoà

ôi bao la! bao la...!
những ảnh hình quanh ta chẳng có gỉ lạ xa
nhưng đó là mật mã...lời vô ngôn yêu thương
là thôn thông điệp miên trường - tình yêu từ Thượng Đế
Ngài muốn gởi nhân thế muôn muôn vàn yêu thương

Nghinh Nguyên

(Gửi Đông Hương )

TRĂNG VIỄN XỨ



(thân tặng Đông Hương )

HẠ NHỚ


Thế là …
người bỏ ta đi
Cơn mưa tháng Hạ
nhiều khi chợt buồn
Câu thề soi
mãi mòn gương
Theo ngày tháng rụng
bên đường thầm đau
Chẳng còn
trách cứ gì nhau
Chỉ như
nước chảy qua cầu mà thôi!
Ta về
đón gió mồ côi
Rủ con nước bạc
thả trôi sông tình
Mai sau
dòng nước gập ghềnh
Trôi về biển nhớ
cũng đành thôi em!

Cao nguyên phố, 07-8-2011
Dzạ Lữ Kiều

TẠ LỖI GIÒNG SÔNG


Thôi xin… tạ lỗi cùng em
Câu thơ lãng đãng chợt quên ngôn từ
Đường tình mấy nẽo thực hư
Lời như gió thoảng, thiên thu qua vèo

Không đâu duyên nợ cầm theo
Em, con sông rộng bọt bèo ngại chi
Thanh thản lòng. Chảy mãi đi…
Đục trong mấy khúc? Xuân thì mấy trăng!

Đừng buồn phai má bồ quân
Tiểu thư nhón gót… Mắt trần nghiêng theo
Tóc bay trong nắng òa reo
Hương thầm quấn quít bên chiều sông em

Chỉ còn tôi, với con tim
Trôi cùng năm tháng ngọt mềm lời ru
Biết đâu trong cõi mộng du
Trở về bến cũ lòng ngu ngơ buồn!

Chiều phố núi, 11-8-2011
Dzạ Lữ Kiều

samedi 6 août 2011

CUỒNG PHONG



Đêm mấy canh khuya, cuối hạ nồng
Ôm lòng cạn sạch rượu mười phương
Xác xơ tàn mộng, buông trần thế
Mượn rượu tản sầu, tưởng nhớ hương …
Độc ẩm, bên đời say chất ngất
Niềm riêng, riêng chỉ một mình đong
Uống cho cạn sạch càn khôn túi
Tan tác đất trời bão cuồng phong …

Sá chi duyên kiếp, tình như mộng
Cũng chỉ trận cười, vọng hư không …

Không Quán

DÒNG NHẠC NGUYỄN TÂM HÀN




NỖI ĐAU THỜI GIAN

Tí tách mưa rơi đều trên mái hiên
Như tiếng ru mơ hồ trong gió khuya
Lòng bâng khuâng nỗi nhớ ... năm tháng cuối trời nay còn đâu ... ngày xanh chóng qua
Còn lại chăng tiếc nuối... dĩ vãng chưa nhạt phai ..... Nỗi đau thời gian

Giọt nước rớt trên cành lá ... ngọn gió cuốn tung bay
Giọt nước vỡ trong dòng xoáy ... hoà kiếp sống rong rêu
Mộng mơ ... phút giây vụt tan ... vỡ theo bọt sóng
Dông tố chôn vùi bao ước mơ
Tan tác trong trời vân vũ mây
Cánh chim bơ vơ miền cuối trời
Chiều nghiêng bóng chao ... quay cuồng giấc chiêm bao

Đêm lắng sâu ngõ hồn thung lũng đau
Mưa vẫn rơi ... sông sầu dâng khó vơi
Màn đêm đen loãng vỡ ... bờ cát trơ nằm ... lâu đài xanh theo con sóng xô
Còn lại chăng nỗi nhớ ... dấu cũ xa vời xa ... giấc mơ tàn phai ...

Nguyễn Tâm Hàn

KHI EM LẤY CHỒNG KHÔNG PHẢI LÀ ANH


Khi em lấy chồng không phải là anh
Công viên cũ thu buồn hơn năm trước
Chiếc lá rụng thở dài trên mặt đất
Không có em. Anh chẳng thiết tha nhìn

Khi em lấy chồng không phải là anh
Hơi thở đó hết thơm mùi con gái
Mỗi lúc nhớ tim anh như thắt lại
Chút hương xưa giờ nay đã không còn

Khi em lấy chồng không phải là anh
Chiếc mền đắp không ấm lòng cô quạnh
Nằm cong queo như con tôm đông lạnh
Trách mẹ cha sanh chi đứa thất tình

Khi em lấy chồng không phải là anh
Con em đẻ sẽ mang tên người khác
Uổng công anh mười năm trời chiu chắt
Thua người dưng vỏn vẹn chỉ một ngày

Khi em lấy chồng không phải là anh
Đã mấy bận muốn nhảy lầu tự vận
Bởi cái chết còn sầu hơn định mệnh
Anh nhát gan nên đành sống cam lòng

Nếu em lấy chồng y chóc là anh
Thì chưa chắc anh trở thành thi sỉ

Quan Dương

THƯ EM CHIỀU CUỐI NĂM


Nhận thư em, những dòng thư rất Huế,
Lời ngọt ngào thỏ thẻ quá em ơi.
Chiều cuối năm, lòng bỗng thấy yêu đời,
Em gió thoảng, ru hồn anh rất nhẹ...

Nồi bánh chưng năm nào nơi quê mẹ
Hai đứa mình canh thức ấm đêm thâu.
Soi mắt nhau, trong suốt mối tình đầu,
Lửa bập bùng reo vui ngày cận Tết.

Chiều ba mươi, gió còn đem chút rét,
Hai đứa mình đi dạo cạnh dòng Hương.
Màu áo em xanh ngát một bờ sông,
Chuông Diệu Đế âm vang còn vọng lại.

Đêm giao thừa, đất trời thay lộc mới,
Hai đứa mình rộn rã đón xuân sang...
Bao nhiêu năm ân nghĩa dẫu cũ càng,
Tình vẫn đọng nơi buồng tim còm cõi.

Buổi chiều nay đọc lá thư em gởi
Vẫn nhắc hoài bao kỷ niệm thân thương.
Nỗi chia xa không giữ trọn cung đường,
Tình một thuở còn vương trong nỗi nhớ...


Ottawa, những ngày cận Tết
Mẫn Hồ

GÕ CỬA


heo hút dấu trên vuông trời chữ nghĩa
ta tìm em, mưa biển vắng xa xăm
đêm thức ngủ giật mình như bóng vía
lời gọi em khan cổ một vầng trăng

chút hoài nghi có vùi trong gió tuyết
em nơi xa còn giữ chút hương nồng ?
sao vội rớt những dòng thơ ly biệt
cho nỗi buồn trải xuống cõi mênh mông

vẫn còn đậm dấu tình nhau một thuở
ta đi qua sông núi ngõ mù sương
sợi tóc bạc rọi lên từng nỗi nhớ
dẫu hoang mang về phía một con đường

xin thầm lặng giấu tình em ở đó
nước đầu nguồn thao thức bến sông xưa
nỗi ao ước một chốn đời bỏ ngỏ
nào sá gì ngăn cách những sương mưa

ta gõ cửa gọi thời gian trả lại
cắt không gian cho một nẽo đi về
mưa có rụng chút thu buồn thơ dại
còn xuân thì vẫn nở đóa đam mê

mạc phương đình

TRONG QUÁN NHỎ


trong quán nhỏ, ta gặp em
long lanh nước mắt pha đêm thở dài
bàn tay lạnh, níu xuân phai
hoa môi khép mở hát bài dửng dưng
lay hoay nỗi ước ngập ngừng
nụ hôn cắm xuống buốt từng nhịp tim

Mạc Phương Đình

vendredi 5 août 2011

BẼN LẼN


bẽn lẽn nhìn, em bẽn lẽn xinh
chữ nghĩa - ôi chao! chữ nghĩa tình
thơ thôi đâu phải như bùa ngãi
mà mỗi lần xem xao xuyến kinh

này anh có thể chia em nửa
một chút lời em, chút ý anh
để mỗi trăng về len song cửa
nhớ nửa người thương gởi nửa mình!

Cao Nguyên

mercredi 3 août 2011

AI BẢO EM


ai bảo em nhìn nghiêng
cho vướng anh vào mắt
một thời em hồn nhiên
vì anh mà vuột mất !

ai bảo em mãi chờ
đêm thơ về dỗ ngọt
rồi thiếp ngủ trong mơ
với hờn ghen xa xót ?

ai bảo em mê thơ
nên yêu người đãng trí
cứ thương nhớ vu vơ
trong dòng tình mộng mị !

ai bảo em vào đời
với trái tim chân thật
nên đã biết bao lần
nghe lòng mình bật khóc !

Cao Nguyên

ĐỐI SẦU



Trên ngọn sóng
Như đời
Ta trăn trở

Từng đêm
Trầm tư
Ngồi đếm lá rơi

Mùa thu về
Như đời
Buông tàn úa

Mộng kê vàng
Nhìn lại vẫn
Lăn trôi

Tình như mộng
Xếp sầu thành lá úa
Mênh mông nào
Tràn ngập nỗi niềm riêng

Trăng đêm này
Trăng đêm mai còn đó
Sao ôm lòng từ biệt
"Đối sầu miên" (1)

Đêm phai sắc, tâm gầy ôm sa mạc
Đếm sợi tình, lá úa, sóng trăm năm.
Không Quán
(1) Phong kiều dạ bạc-Trương Kế:
"Giang phong ngư hỏa đối sầu miên"

lundi 1 août 2011

VẦN THƠ CUỐI CÙNG


Em đã gởi vần thơ lần cuối
Có bao giờ tiếc nuối em ơi ?
Chắc gì em đã cạn lời
Đã quên đi cả một thời yêu nhau?

Vần thơ cuối đã trao đã trả
Để hai người tan rã nợ duyên
Đi qua giấc mộng ảo huyền
Làm sao giữ được lời nguyền với nhau ?

Em cứ đếm những câu trao gởi
Sẽ thấy lòng vời vợi đớn đau
Đường xưa bắt mấy nhịp cầu
Mà nay đỗ vỡ để sầu chia xa

Giờ đã hết thiết tha mộng tưởng
Nghe tâm hồn vất vưởng chơi vơi
Vấn vương theo chuyện đổi dời
Dấu yêu trang trải một thời mộng mơ

Chỉ còn lại bài thơ đậm dấu
Cho tâm hồn nung nấu ruột gan
Nhìn trăng thêm nỗi bẽ bàng
Thấy mây tưởng gió hai hàng lệ rơi

Thơ càng viết càng khơi nỗi nhớ
Gợi lại lòng một thuở thương yêu
Biết bao nắng sớm mưa chiều
Giờ quen xóm vắng cô liêu một mình

Bài thơ cuối tiễn tình ly biệt
Gởi trả nhau tha thiết ngày xưa
Xót xa biết nói sao vừa
Niềm riêng giữ nỗi đong đưa trong hồn

Càng nhớ lại hoàng hôn năm đó
Càng nghe lòng nức nỡ đớn đau
Thương cho mấy lúc nghẹn ngào
Để rồi nghe nỗi xuyến xao vào hồn


Nguyễn Gia Linh

GIÒNG THƠ GIA LINH - XUÂN LINH


BÂNG KHUÂNG

Trời xa muôn dặm, thế tình càng khó

Đất lạ âu là, thật rỏ nhọc nhằn

Xứ sở vơi dần, khởi hằng đắt đỏ

Nhiều người lo lắng, thời thuở thăng trầm.

* *

Bâng khuâng giữa cõi hồng trần

Nhiều phen đoạn khúc lắm phần lo âu

Hồn non giữa chốn vàng thau

Chim chuyền gãy nhánh lòng nào ổn yên


Nắng khô chim bới cỏ hiên

Côn trùng nắng hạ dời tìm đất xanh

Ước người có chút mộng lành

Chỉ cần sự sống bên mành yên thân

Thương người cất thảm vào thân

Thương người lo lắng muôn phần đói no

Thương người vạn nỗi đắn đo

Thương người ái khổ mong dò lối ra

Bao người chen lấn lên phà

Bao người thiếu thốn gần xa của thời

Bao người vui vẻ chiều mơi

Bao người tất tã ngược xuôi việc làm…


Đặng Xuân Linh