dimanche 29 mai 2011


MẸ CHỜ TRÔNG ANH TÔI



Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn (CD)


Trăng đẹp tia ngà rọi thật xinh
Đêm sao trăng sáng rải bên mình
Trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng
Nếu ở quê hương vạn bóng hình

Ánh nguyệt trên cao rọi khắp miền
Trúc xanh soi bóng lá vây tình
Bao la trời đất, màu man mác
Gương ngọc soi xuyên khắp bước mình

Màu trắng hoa quỳnh, trăng sáng tỏa
Lung linh gió nhẹ thoảng hương êm
Niềm riêng xin gởi người còn lại
Trần thế hỏi ai chẳng mẹ hiền ?...

Mẹ tôi lẳng lặng tựa bên hiên
Nhìn ánh trăng khuya nguyện diệu huyền
Chiếc áo bà ba nâu sậm cũ
Đợi chờ con trẻ bặt âm tin

Ngày trông đêm nguyện con luôn khoẻ
Nhiều nếp sâu hằn mặt héo von
Sốt ruột tình thâm đôi má hóp
Xót đau, thân thể quá hao mòn

Tự cao, quyền thế chẳng tình người
Thâm thẩm lòng đơn, dám nửa lời
Mẹ gởi tâm tư nơi nguc lạnh
Bao giờ con trở chốn hương đời

Nhưng rồi giấy ủ tám năm sau
Một đứa con trai chẳng tội nào
Tội đất chia đôi, da xáo thịt
Làm cho những Mẹ mõi mòn đau

Vằng vặc nhiều đêm Mẹ nhớ anh
Mẹ đi ngày đó thật buồn tênh
Anh về biết khóc làm sao hỡi !!
Thua được, cùng da họ nỡ đành....

Buổi tiệc tiễn tôi lời bịn rịn
Đêm tàn vĩnh biệt sáng ra đi
Tình thương mọi nẻo thành sương khói
Bỏ lại sau lưng ánh nguyệt trì

Trăng mờ, trăng sáng đã xa rồi
Ngàn dăm châu hườn phải vậy thôi
Còn đó non sông, trăng vẫn rọi
Tình quê tình thấm khó nhòa bôi


Đặng Xuân Linh

KHI ANH GIÀ

Phỏng tác theo bài : Lorsque tu seras vieux của Rosémonde Gérard


Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu
Trong vườn xuân giữa một ngày hoa nắng
Sưởi tay gầy âu yếm biết bao nhiêu

Lòng rạt rào của một ngày mở hội
Những tưởng mình như vừa mới quen nhau
Em mỉm cười, nghiêng mình và khẽ nói
Đôi tình nhân của thuở sớm bạc đầu

Dưới giàn hoa anh cùng em lặng ngắm
Đôi mắt hiền nhưng đậm nét đăm chiêu
Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu
*
* *
Trên ghế đá vẫn xanh màu rêu phủ
Nơi chúng mình cùng thủ thỉ nhỏ to
Gợi niềm vui khi tìm câu bất hủ
Nụ hôn nồng đúc kết chuyện xa xưa

Tiếng yêu anh, bao nhiêu lần em nói
Rồi chúng mình cùng đếm lại nhe anh
Nhắc lại nhau chuyện ngày xưa không đổi
Như chim kêu hoa lá ở trên cành

Tia nắng hồng trên mái đầu hội tụ
Vuốt mơn man làn suối tóc bạc phơ
Trên ghế đá vẫn xanh màu rêu phủ
Nơi chúng mình cùng thủ thỉ nhỏ to
*
* *

Rồi mỗi ngày yêu anh nhiều hơn nữa
Hôm nay nhiều nhưng chửa sánh ngày mai
Đâu thèm nghĩ những đường nhăn nếp rửa
Mùi hương xưa vẫn tỏa rộng đường dài

Những mùa xuân chất chồng trong tâm trí
Của chúng mình nào phải của riêng em
Niềm vui chung mỗi ngày thêm hoan hỉ
Rồi cuối cùng sẽ xiết chặt nhau thêm

Ta sẽ già, sẽ già hơn mọi bữa
Nhưng bàn tay vẫn xiết lấy bàn tay
Rồi mỗi ngày yêu anh nhiều hơn nữa
Hôm nay nhiều nhưng chửa sánh ngày mai
*
* *
Tình yêu xưa vừa qua như giấc mộng
Còn giữ gìn và dấu mãi trong tim
Em không muốn ảnh hình kia bay bổng
Ép trong lòng để tận hưởng thâu đêm

Em nhốt chặt như con người biển lận
Mối chân tình để dành lại mai sau
Em sẽ giàu một cái giàu vô tận
Đã chứa đầy kỷ niệm mối tình sâu

Hạnh phúc đã qua vẫn còn cô đọng
Trong tâm tư niềm ước vọng êm đềm
Tình yêu xưa vừa qua như giấc mộng
Còn giữ gìn và dấu mãi trong tim
*
* *
Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu
Trong vườn xuân, giữa một ngày hoa nắng
Sưởi tay gầy âu yếm biết bao nhiêu

Lòng rạt rào của một ngày mở hội
Những tưởng mình sống lại buổi xa xưa
Em mỉm cười, nghiêng mình và khẽ nói
Tình nào hơn của một thuở giao mùa

Dưới giàn hoa anh cùng em lặng ngắm
Đôi mắt buồn của lứa tuổi đăm chiêu
Khi anh già, tóc em vừa bạc trắng
Khi tuổi đời đã lắng đọng hương yêu


Nguyễn Gia Linh

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire