samedi 28 décembre 2013

PHỐI ÂM


Một Mình

một mình qua phố giữa đêm
thấy ta và bóng công kênh trên đường
lá rơi võng nặng hạt sương
tay chao sóng lạnh, lòng vương khói buồn
*
một mình đếm bước chập chờn
vẫn ta và bóng, thủy chung cuộc tình
ngẩn ngơ mình tự hỏi mình
(trăm năm còn khúc tự tình hôm nay ?)
*
một mình uống gió mà say
lòng nghiêng theo lá, hồn lay bóng mờ
người ơi! biết đến bao giờ
rượu hồng ta rót, người chờ giao bôi
*
một mình, chỉ một mình thôi
giữa đêm qua phố với lời thơ say
gọi người theo lá sương bay
mà lòng chợt ấm trong quay quắt chờ !

Cao Nguyên

 
Một Mình
 
một mình ngắm phố về đêm
nhìn trăng mà ngỡ hoa đèn thuở xưa
buốt ta lẫn bóng trong mưa
cũng may ta tỉnh, chỉ vừa tim say
 *
một mình cuộn gió trên tay
nghiêng chiều phổi trái nhận hơi ấm lòng
người ơi ! đừng chạm nỗi buồn
mà ta đã giấu sau hồn chiều sâu
*
một mình làm bạn canh thâu
sương rơi thấm ướt mái đầu ngà trăng
giữa khuya về phố ngổn ngang
tay người giữ mất tâm hồn tim ta
 *
một mình vén trắng mù sa
níu mơ rót rượu đến va môi mềm
một mình với bóng thân quen
thủy chung đối ẩm cho quên cuộc chờ.
 
đht

mercredi 25 décembre 2013

NÓI VỀ THƠ CAO NGUYÊN


Wednesday, December 25, 2013

Hôm nay em xin được phép anh viết lại một tập thơ viết tay, vì nghĩ rằng, cái công người ngồi tuyển những bài thơ của tác giả mình yêu chuộng cũng là một món quà hiếm gửi nhà thơ, vì bây chừ, với Internet, không còn nhiều người gửi thư, thơ cho nhau viết bằng tay, thật mấy thì giờ, họ nghĩ vậy ! Cho nên, em là một người rất mến mộ thơ anh, em xin tặng anh tập thơ tay này viết với tất cả tấm lòng của một độc giã đọc thơ anh mà hiểu .
Chính anh đã cho em cái mộng một ngày nào đó sẽ thử ngồi viết một bài thơ, nhưng chắc em không có cái thiên tài của anh, anh Cao Nguyên ạ !
Sẵn viết những dòng chữ thân mến này, em xin anh Cao Nguyên cho em được nói về thơ anh một chút nghe anh .
đh là một con mọt thơ, từ ngày biết đọc, vẫn dạo rong trong vườn thơ của gần hết những "nhà thơ lớn ", cái may mắn được đọc thơ Cao Nguyên.
 Lần thứ nhất trong đời đh đọc những vần thơ của một người có thể làm cuốn hút được tình cảm của một người, đó là thơ Cao Nguyên .
Nhưng nhà thơ Cao Nguyên không chỉ là nhà thơ chỉ viết về tình yêu , anh lại còn viết về quê hương, tình người, tình bạn, tình đồng đội vì anh là một cựu chiến sĩ Việt Nam Cọng Hoà xưa, thơ anh mang một hoài niệm rất sâu, anh đã làm cho tôi, một người đã từng xa quê hương từ trẻ, không từng sống trong hoang mang của chiến tranh, không hiểu được nỗi đau chia ly, mất mát, không sống trong cùng với đồng đội để chia xẻ những buồn vui nơi chiến tuyến, để nhìn thấy bạn bè mình ngã gục, người mất người còn...Anh luôn luôn sống với thao thức, quay quắt với nội tâm, với những người thân, với bạn bè, nhưng anh không bao giờ buông tay, anh vẫn phấn đấu với chính bản thân anh, luôn vượt lên để đừng bao giờ chỉ nghĩ cho riêng mình , không để cho mình bị bi lụy trước cuộc đời lưu vong.
Tôi xin nói về một ít thơ quê hương, bạn bè, tình người qua tập thơ Thao Thức của anh.
 

sẹo đã lành mà vết thương nóng hổi
đầu đạn găm, còn bốc khói trong da
tay mơn nhẹ nghe hằng hà tiếng vỡ
chiến trường xưa mà ngỡ mới hôm qua...

( vết sẹo)

Trong xã hội muôn mặt  bây giờ , không biết còn ai nghĩ nhiều đến tương lai của đất nước, tương lai của tiếng cười trẻ thơ trên đồng lúa , tiếng ê a của những em bé vừa đủ tuồi cắm sách đến trường, hay vẫn  vật lộn với cuộc đời để cho mình và gia đình cơm no áo ấm má quên mất những người đã tha hương từ bé

Em xa Việt Nam từ lúc còn nhỏ xíu
chữ Mẹ - Cha mới biết đánh vần
nên cố học để nghe và hiểu
cả âm thanh và ngôn ngữ quê hương

Là một chứng nhân trước cuộc sống hiện nay, tác giả đã muốn gửi cho mọi người cái nỗi xót xa của anh khi đứng trước cái bất lực của một người luôn hướng về quê hương nhưng không thực hiện được những gì anh vẫn mong ước cho quê hương một ngày mai hết đen tối, anh thao thức trước những bất lực đó
Em bảo đừng thở dài
Cho ngày mai đỡ lạnh
Sao tâm anh mệt nhoài
Trong mắt người ráo hoãnh...

Anh khóc cho quê hương, anh khóc tình đồng đội, anh khóc những người bạn đã nằm xuống vĩnh viễn sau một trận chiến nào đó mà anh không hề quên
Thức dậy đi, hỡi thằng bạn qúy 
bâmươi- năm ngủ kỹ đời mê
mày xa tao bạn già tri kỷ
lời buồn vui thủ thỉ cùng ai ?...

thức dậy đi, hỡi thằng Bạn nhỏ
chén rượu đời còn đó vị cay
rượu tao mời mày chưa uống cạn
đang cơn vui sao bỏ cuộc say?...
(Bạn Cũ)

Càng đọc thơ Cao Nguyên , càng nhìn được nhà thơ có một tâm hồn thật đẹp, luôn luôn sống cho người, cho tình yêu , cho nỗi nhớ nên thao thức anh luôn chạm vào tim người đọc , thơ Cao Nguyên không thể chỉ đọc VÀI lần mà phải ngồi thật lâu, khi ngày đã trôi đi và đêm đến , trong khoảng lặng có chiều sâu này mới có thể nghiền ngẫm về thơ anh để mới thấm hiểu được trái tim tác giả.
Anh hỏi người nhưng để nói với chính mình không biết còn đủ thời gian để làm đẹp cho cuộc đời, cho quê hương nhân loại

Thời gian còn đủ không em
Cho mình nhớ lại mông mênh tình người...

Anh vẫn đau trước những nỗi chia ly của đất nước, của những kỷ niệm với những nơi anh đã lớn lên,  trưởng thành trong mất mát, anh nhớ những thành phố anh đã ghé qua, những con đường còn mang đầy kỷ niệm một cuộc tình, những cánh rừng thảo nguyên xanh , những lời ru của mẹ

ôi nhớ quá! Rừng ơi ta nhớ quá
cao nguyên xanh, hoa lá ấy-hồn ta
và cả máu chia cho rừng thuở ấy
nhắc ta về dù bữa hẹn còn xa...
( Rừng Ơi )

Viết về Thao Thức thơ Cao Nguyên, không thể nào không gửi vào đây tình yêu anh thật chung thủy, anh tuy là một nhà thơ nhưng tình yêu anh thật gắn bó, không đổi thay, tôi xin gửi vào đây nguyên bài thơ mà mỗi lần đọc lại , vẫn cảm động khó nói nên lời.

NHỚ ĐÔNG XƯA

Đang ở giữa những ngày Đông lướt qua
Trời buốt lạnh lại nhớ mùa cơ cực
mắt muốn ngủ mà trái tim vẫn thức
canh chừng em trên bờ vực lầm than

Gồng gánh gian nan qua cầu tủi nhục
gọi tên Chồng , xé giữa ngực lời đau
giọt nước mắt đang rơi mà chảy ngược
uống cạn lời thổn thức giữa tim nhau !

Thắp sáng tin yêu trong huyệt sầu hun hút
hai tay em đập vỡ vụn quan tài
anh lại vào đời từ nơi hoả ngục
hăm hở đi , quên tiếng nấc bi ai !

Nhớ Đông xưa , lòng anh buồn ray rức
nhìn chân em xuyên suốt nỗi cơ hàn
bàn chân bám đời đau cùng với đất
da tím bầm chưa hở một lời than !


Em mải miết đi , chẳng cần nhìn lại
vì Chồng , Con . Thế gới bỗng nhiệm mầu
thuở yêu anh , em uống lời bùa ngải
nhủ đời vui , mặc khải chữ cơ cầu !

*

Xuân lại đến , cuộc đời đi cũng vội
mừng tuổi mình , tóc bạc lại trao nhau
nụ hôn quen sao mãi còn bối rối
như thuở anh vừa dạm hỏi trầu cau !

ĐÔNG 2004
Cao Nguyên

Không thể nào viết hết được lưu bút về thơ Cao Nguyên , xin tạm dừng lại đây với một lời cảm ơn chân thành đã được là một độc giả trung thành của thơ anh. Mong nguyện vọng anh ngày nào đó sẽ có thể thực hiện được , để thấy những đoá hoa dã qùi còn đủ sức vươn mình trên những đồi phố núi Pleiku, những đoá hồng tìm vẫn còn hương cũ, anh còn thấy được bóng những tà áo tím bay trên một thành phố cổ kính Huế, bài thơ trên nón chưa mềm cánh bay. Cám ơn anh rất nhiều.


anh gởi em một đóa hoa hồng tím
gợi nhớ về thời xa vắng dễ thương
tuổi mộng mơ ngọt lịm góc sân trường
áo dài trắng núp sau cành phượng đỏ ...
( Đoá Hồng Tím)


đông hương
 
 

vendredi 20 décembre 2013

LỠ MAI ANH KHÔNG LÀM THƠ NỮA


Rồi mai lỡ anh không làm thơ nữa
Buồn có về vây kín cả tháng giêng?
Nắng có úa màu hoen trên mắt ngọc?
Làn môi ngoan có tắt nụ cười hiền?

Rồi mai lỡ anh không làm thơ nữa
Từng đêm thâu nhỏ có thức đợi chờ?
Chiều trên phố bước chân về có mỏi?
Biết lấy gì cho nhỏ hát vu vơ? ...
 
Trần Tuấn