Nằm im đó vĩnh tồn xuân lặng lẽ
Tôi đi rồi tim anh khẻ theo tìm
Lúc cận kề có tình chi mà kể
Khi phân kỳ lại cứ thể chờ tin
Tuy cách biệt anh lặng thinh hoài cổ
Tôi mến thương trong hơi thở chiều mơi
Càng nhớ lắm, thơ càng khơi đầy tập
Nguồn sông nước vẫn hòa khắp trong tôi
Quàng khăn biếc anh phơi mình đỡ sóng*
Ngầm trăn trở vươn bóng ngày qua ngày
Anh mến, đừng để tay ngoài lật lộng
Dù mưa tạt gió đùa mộng đừng phai
Bỗng cảm thấy ai hoài thương anh lắm
Vây chung quanh đá lạnh thấm về đêm
Không có anh đời thêm mơ xứ sở
Đầy trong trí ngầm tưởng nhớ trăng lên
Mặt tròn vàng lênh đênh ngoài biển sóng
Lúc hao gầy anh thật sống mơ màng
Chợt thấy tôi anh như choàng tỉnh mộng
Chạm bóng tôi tựa bóng khách quen sang
Ngàn ngàn năm anh vẫn là anh đó
Trăm năm tôi là tôi của ngày nay
Rỉ cung đàn giọng đưa hai tiếng rõ
Đây Việt Nam nào cửa ngõ riêng ai !!
Đặng Xuân Linh
*rừng cây xanh và vị trí đưa lưng đỡ sóng biển
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire