lundi 30 mai 2011

NỖI LÒNG


RU EM - RU TÔI


( viết cho Đông Hương )
@
Ru em vào giấc mơ hồng
Ru tôi từ cõi mênh mông đợi chờ

Ru em bằng những lời thơ
Ru tôi một chút mộng mơ xa vời

Ru em tình khúc đầy vơi
Ru tôi chờ một điểm rơi tình buồn

Ru em một giấc mơ xuân
Ru tôi trĩu nặng nỗi buồn vắng xa

Ru em nhạc gió hương hoa
Ru tôi nửa mảnh trăng tà đơn côi ...

Nghinh Nguyên

TÌM QUA NGÕ TRÚC


Tìm qua Ngõ Trúc -khu vườn
Đông Hương trang trại cấy ươm ân tình
Khu vườn ngập nắng thuỷ tinh
Cỏ hoa rưng rức đắm mình trong mơ
Bóng Bùi Quân dáng ngây ngơ
Dáng Trịnh Công lướt nhạc thơ, ngôn từ̀
Trải dài năm tháng ưu tư
Mà nghe chồi thực, hạt hư nẫy mầm
Lắng trong từng giọt cỗ cầm
Âm vang hồi ức dư âm xưa nào ?
Huế xưa còn đọ̣ng chiêm bao
Thả bao nhung nhơ bay vào ngõ thơ.

Nghinh Nguyên

dimanche 29 mai 2011


MẸ CHỜ TRÔNG ANH TÔI



Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn (CD)


Trăng đẹp tia ngà rọi thật xinh
Đêm sao trăng sáng rải bên mình
Trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng
Nếu ở quê hương vạn bóng hình

Ánh nguyệt trên cao rọi khắp miền
Trúc xanh soi bóng lá vây tình
Bao la trời đất, màu man mác
Gương ngọc soi xuyên khắp bước mình

Màu trắng hoa quỳnh, trăng sáng tỏa
Lung linh gió nhẹ thoảng hương êm
Niềm riêng xin gởi người còn lại
Trần thế hỏi ai chẳng mẹ hiền ?...

Mẹ tôi lẳng lặng tựa bên hiên
Nhìn ánh trăng khuya nguyện diệu huyền
Chiếc áo bà ba nâu sậm cũ
Đợi chờ con trẻ bặt âm tin

Ngày trông đêm nguyện con luôn khoẻ
Nhiều nếp sâu hằn mặt héo von
Sốt ruột tình thâm đôi má hóp
Xót đau, thân thể quá hao mòn

Tự cao, quyền thế chẳng tình người
Thâm thẩm lòng đơn, dám nửa lời
Mẹ gởi tâm tư nơi nguc lạnh
Bao giờ con trở chốn hương đời

Nhưng rồi giấy ủ tám năm sau
Một đứa con trai chẳng tội nào
Tội đất chia đôi, da xáo thịt
Làm cho những Mẹ mõi mòn đau

Vằng vặc nhiều đêm Mẹ nhớ anh
Mẹ đi ngày đó thật buồn tênh
Anh về biết khóc làm sao hỡi !!
Thua được, cùng da họ nỡ đành....

Buổi tiệc tiễn tôi lời bịn rịn
Đêm tàn vĩnh biệt sáng ra đi
Tình thương mọi nẻo thành sương khói
Bỏ lại sau lưng ánh nguyệt trì

Trăng mờ, trăng sáng đã xa rồi
Ngàn dăm châu hườn phải vậy thôi
Còn đó non sông, trăng vẫn rọi
Tình quê tình thấm khó nhòa bôi


Đặng Xuân Linh

KHI ANH GIÀ

Phỏng tác theo bài : Lorsque tu seras vieux của Rosémonde Gérard


Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu
Trong vườn xuân giữa một ngày hoa nắng
Sưởi tay gầy âu yếm biết bao nhiêu

Lòng rạt rào của một ngày mở hội
Những tưởng mình như vừa mới quen nhau
Em mỉm cười, nghiêng mình và khẽ nói
Đôi tình nhân của thuở sớm bạc đầu

Dưới giàn hoa anh cùng em lặng ngắm
Đôi mắt hiền nhưng đậm nét đăm chiêu
Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu
*
* *
Trên ghế đá vẫn xanh màu rêu phủ
Nơi chúng mình cùng thủ thỉ nhỏ to
Gợi niềm vui khi tìm câu bất hủ
Nụ hôn nồng đúc kết chuyện xa xưa

Tiếng yêu anh, bao nhiêu lần em nói
Rồi chúng mình cùng đếm lại nhe anh
Nhắc lại nhau chuyện ngày xưa không đổi
Như chim kêu hoa lá ở trên cành

Tia nắng hồng trên mái đầu hội tụ
Vuốt mơn man làn suối tóc bạc phơ
Trên ghế đá vẫn xanh màu rêu phủ
Nơi chúng mình cùng thủ thỉ nhỏ to
*
* *

Rồi mỗi ngày yêu anh nhiều hơn nữa
Hôm nay nhiều nhưng chửa sánh ngày mai
Đâu thèm nghĩ những đường nhăn nếp rửa
Mùi hương xưa vẫn tỏa rộng đường dài

Những mùa xuân chất chồng trong tâm trí
Của chúng mình nào phải của riêng em
Niềm vui chung mỗi ngày thêm hoan hỉ
Rồi cuối cùng sẽ xiết chặt nhau thêm

Ta sẽ già, sẽ già hơn mọi bữa
Nhưng bàn tay vẫn xiết lấy bàn tay
Rồi mỗi ngày yêu anh nhiều hơn nữa
Hôm nay nhiều nhưng chửa sánh ngày mai
*
* *
Tình yêu xưa vừa qua như giấc mộng
Còn giữ gìn và dấu mãi trong tim
Em không muốn ảnh hình kia bay bổng
Ép trong lòng để tận hưởng thâu đêm

Em nhốt chặt như con người biển lận
Mối chân tình để dành lại mai sau
Em sẽ giàu một cái giàu vô tận
Đã chứa đầy kỷ niệm mối tình sâu

Hạnh phúc đã qua vẫn còn cô đọng
Trong tâm tư niềm ước vọng êm đềm
Tình yêu xưa vừa qua như giấc mộng
Còn giữ gìn và dấu mãi trong tim
*
* *
Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu
Trong vườn xuân, giữa một ngày hoa nắng
Sưởi tay gầy âu yếm biết bao nhiêu

Lòng rạt rào của một ngày mở hội
Những tưởng mình sống lại buổi xa xưa
Em mỉm cười, nghiêng mình và khẽ nói
Tình nào hơn của một thuở giao mùa

Dưới giàn hoa anh cùng em lặng ngắm
Đôi mắt buồn của lứa tuổi đăm chiêu
Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu


Nguyễn Gia Linh

CÓ NHỮNG LÚC



)

CŨNG MAY

TÌNH NHỚ


sáng nghe chim hát trên trời
thấy hoa chen đất anh cười cùng em
chắc là sau cơn mơ đêm
còn thơm hương ví nụ hôn thật nồng

em ôm anh ngủ trong lòng
tỉ tê thủ thỉ những dòng tình vui
hai con tim - một bồi hồi
giọt tình cộng lại chín lời ước mơ

đóa hồng gắn giữa câu thơ
tỏa hương thấm đậm trên bờ trinh em
hừng đông vương chút sương đêm
nắng hong tình nhớ cho mềm lời yêu

Cao Nguyên

130904

HUẾ THƯƠNG


*Tặng Thương Yêu (Đông Hương) LiDa

Tết này ta về Huế
Em có nhắn gì không?
Sợ từng cơn gió bấc
Len buốt lạnh trong lòng!

Bao năm rồi … xa Huế
Thấp thoáng nước dòng sông
Đã bao mùa trong đục
Em có phút chạnh lòng?

Ngôi trường xưa còn đó
Hạt mưa gầy nghiêng chao
Rêu phong hằn năm tháng
Đổi đời tên còn đâu?!

Con đường bao kỷ niệm
Dấu ấn vẫn còn đây
Thiếu bước chân em đó
“Long não” đã hao gầy! *

Một đời ta thương Huế
Như nhịp đập trái tim
Nếu một mai lạc mất
Hồn lịm mòn từng đêm!
*Hai hàng cây dọc đường Lê Lợi Huế.
15-01-2011
Dzạ Lữ Kiều

HUẾ VÀ EM


Lâu quá, ta chưa về thăm Huế
Nên con đường lạ lẫm bước chân
Cơn gió heo may thấm vào nỗi nhớ
Suốt đời ta… Huế còn mãi trong tâm!

Ngày đi xa, nắng òa trên ngọn cỏ
Làn gió vô tình hất mái tóc tung bay
Em Thành-Nội … lướt qua sao chẳng thấy
Rồi trách ta hờ hững mối tình đầy!

Ta lãng tữ, nên suốt đời oan nghiệt
Lầm lẫn nào cũng trả giá cho nhau
Mặc lời ta đã bao lần xin lỗi
Em không tin câu dịu ngọt ban đầu!

Nên ta mãi con ngựa hoang rong duỗi
Đi thì nhớ mà ở lại thêm buồn
Ta trượt dài lời thề non hẹn biển
Và, em thuyền tình tách bến xa hơn!

Rồi từ đó…Ta bước vào quân ngũ
Áo nhà thơ thay lớp áo phong trần
Em xa mãi… ngàn trùng chưa gặp lại
Giữa Huế một mình, ta từng bước cô đơn!

Dzạ Lữ Kiều

DÒNG XƯA


ta về nghe mưa trên cây trứng cá
tìm chút buồn vui của thuở học trò
ngủ giữa quê hương sao lòng vẫn lạ
người đuổi qua đời hoa nắng thơm tho

ngẩng mặt lên nhìn
dấu ngày tàn tạ
cúi xuống buổi chiều
vớt nỗi bâng khuâng

em ơi mây nước là đâu nhỉ ?
câu hỏi thầm như đã lụi tàn
ta hỏi một mình đêm tịch mịch
thôi đành mơ mộng bóng quan san
cuối thu nắng nhuộm chiều thoi thóp
trường cũ người xưa, những hợp tan
tiếng trống giật lùi từng bước nhỏ
dòng xưa nhịp guốc cũng mơ màng

mạc phương đình

HẠNH PHÚC ƠI !


có thể nào Em trộn tình của Mẹ
vào lời thơ Em viết tặng riêng anh
tình khúc đó với anh là tuyệt diệu
như nụ hôn nồng ấm suốt trăm năm !

như tay Mẹ vờn tóc anh lay nhẹ
ngước nhìn lên thấy ánh mắt Em cười
có thể nào yêu thương là như thế
Hạnh Phúc ơi ! Ta chết ngợp trong Ngươi !

Cao Nguyên

140904

jeudi 26 mai 2011

SẦU



____________________________________________________________________

Em đi,
Vương lại chữ
Sầu,
Đánh rơi dưới gót chân,
Mầu cánh sen.

Tình cờ.
Tôi nhặt được xem,
Hóa ra chữ
Nhớ
Trên đường bỏ quên…

Thôi thì.
Ép vở cánh sen.
Mai sau khô quắt.
Cho nên lệ
Sầu.

Không Quán

TÌNH KHÚC BUỒN


anh và em, hai nơi xa lắc
làm sao vui tay bắt, mặt mừng
nên mỗi tối anh nghe em hát
tình khúc buồn, nỗi nhớ bâng khuâng

để thấy lại những ngày có thật
tiếng cười đùa trong mắt trêu nhau
em như sóng, anh làm sao bắt
anh như mây, biết thật nơi đâu

vậy mà nhớ và thương, thật lạ
Đông rồi Xuân, chừ Hạ đang qua
lá chớm vàng, mùa Thu sắp tới
anh về trên điểm đợi mù sương

ở đó lung linh chiều nắng vỡ
đường dốc nghiêng, gió vỗ lá bay
nụ hôn vội trên vai ướm lạnh
má chợt hồng, mắt rướm sương cay

"khi em hát" và "em vẫn hát"
hai bài thơ viết tặng riêng em
lá theo gió, thu vàng tuyệt đẹp
nhưng rất buồn, tình khúc ru đêm!


Cao Nguyên

BẾN SÔNG TRĂNG


Nhớ em, lún cả vào hồn
Giấc mơ huyền thoại lay vồn vã tim
Ngày qua … đuối mắt,mòn đêm
Tình như dòng suối ngọt mềm lời ru

Đời em, hóa kiếp lãng du
Tôi, chờ bến cũ trầm tư sông buồn
Sóng nào cuộn dấu bờ thương
Nước nào rửa sạch bụi đường, thời gian?

Hai ta đi giữa sông trăng
Trôi cùng năm tháng mộng giăng cuộc tình
Đường đời đôi ngã chênh vênh
Buồn, vui chia sẽ cho bền đời thơ

Mai này, qua bến sông xưa
Biết đâu chiếc nón em vừa nghiêng chao
Tôi, người hành khất bạc đầu
Xin em đừng thả mắt chau đôi mày

Đời thơ ai biết sau này
Trôi theo năm tháng còn đày đọa tim
Nghiệp vay, nợ trả… dĩ nhiên
Chỉ thương đôi cánh chim biền biệt xa!

Phố núi, 26-5-2011
Dzạ Lữ Kiều

VỀ QUA XÓM CŨ


Trở về qua xóm cũ
Nhà xưa vắng bóng người
Nhìn quanh, chỉ mình tôi.
Giờ cỏ tranh giành đất
Gió vi vu dìu dặt
Hàng y lăng tả tơi
Sỏi đá sầu đơn côi.
Còn chăng, chiều nắng nhạt
Soi tình yêu trong vắt
Của ngày nào rất xưa
Mang vào tim thẹn thùa
Cả một trời ước hẹn...

Ra ga, chờ tàu đến
Trông rặng giẻ quen quen
Mang nỗi buồn không tên
Người đi quên trở lại
Con tàu xưa khuất mãi
Đường sắt hoài song song
Thương tình mình long đong...

Cảnh vật còn đây, người ở đâu ?
Trong tôi mang nặng một khung sầu
Quay về chốn cũ tìm không gặp
Hồn vẫn bên trời thương nhớ nhau…

Man Ho
(Cảm đề THƯƠNG NHỚ NGƯỜI của Đông Hương)

EM LÀ AI ?






Thơ tôi viết, có những điều rất thực,
Thêm ý tình được vắt tự hồn thơ.
Chút yêu thương pha hồng trang giấy lụa,
Cho đời vui man mác vẻ huyền mơ.

Thơ tôi viết, nếu có người hỏi nhỏ:
“Em” là ai, e quen biết không chừng!
- Là em đó, không là em cũng đó,
Vì trong thơ, “em “ nào có chân dung!

Thơ tôi viết, thường dùng chung mẫu số,
Dáng hình “em” thấp thoáng chốn xa mờ.
Nên người đọc, một đôi lần cứ ngỡ :
- Có thể mình… đang đứng ở trong thơ ?

Man Ho

BÊN ĐỜI HIU QUẠNH


Nắng trải lụa giữa khung trời mê ảo
Tóc xanh xao mơ áo trắng sân trường
Nhớ làm sao tình một thuở còn vương
Dẫu chia xa năm tháng dài nghiêng ngả.

Mình quen nhau một ngày mưa tháng hạ
Cây phượng già hăm hở đứng chung vui
Gió trên cao cũng thấp thoáng ngậm ngùi
Mừng hai đứa linh hồn ươm tuổi ngọc.

Đóa hoa tình em cài lên mái tóc
Mộng đầu đời anh ướp vội vào thơ
Chiều bên sông nghe tiếng sóng xô bờ
Vẳng chim hót như lời em thỏ thẻ.

Những ngày vui thoảng qua đời rất nhẹ
Nhưng nợ duyên không giữ nỗi thân trai
Đành xa em mang nặng mối u hoài
Đường binh nghiệp ôm sầu chia đôi ngã .

Trái tim đau ngỡ từ lâu hóa đá
Bỗng hôm nào nôn nả nghĩ về em.
Chợt hỏi lòng chuyện cũ dễ gì quên
Con đường xưa chưa phai màu trăng úa...

Duyên kiếp nào nếu gặp nhau lần nữa
Lời hẹn thề chắp cánh vút bay cao
Cho ân tình lấp lánh giữa ngàn sao
Để chúng mình theo trăng về cõi mộng...

Man Ho

KHÔNG THỂ HIỂU


Đôi khi em bảo : yêu em nhé,
rồi lại thì thầm : thôi hãy quên
đế lúc em buồn em lại khóc
một mình lặng lẽ với chiều lên
Rồi thơ em viết, xin đừng giận
trong lúc em luôn cứ dỗi hờn
em bảo không thèm yêu anh nữa
quay về sống với nỗi cô đơn
Rồi em nắn nót những vần thơ
hờn trách rằng anh quá hững hờ
không đến cùng em chung dệt mộng
để em chờ đợi với bơ vơ
Ôi, không thể hiểu, biết làm sao ?
anh đã cho em những ngọt ngào
em đến rồi đi, rồi giận dỗi
ru đời huyền hoặc với chiêm bao

mạc phương đình

SỎI ĐÁ BUỒN HIU


Tôi về - từ cõi nào xa thẳm
Thành phố nồng hơn những tiếng nguời
Chân cũ dẫm đau hồn phố thị
Đêm vàng lạc giữa trận cười vui

Tôi về - lòng nặng bao món nợ
Chưa trả xong xuôi, lụn tháng ngày
Em biết gì đâu em bé hởi
Em chẳng cho. Mà tôi đã vay!

Tôi về năm tháng đau bờ tóc
Sỏi đá buồn hiu dưới gót giày
Áo mới đã thay, lòng vẫn cũ
Mười năm bay suốt một tầm tay

Góc quán ngày xưa tơ nhện rũ
Tôi tìm trong đó tháng năm xưa
Hởi ơi! bạn cũ còn bao kẻ
Nguời ở, người đi gió trái mùa

Mà chẳng còn đâu hồn quán cũ
Đèn hoa đô hội đã thay chân
Mười năm đen thẳm giòng hư mộng
Huống chi người từ ba mươi năm

Tôi về cạn chén ngày sum họp
Mà có cạn chăng những nỗi buồn
Em nhỏ! tôi còn nguyên món nợ*
Hết kiếp nầy chưa trả được xong.

Hoàng Định Nam
25/12/04

NGÀY THÁNG KHÔNG CÒN ANH



Thôi em !
ngày tháng dẫu buồn,
không anh, nước vẫn từ nguồn chảy xuôi.
Thôi em!
Ngày tháng dẫu vui,
Không anh, nước vẫn chảy xuôi từ nguồn.
Thì thôi!
chiều có mưa tuôn
Em nghiêng nón nhẹ cho buồn trôi đi.
Và rồi,
nắng cũng nhiều khi
Hanh hanh sợi nhớ, em đi một mình.
Thì em
niệm một chữ "Tình"
Ba ngàn cõi khổ để mình anh mang .

Hoàng Định Nam

lundi 23 mai 2011

TÌNH THƠ THÁNG SÁU


thebestDonguyen 23. May 2011, 14:24

@
tiếng hát
buồn
ngân
từ nước mắt
em nhập vào
lục bát
tình yêu
ru
cơn mê
ru bão nổi
ngục tù
bay lãng đãng
một chiều mưa
tháng sáu

tháng sáu
ngày xưa
vũ hoàng chương
chợt mất
lắng lòng thơ
ta tha thiết
đi tìm
tâm sự của
muôn đời nghệ sĩ
hát vào đời
hay
hát vọng cuộc chơi

buồn-vui
nương tựa
những âm giai
tiếng em hát
ngân dài
mê mải
ta giăng lòng
mở rộng trái tim
yêu,
yêu thật rồi
hay
chẳng biết yêu ai ?


dxn

BÂNG KHUÂNG



ngồi với nắng, anh nhớ chiều mưa cũ
ta bên nhau ôn kỷ niệm thật đầy
trước tiễn biệt mưa giăng chiều ủ rũ
mai xa rồi phương đó có nhiều mây ?

ngồi với gió, nghe thì thầm gió rớt
lá vàng thu rụng trên tóc em xanh
bàn tay ấm gượng đôi lời diễu cợt
nỗi bâng khuâng ai cũng giữ riêng mình

mưa ở đó có làm cong nỗi nhớ
anh đi qua không tìm được con đường
ngày tháng lụn thấm chút tình bỡ ngỡ
cứ hỏi thầm ray rứt dấu yêu đương

có lẽ gió cùng tháng ngày phiêu lãng
đẩy đưa xa thêm lặng lẽ ngày xuân
em đứng lại đợi mây nguồn vô hạn
trôi về xuôi một thuở gọi tin mừng

nỗi háo hức như một thời mưa nắng
kìa thời gian không dừng lại chờ nhau
anh thất lạc giữa nỗi buồn xa vắng
nghe sương đêm gội trắng tóc xưa sầu

mạc phương đình.

CÒN


còn gió đùa tóc em bay
còn tương tư bóng, còn đày đọa thơ
chữ ghìm nơi ngưỡng tim chờ
nghĩa giao động sóng là vồ vập ôm

còn hương phấn dụ bướm vờn
còn tình mê hoặc đêm chờn chập mơ
môi nhoen nụ thắm chực hờ
mắt ai vương lụy ghẹo ngờ nghệch chơi

còn duyên hẹn bữa tốt trời
còn mong ửng nắng đông rồi sẽ qua
tha hồ lắm nỗi thiết tha
nhìn cây giễu lá, nhìn hoa trêu cành

bấy nhiêu còn thế đủ rồi
đời dư sức vượt qua thời nhiễu nhương
kệ địa ngục, kệ thiên đường
còn em, đời dẫu vô thường cũng ưng!

Cao Nguyên

HÁT CÙNG SỢI TÓC


* Về Thương Yêu, Đông Hương ) người bạn ở phố cũ
@
Mai này, nước mắt tròng quanh
Sợi tóc không dựa vai anh thì thầm
Làm sao trụ vững đôi chân
Bước đi trong cõi phong trần, chông gai

Dẫu rằng chiếc bóng ngày mai
Theo em suốt quãng đường dài tuổi yêu
Thì thôi, em với nắng chiều
Song hành cùng giọt sương …liều lạnh vai!

Đi qua biển rộng sông dài
Sợi tóc theo gió lộng bay muôn chiều
Nhiều khi lạc giữa đường yêu
Dỗi hờn! không dám ngủ liều vai anh

Để rồi … ngày tháng qua nhanh
Tóc xanh ngày đó, hóa nhành rong rêu
Vai xưa dựa bóng trăng chiều
Em còn nghe gió vẫy trêu chúng mình!
Dzạ Lữ Kiều

THƠ SONG LINH


MẸ MÃI MÃI CHỜ CON



Trăng ngời sáng nhắc nhớ hoài tình Mẹ
Con xa rồi, vời vợi vẫn chờ trông
Đầy dẫy cuộc đời thân sao nhỏ bé
Đã thấm nhuần những tia hé đợi mong

Dòng tư tưởng nơi phương trời cách biệt
Miền quê Cha với trái ngọt cây lành
Cánh chim côi yêu màu xanh lá biếc
Luôn muốn bay qua chặng thác nẻo ghềnh

Thuở chia tay Người chưa lời khuyên nhủ
Cho con mơ niềm mơ tưởng mây mù
Mong muốn về nghe lời ru của Mẹ
Giọng êm đềm như áo phủ ngàn thu

Trời trở gió Mẹ thường ngồi bên cửa
Trông con về khắc khoải tím lòng đau
Thân bị đày bao mùa thu lá đổ
Tim xót xa theo hố thẩm rừng sâu

Nghĩa tình thâm đã bao năm mòn mỏi
Phút tao phùng ngỡ được gọi Mẹ ơi !
Nào ngờ đâu thời lầm than cát sỏi
Đã cướp đi người Mẹ của tôi rồi !

Khi trở về niềm mơ đâu còn thấy
Để lòng nầy muôn thuở dậy niềm đau
Nghĩa hiếu ân tâm khắc sâu mãi mãi
Nguyện linh hồn mẹ yên dãy non cao

Bõng nghe trên cành đào kêu sợ hãi
Con chim non lạc mẹ réo âm vang
Gợi niềm đau nhìn len qua lá trải
Lòng nghẹn ngào sao lắm nỗi trái ngang

Con lần bước theo quảng đường quạnh quẽ
Chiếc lá vàng rơi nhẹ dưới chân con
Tiếng xào xạc như lời ru rất khẻ
Của Mẹ hiền văng vẳng buổi hoàng hôn



Đặng Xuân Linh

@

TÌNH YÊU NÀO CHO EM

Tình yêu trong cõi mộng muôn người

Cốt giữ cho lòng được thắm tươi

Dù đoạn đường qua nhiều rắc rối

Nhưng luôn gìn giữ nét môi cười

Tình yêu dù vướng bước lang thang

Cùng nhặt đem về để điểm trang

Màu sắc sẽ tăng niềm cởi mở

Lại đem ý thắm dệt hương vàng

Chắc chẳng mong manh hơn sóng biển

Cho mình đủ sức để đi về

Mặc cho ai đó xuôi tay biến

Mình cũng bền lòng vượt lối mê

Ai ném đau thương giữa cõi đời?

Cho nhau tan tác mộng xa khơi

Bao ngày son sắt chưa phai nhạt

Đâu dễ làm cho chuyện rã rời

Tình yêu năm tháng vẫn chung tầm

Không thể trốn hoài đến biệt tăm

Không thể tách đi vào ngõ khác

Khi mình dấn bước nhịp thâm trầm

Nguyễn Gia Linh

21-05-2011

XIN PHÉP




Xin phép gửi
Chút buồn theo anh nhé
Tội cho em
Chưa hề biết chiến tranh
Đi trở lại
Quê hương tìm thử nhớ
Về những ngày
Lửa đạn, vết khăn tang
Cha đã mong
Lần mẹ ngồi bới đất
Tìm chỗ nằm
Giùm dưới đó người thân
Xin phép gửi
Chút tình trong lòng mắt
Khóc cho ngày
Anh nằm xuống thay em

Vì lịch sử
Muốn quê hương đổi mới
Anh hy sinh
Dòng ấm bỏ rời tim
Mùi thuốc súng
Còn nồng trên tóc rối
Giấc ngủ chìm
Vùng đạn xéo khoan đêm

Cho phép em
Dành riêng vài mặc niệm
Đưa tên anh
Vào giữa trái tim hồng
Cho em được
Ôm trên tay cờ liệm
Hôn một lần
Chiếc áo máu vừa đông

đh

jeudi 19 mai 2011

SÓNG RU ĐÊM

Ngủ ngoan ... ngủ nhé Em ngoan ... giấc hiền ...

***

Sóng ru đêm

Sóng thì thầm ru giấc hư hao
Tình ơi…
Tình đã nghiêng trao
Lời yêu êm êm đêm về …
Tình vương môi thắm

Năm ngón hờ theo tiếng yêu thương
nhẹ thoáng mây vương
à ơi
nhẹ thoáng mây vương
Tình hát ru đưa …. giấc nồng

Êm sóng ru à ơi sóng ru …ơ ơ ơ hời
Đêm ngất ngây … hồn đắm mộng say
Sóng ru đêm về … ờ ơ ớ ơ ….đêm về

Sóng dịu dàng ru giấc em ngoan
Tình ơi
Tình ngất cơn say
Ngủ đi mơ ngoan đêm hồng
Tình ôm gối sóng

Con sóng tình ôm ánh trăng lan
Hòa tiếng ru êm
Tình ơi …
tình ấp trong tay
Ngủ nhé em ngoan …. giấc hiền

NguyễnTâmHàn

mercredi 18 mai 2011

MỪNG SINH NHẬT EM


( gởi ĐH )



sinh nhật em tôi - sinh nhật Xuân
mà tuyết chưa tan, nắng ngập ngừng
đành vẽ đóa hồng theo nét chữ
gởi tặng em thay mấy lời mừng

mừng em môi nở xum xoe nụ
đời vui như thuở tuổi còn thơ
tình reo trong mắt lời oanh vũ
mộng hái đầy tay đủ sắc hương!

Cao Nguyên

CÒN


còn gió đùa tóc em bay
còn tương tư bóng, còn đày đọa thơ
chữ ghìm nơi ngưỡng tim chờ
nghĩa giao động sóng là vồ vập ôm

còn hương phấn dụ bướm vờn
còn tình mê hoặc đêm chờn chập mơ
môi nhoen nụ thắm chực hờ
mắt ai vương lụy ghẹo ngờ nghệch chơi

còn duyên hẹn bữa tốt trời
còn mong ửng nắng đông rồi sẽ qua
tha hồ lắm nỗi thiết tha
nhìn cây giễu lá, nhìn hoa trêu cành

bấy nhiêu còn thế đủ rồi
đời dư sức vượt qua thời nhiễu nhương
kệ địa ngục, kệ thiên đường
còn em, đời dẫu vô thường cũng ưng!

Cao Nguyên

Khúc Mê Si - Xuân Phú



Giai nhân ơi … ta đã yêu nàng
Vườn yêu mơ thấy bóng em sang
Lòng vương theo tiếng bước chân em đi
Từng đêm thao thức trong trái tim mê si
Vời theo dáng em
Lòng thêm hoang vắng

Tim yêu thương năm tháng đong đầy
Niềm riêng ôm kín có ai hay
Cùng đi chung lối … mang trái tim xanh xao
Lòng mê say đắm … nhưng dấu sâu lời yêu
Từng ngày bơ vơ theo bước em đi về

Bao năm tháng theo gót sen đài trang
Lòng thầm mơ tình hoa thêu nắng
Chỉ thấy con tim thêm quặn đau
Đàn lòng rung nhịp lỗi dây tơ chùng

Cơn heo may … hiu hắt tim lòng
Trời hè cứ ngỡ gió mưa đông
Hồn vương xác lá trong gió thu mênh mông
Lời yêu vẫn giữ trong đáy sâu chờ mong
Tình đành mang theo vào cõi đau không cùng

Nguyễn Tâm Hàn

RỒI EM SẼ QUEN


rồi sẽ quên và em sẽ quen
những cơn buồn trong giấc ngủ đêm
vì nhớ thương từ một cái tên
đã yêu em trong tình huyền thoại

rồi sẽ quen vì em chẳng quên
những dòng thơ ru em từng đêm
khi chuyện tình hằn sâu trong tim
nặng bờ mi những dòng nước mắt

*

rồi sẽ quên và em sẽ quen
những lời thơ trêu em từng đêm
đã làm em thôi cơn hờn ghen
khi biết tình chỉ là huyền thoại

rồi sẽ quen vì em chẳng quên
hình bóng anh trong mơ từng đêm
ru môi ngoan nhịp tim dịu êm
bờ mi thôi chợt dòng nước mắt

***

rồi sẽ quên và em sẽ quen
những cơn buồn trong giấc ngủ đêm
đã yêu em trong tình huyền thoại
vì nhớ thương từ một cái tên


rồi sẽ quen vì em chẳng quên
những dòng thơ ru em từng đêm
nặng bờ mi những dòng nước mắt
khi chuyện tình hằn sâu trong tim

*

rồi sẽ quên và em sẽ quen
những lời thơ trêu em từng đêm
khi biết tình chỉ là huyền thoại
đã làm em thôi cơn hờn ghen


rồi sẽ quen vì em chẳng quên
hình bóng anh trong mơ từng đêm
bờ mi thôi chợt dòng nước mắt
ru môi ngoan nhịp tim dịu êm


***

vì nhớ thương từ một cái tên
đã yêu em trong tình huyền thoại
rồi sẽ quên và em sẽ quen
những cơn buồn trong giấc ngủ đêm


khi chuyện tình hằn sâu trong tim
nặng bờ mi những dòng nước mắt
rồi sẽ quen vì em chẳng quên
những dòng thơ ru em từng đêm

*

đã làm em thôi cơn hờn ghen
khi biết tình chỉ là huyền thoại
rồi sẽ quên và em sẽ quen
những lời thơ trêu em từng đêm


ru môi ngoan nhịp tim dịu êm
bờ mi thôi chợt dòng nước mắt
rồi sẽ quen vì em chẳng quên
hình bóng anh trong mơ từng đêm


*

rồi sẽ quen vì em chẳng quên
những dòng thơ ru em từng đêm
rồi sẽ quên và em sẽ quen
những cơn buồn trong giấc ngủ đêm

Cao Nguyên


(đêm buồn hí hoáy nghịch thơ
hoán câu lên xuống không ngờ lại vui)
CN

NGỠ



một bữa em buồn rong lối thơ
chữ vui lời chạm chút, đâu ngờ
ý len tim nhỏ ngân vần điệu
vọng khúc ru tình thơm gối mơ

từ ấy thơ người như phấn rượu
nhấp thoảng nồng môi xao xuyến say
mộng du hoang lạc đào nguyên hội
sóng bước nghê thường luân vũ quay!

Cao Nguyên

NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG


* Tặng ĐHT

Mỗi lần đọc thơ em… Tôi tự hỏi
Có phải em… Người yêu dấu ngàn xưa
Từ kiếp trước… Đã bao lần tan vỡ
Để ngày nay … Trả nợ khúc tình thơ?

Những con chữ xuyên qua tim rỉ máu
Như tình em năm tháng mãi chất chồng
Tôi khắc khoải nghe nỗi buồn vây kín
Giọt mắt thầm sóng cuộn ngược vào trong

Em xa quá! Mà lòng như nắm được
Khúc tự tình. Hương ủ kín trong thơ
Rồi tự nhủ… Lời mình còn tha thiết
Từ khi em, thuyền mộng tách xa bờ!

Tôi cơn gió… Rong chơi miền vô định
Nỡ lòng nào, xô ngược hướng thuyền em?
Nhưng có thể - Đẩy cánh buồm em đến
Chốn bình yên, với ước mộng êm đềm…

Cao Nguyên phố, 18-5-2011
Dzạ Lữ Kiều

mardi 17 mai 2011

THẤT TÌNH



Tôi đang mặt nước phẳng lì
Em đem trăng thả xuống chi
Vô tình
trăng rơi làm vỡ dòng sông
xòng xành gợn sóng giữa hồn sảng tai

Dây tình nào phải kẽm gai
Con tim cứ rướm máu hoài
Rát ghê
Buổi sáng mang cái ngẩn ngơ
Ra đường phơi nắng bâng quơ một ngày

Buổi chiều ngớ ngẩn cầm tay
Phơi không héo nổi để ngày mai phơi
Hồn tôi em đã nuốt tươi
Kể từ cái buổi bùi ngùi đẩy đưa

Xoè tay hứng lấy giọt mưa
Móc tim mang hạt thẫn thờ đem chôn
Năm ba con chữ vô hồn
Tưới không xanh nổi cơ duyên lỡ mùa

Quan Dương

VÙNG TRỜI KỶ NIỆM


Ca sĩ : Quang Minh




Ngồi nhìn theo sóng nước mênh mông
Bỗng nghe lòng dâng nhớ khung trời xưa cũ
Nơi cát trắng Tháp Bà dãi dầu …
nuối tiếc xa xăm

Hồn chìm trong dĩ vãng năm xưa
Phút giây đầu tiên mắt đong đầy lưu luyến
Theo tiếng sóng ban chiều thì thầm …
Mình đã trao lời yêu

Nghe … sóng xô ven bờ
Bao nhiêu chiều hẹn hò
Mặn nồng trong mắt môi
Tình ngờ đâu chóng phai

Rồi thời gian đã cuốn trôi mau
Những ân tình sâu cũng tan vào quên lãng
Theo năm tháng mơ vàng phai tàn
Đời cuốn theo thời gian

NguyễnTâmHàn

lundi 16 mai 2011

DẤU QUÊ


*gởi tặng ĐÔNG HƯƠNG

Gởi cho em chút nắng
Trên đường Huế mùa xuân
Sáng nay tôi vừa gặp
Trời Huế đẹp vô cùng

Dòng Hương thầm lặng quá
Nước trong xanh êm đềm
Như lòng người con Huế
Yêu màu tím hoa sim

Dù phương trời tám hướng
Vẫn quay về cố hương
Tìm dấu hài năm cũ
Mùi hương xưa còn vương

Em giờ nơi đất khách
Có mưa về dòng sông
Để trong tim thổn thức
Ngập tràn trong mắt trong

Huế,08-02-2011
Dzạ Lữ Kiều

TÌNH CỜ


Tình cờ anh đến bên em
ngọn thơ quất xuống con tim đỏ lằn
vết hằn mọng giống môi em
nụ hôn anh gởi dịu mềm nỗi đau

Tình cờ anh lạc vào em
lời thơ thủ thí ru đêm Xuân hồng
thấy tim em lạnh giữa Đông
anh đi góp nắng về hong lời tình

Tình cờ anh ở trong em
nhớ thương xao xuyến dậy lên từng giờ
yêu em anh lại làm thơ
thương anh em đọc thơ anh đỡ buồn

Tình cờ theo mơ vào đêm
giữa thơ anh đã hôn em tình cờ .

Cao Nguyên

MÙI NẮNG





Trưa dậy thì nắng liếm làn da non
Mùi con gái trở mình . Thơm rưng rức
Khi em qua gió hùa hương bay ngược
Tôi mở hồn lượm nắng dựng vào trong

Nắng một thời thơ dại thật hồn nhiên
Tôi tập tễnh bơi theo tình bì bõm
Nắng đan tóc trên trán em hình mạng nhện
Tôi vô tư mình mẫy dính chân vào

Chưa bao giờ em biết tôi là ai
Nhưng em là ai rõ ràng tôi biết
Em là nắng ươm hạt tình nụ nứt
trong hồn tôi . Hoa lá mọc nhú cành

Nắng vì em . Nắng thơm một trời hương
Tôi vì em . Tôi cùng tôi ngụp lặn
Mỗi một ngày chờ em qua ngõ vắng
Đợi nắng về theo nắng bước vào mơ

Cho đến một ngày em không còn đi qua
Nắng bỗng nhiên không còn mùi con gái
Tôi chới với hụt đôi chân còn lại
Đuối tay bơi chìm chết giữa giòng tình

Quan Dương

ĐÔI VẦN CHO NHAU


em cười
chút ngọt
tình không
đời
đâu
chung thủy
bận lòng
chi nhau
mắt nâu
vướng đọng
trái sầu
môi son
thôi ngọt
hương màu xuân xanh
nụ hồng
chừng nở
dăm canh
máu chia
vạn mối
trăm miền
thương đau
cám ơn
em đã
qua cầu
ta chia
phân nửa
trưởng thành
đời
nhau.


dxn

TẤM LÒNG BỒ TÁT


Thắm thoát đến ngày Phật đản sanh

Thổi luồn gió mát thấm hương lành

Tìm trong kỷ vật ngàn năm giữ

Gởi giữa trang thơ thế hệ dành

Một khối chân tình luôn gắn bó

Bao niềm thiện cảm mãi trung trinh

Tấm lòng Bồ Tát, vầng trăng sáng

Thể hiện muôn đời với sử xanh


Nguyễn Gia Linh

05-05-2011

NGàY PHẬT ĐẢN

Họa bài : Tấm lòng Bồ Tát của Gia Linh

Gió mát thiên thời cánh huệ sanh

Bước chân từng bước tỏa sen lành

Vầng mây ngũ sắc sinh linh khoát

Nhật Nguyệt vầng xuân sự sống dành

Bởi nghĩ trần ai Ngài khổ luyện

Vì thương nhân loại Đức ngần trinh

Từ Bi Phổ Độ nguồn Cao Cả

Đời Đạo luôn hoài nước Phật xanh


Đặng Xuân Linh

dimanche 15 mai 2011


Em đã đi - Ca sĩ : Xuân Phú



Em đã đi
Em đã đi, em đã đi thật rồi
Anh mất em, mất em trong đời
Người yêu ơi ngày vui đã mất
Niềm đau thương buốt giá con tim

Em đã cho, đã cho anh cuộc đời
Em lấy đi, lấy đi nụ cười
Vòng tay em giờ đâu còn nữa
Bờ môi hôn nay biết đâu tìm

Ôi … bao nhiêu năm cuộc đời tình vút mây cao
Ôi … bao nhiêu năm cuộc tình một giấc chiêm bao
Nay em ra đi rồi, ngày vui đã hết
Nhớ thương ngập lòng làm nát tim tôi

Em đã đi như giấc mơ phũ phàng
Em đã đi trong đớn đau lạnh lùng
Đường hôm nay mình anh một bóng
Tìm em đâu lệ ứa đôi dòng

NguyễnTâmHàn

DẠ KHÚC THU



có thể em vờ quên
nên tôi tràn nỗi nhớ
như những góc đèn
sáng nỗi chơ vơ
có bao giờ
em trăn trở
nhớ nụ hôn
lắng đọng giao mùa
thuở bàn tay
vẫn còn bỡ ngỡ

biết giấc mơ
không là hiện thực
và ngày mai
em xa khuất bến bờ
tôi lặng người
nhớ điệu flute
đôi bồ câu
lạc bầy nhân thế

có thể em hay quên
nên tôi chưa thể một lần
cám ơn có nhau
trong ngày thu nắng
đầy hoa cúc vàng
như áo em len
ấm nồng mật ngọt

Virgina giăng đầy ngã bảy
tôi đứng nhìn
đâu phía tìm em
có lẽ em đã quên
nên chẳng nhớ
thu vàng ngớ ngẩn
nắng vàng mơ ...

DxN

samedi 14 mai 2011

TÌNH MỚI


Đông đã cũ và Xuân chẳng mới
nhờ mùa xoay , mưa gió trở mình
chỉ có anh em với tình là mới
cứ hai-mươi-bốn giờ thay một bình minh

bình mình cũ , hoàng hôn không mới
nếu mỗi ngày anh mất nụ cười xinh
tình cũng chẳng dại gì mãi đợi
nếu đêm về chăn gối lặng thinh

mỗi bữa ngắm cuộc tình rất mới
tụi mình quên tính tuổi yêu nhau
yêu thương quá trăm năm cứ đợi
mặc tháng ngày cũ rích từ lâu !

Cao Nguyên

THƠ MỘNG


(anh đang làm gì đó)
se gió để làm tơ
đan áo tình hoa sóng
gởi tặng một Nàng Thơ

(Nàng Thơ anh chắc đẹp)
hình như giống hệt em
cũng tính tình ngổ ngáo
và thường hay hờn ghen

(vậy mà anh cũng thích)
chẳng những thích còn thương
vì suốt đường anh đi
luôn có Nàng bầu bạn

(còn với em thì sao)
như thuở nào vẫn vậy
cũng nụ hôn lời chào
mỗi sớm mai thức dậy

(hóa ra em - Nàng Thơ)
đang chờ anh tặng áo
đan bằng gió se tơ
trên khung chờ thơ mộng!

Cao Nguyên

THƯ GỬI VÈ EM GÁI VIỆT NAM


Có lẽ anh không về gặp nữa
Những người năm ấy đã chia tay
Phố phường, thôn xóm, làng quê cũ
Anh kể như chim đã lạc bầy.

Có lẽ anh không về gặp nữa
Họ hàng Nội, Ngoại...những người thân
Ai còn, ai mất dù thương tiếc
Rồi cũng nguôi ngoai, bớt khổ dần

Có lẽ anh không về gặp nữa
Người em gái nhỏ vẫn chờ mong
Nhạt nhòa ngấn lệ ngày đưa tiễn
Chắc đã phôi pha tuổi má hồng

Có lẽ anh không về gặp nữa
Những người bất nghĩa, lúc sa cơ
Thói đời ngã ngựa liền quay mặt
Giậu đổ bìm leo, bọn trở cờ.

Nghe nói quê mình giờ đã khác
Kẻ giàu vô cảm sống xa hoa
Bạo quyền cướp của người lương thiện
Oan khuất trùm lên khắp mọi nhà

Nghe nói quê mình giờ đã khác
Dân nghèo cam chịu cảnh tôi đòi
Trai hiền xuất khẩu làm nô dịch
Gái đẹp rao thân bán nước ngoài

Nghe nói quê mình giờ đã khác
Biên cương, cột mốc nhổ lui về
Biển Đông, hải đảo vào tay giặc
Một lũ bù nhìn đang ngủ mê.

Nghe nói quê mình giờ đã khác
Những người yêu nước bị giam cầm
Bó tay, trí thức đành im lặng
Vận nước dài theo cảnh tối tăm

Đâu còn như thuở ngày xưa cũ
Làng xóm yêu thương đậm nghĩa tình
Thân ái trẻ, già vui cuộc sống
Bờ tre chim hót gọi bình minh

Đâu còn như thuở ngày xưa cũ
Đồng ruộng bao la lúa chín vàng
Em gái qua cầu nghiêng nón lá
Nhịp chày giã gạo rộn thôn trang

Đâu còn những cảnh ngày xưa cũ
Tà áo tung tăng buổi học về
Mái tóc em thơ đùa nắng ấm
Rộn ràng sách vở mỗi mùa thi.

Bao giờ đất nước bừng tươi sáng
Bóng tối lùi xa gót độc tài
Anh vẫn nguyện cầu Hồn Sông Núi
Quê mình sẽ thấy được tương lai.

Để anh trở lại căn nhà cũ
Có bóng hàng cau tắm nắng chiều
Thăm những người xưa còn gặp mặt
Viếng người dưới mộ, thuở thương yêu .


Dương Quân

MỘT LẦN QUAY LẠI


Ta chừ quay lại bên sông cũ
nhìn dáng em xưa chợt thấy xuân
nắng vẫn còn thơm trên tóc lụa
mây treo thủa ấy cũng trong ngần

Em còn đuôi mắt xanh mơ mộng
mang đợi chờ theo sáng ngõ trăng
đan những vòng quay từng nhịp thở
tháng ngày lay lắt giữa bâng khuâng

Trong ta thao thức ngàn câu hỏi
dòng nước chiều trôi bóng dặm dài
tưởng xóa ngày đi không dấu vết
con đường vô định có tàn phai ?

Hỏi ai đang hỏi trong thinh lặng
sông cũ sương mưa bỗng võ vàng
em biết ta về trong bỡ ngỡ
theo từng bước nhỏ dấu hoang mang

Ta về theo em trong tim đau
mênh mông nước trôi qua chân cầu
ngẫng mặt trông vời chiều rất lạnh
nhìn xuân giọt lệ rụng về đâu.

mạc phương đình

MỘNG VÀ THỰC



em đến bên đời như giấc mộng
ngọt ngào như cuộc rượu chưa say
tưởng như mưa gió không về lại
cho những niềm vui mãi cứ đầy

em đến bên đời như khúc ca
vọng lên trong nỗi nhớ quê nhà
dư âm thời trẻ đầy hương vị
mê lộ về giăng lối cỏ hoa

em đến bên đời ngọt tiếng thơ
hương xưa ngà ngọc chút sương mơ
cho ta câu hát thời xa lắc
vẽ dáng mùa xuân thuở đợi chờ

em đến bên đời câu dịu ngọt
khua tình thức giấc với thời gian
ngỡ như tâm sự không còn nữa
thao thức nào chia chút ngỡ ngàng

em đến bên đời ta rất vội
bàng hoàng trong khúc hát chiều mưa
bàn tay chưa nhạt màu băng giá
níu vọng tình nhau một tiếc xưa.

mạc phương đình