mercredi 31 août 2011

PHÚT SAY MÊ


Anh bất chợt dang vòng tay mở rộng,

Rước em về ngự trên đỉnh dung nghi,

Đường trăng xưa và cỏ hoa rợp bóng,

Nay vẫn còn in dấu bước em đi.


Nay bỗng thấy trời thu bừng nét nhạc,

Tiếng trầm ca bỗng rót giọng lưu ly,

Em về đây, hoàng hôn bừng tiếng hát,

Rũ phong trần anh gợi ý đam mê.


Anh vẫn thèm ngắm em trong giấc mộng,

Tóc nhung huyền xõa kín mắt xanh xao,

Đồi núi cũ vẫn nghìn đêm cao rộng,

Rừng thiên nhiên, con nước đổ tuôn trào.


Em có phải là đóa hoa mới chớm?

Là khôi nguyên của họa phẩm mê hồn?

Là mây xưa hay đá ngầm bão biển?

Là rượu nồng say khướt tối tân hôn?


Môi có ngọt như nụ hồng mới chín?

Mắt có xanh như đỉnh núi trùng khơi?

Em hiện hữu như tinh cầu lấp lánh,

“Gót chân ngà, xin bước ngự lên ngôi.”


Anh ngắm em bỗng bàng hoàng ngây ngất,

Triều dâng cao, bão loạn bỗng tung hoành,

Và mặt trời bỗng qua vùng biển lửa,

Hồn lạc vào giữa sa mạc mông mênh.


Xin hãy trọn trong vòng tay dự tưởng,

Hãy hoá thân hoa bướm để tồn sinh,

Hãy trở lại nguyên khai tìm lẽ sống,

Cho thơm nồng, tình ướp mộng anh trinh.


Rồi một phút rã rời anh thảng thốt,

Bỗng bình yên mây gió lặng đìu hiu,

Trong giấc ngủ, anh nghe mưa từng giọt,

Tự trên rừng, cây lá bỗng cô liêu.


Dương Quân, 1971

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire