dimanche 28 novembre 2010

CUỐI NGỌN NẮNG TRÔI


CUỐI NGỌN NẮNG TRÔI


Trời nắng gắt .Những đám mây lông cừu trôi nhẹ nhàng, chầm chậm.Không gió, trời xanh bỗng mờ dần sau hơi nắng đang bốc cao, mờ mờ như làn sương mong mỏng.
Thạch Hương ngồi trên ghế đu, tập thơ tay viết từ lâu nay mới có dịp được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Tập thơ kèm thêm những lá thư cũ cuả Văn gửi ngày Văn vưà vào Đại học ;
• TUỔI NGỌC EM ANH
Văn ơi ! anh hỏi tuổi ngọc em à ? Anh còn nhớ chút nào không hở Văn ?Em không còn tuổi ngọc, em đã là ….
Hồi đó anh cứ cho em làm khó, làm dễ, kiêu kỳ , lạnh lùng xa lạ ?
Con gái mà anh , lại là cô gái Đồng Khánh nưã !
Không phải vậy đâu anh. Anh đoán trật hết rồi. tại cái nhìn cuả anh nó lưu luyến quá nên em sợ.
Anh đã hỏi em sợ gì ? Em sợ mai sau . Phải đó, 2 chữ mai sau làm em suy nghĩ lui, suy nghĩ tới. mai sau dù có bao giờ ??
Em ngồi viết những dòng chữ này, cái nóng ngoài trời thiêu đốt da thịt vì em bận áo tay ngắn. Mồ hôi chảy giọt, mồ hôi mặn muối. uả , mà sao trên trang giấy cũng nhoè ? À, tại mồ hôi trong mắt em rơi trên đó đó Văn ơi.
Xa nhau từ khuya. từ khuya thời gian chứ không phải là đêm đâu anh.
Em đang ngồi đọc truyện cuả một tác giả quen thuộc, viết quá hay, hay là tại truyện truyền cảm quá đến nỗi em sống trong từng nhân vật, rồi tưởng là chuyện thật đời mình., em đang cạnh anh. Anh trong vai tù nhân, anh trong vai người vượt biên , khi gặp lại vợ mình , vợ mình đã có chồng khác ; anh trong vai người lính đi tù về với mãnh đạn còn trong đầu, anh trong vai người say, anh trong vai……
Văn ơi ! lâu lắm rồi em chưa được trở lại đi bên anh , nhìn sông Hương buồn anh hay nóí :
_Sông không những mang tên em , mà tâm tình cũng giống em, trên mặt lững lờ, sóng lăn tăn,nhưng là những con sóng ngầm dưới đáy , cuồn cuộn , nóng bỏng, sâu kín , mắt em chưá cả một trời thương nhớ vô cùng tận, anh lặn mãi vẫn chưa thấy đáy bao giờ !
Nhưng ngày nay, Văn còn giữ lập trường cuả anh không ? vì em xa anh lâu lắm . Em bỏ Huế theo ba mẹ vào Nam , rồi ba lại gửi em lên Đà Lạt vào trường xơ , muốn cho em giỏi ngoại ngữ, nên em bặt tin anh từ đó. Em rất buồn , tưởng đã mất Văn luôn rồi, nhưng trời cũng còn thương em.
Ngày vào thi vấn đáp anh văn tú tài đôi, em đang ngồi ôn lại bài chờ đến phiên mình nên không thấy một cặp mắt nào đó đanh chăm chú nhìn mình .
_Cô Thạch Hương
Nghe giọng quen quen , em ngửng đầu:
_Thưa thầ...y ; là là e....m
_Thạch Hương ! tô..i ; a…nh không ngờ lại gặp Thạch Hương !
Văn nói nhỏ :
- Em chờ anh lát nữa cùng về.
- _Thư…a ; Thầ…y con sợ !
- _Con ??
- _Dạ, tại quen miệng gọi thầy cô lâu ni ; dạ, sợ đi với thầ….y , người ta dị nghị.
- ???
- Nói vậy nhưng Thạch Hương cũng chờ Văn hơ ixa xa cổng trường Gia Long một tí.
- 3 năm , 3 năm mà dài bằng mười thế kỷ ! Em tưởng Văn quên mất em rồi chứ !
- Văn dạy ngoại ngữ ở Long Xuyên. Từ lúc gặp lại Thạch Hương, Văn vễn về SG cuối tuần.
- Giờ em đã là người lớn, xsin ra , duyên dáng ra, tóm lại mẹ hay nói lèlúc ni con gái mẹ đã trổ mã ., đặc biệt mệng rất có duyên với chiếc răng khểnh Văn rất thích, Văn đã viết thành thơn ngay từ đầu mới quen.
- Văn vẫn vậy, vẫn dáng gầy gầy , vẫn mái tóc bơ vơ em đặt tên vì có một chùm tóc cứ rơi rủ xuống chiếc trán rộng ., đôi mắt to đen được nấp sau hai gọng kính cận trắng rất thư sinh, nụ cười tươi hiền dịu đã làm cho các cô Đồng Khánh lúc đó mềm lòng, nhưng em là người may mắn chiếm được con tim Văn trước mọi người. Văn mồ côi cha mẹ từ bé, được người cô em cha Văn nuôi , giờ cô đã mất nên Văn mồ côi hai lần. Vì vậy Văn rất thương ba mẹ Thạch Hương như cha mẹ ruột mình , và ba mẹ Thạch Hương cũng xem Văn như con , bầy giò thì ông bà muốn Văn thành con rễ.
- Văn vẫn đến nhà mỗi chiều thứ bảy đưa em đi chơi , đi ăn tiệm , lâu lâu dẫn em đi nghe nhạc phòng trà , đưa em đi Queen bee, đêm màu hồng cùng với bạn , hay đưa em đi khiêu vũ, tiếng là đi khiêu vũ nhưng thật ra vì đám bạn thân cuả Văn . Văn không thích nhảy, còn em lại quá đần vì cho đến bây chừ em cũng không biết nhảy vì ba me không cho em đi đâu cả, cho đến lúc gặp lại Văn.. Văn không uống rượu, không hút thuốc , chỉ cùng quá là một cốc bia, nên dưới mắt ba mẹ em, Văn thật hoàn toàn người đàn ông mà ông bà muốn chọn cho con gái mình.
- ………….
- Chiến sự bắt đầu thay đổi, tiếng súng đại bác xa xa đã bắt đầu nghe gầm gừ.
- Văn bỏ dạy , theo học khoá sĩ quan Đà Lạt 3 năm , trở về, Văn vào quân đội .
- Đơn vị Văn được đưa đi xa tận Kontum, Pleiku... lâu lâu mới có ngày phép về thăm Thạch Hương.
- Văn ơi, SG không văn, buồn chi lạ. Nhưng mỗi lần Văn về phép trong bộ quân phục , mấy ngôi sao bên vai chiếu lấp lánh dưới nắng, em đi bên cạnh Văn , hãnh diện vô cùng.
- Văn xin ba mẹ cho cưới em vào dịp Tết , còn chỉ vài tháng nữa thôi. Nhưng tết cũng đã qua lâu rồi , đơn vị Văn bị cấm trại 100/100 , tin anh biền biệt.
- Văn ơi ! em như người không hồn, em đi tìm Văn khắp nơi, từ văn phòng quân sự này đến văn phòng khác, chỉ biết phong phanh có thề Văn đang ở Pleime, hay Đồng Xoài, hay Bình Dã vvv.
- Thạch Hương gầy rạc người , muốn cho con gái mình bớt buồn , ba me Thạch Hương gửi Thạch Hương đi ngoại quốc học.
- _ Văn ơi, không có Văn , em không biết làm gì về cuộc đời mình, thì giờ thưà thải , lòng rỗng tuếch , em theo Hồng Thập Tự đi Án Độ, vào những trại cùi, chia xẻ và xoa dịu bớt khổ đau cuả những con người tật nguyền . Tuy em không cùi thân thể, nhưng linh hồn và tương lai em cũng đã cùi từ ngày vắng Văn !
- Cả gần chục năm trời, em vẫn để tang Văn, xem như anh không còn nữa. Lòng em bây giờ đúng như tên cúng cơm cuả em
- :_ nàng Hương hoá đá :Thạch Hương ;
-
- SàiGòn, Tân Sơn Nhất
Bao lâu rồi em chưa trở lại đây, đây đâu còn chi nữa ngoài ba mẹ để em lưu luyến ?
- Vừa thấy Thạch Hương xách vali ra cưả, mẹ ôm chầm vai khóc
- _Mẹ, con về thăm ba mẹ sao mẹ lại buồn dữ rưá ?
- Chầm chậm , mẹ lấy từ xách tay đưa cho Thạch Hương một phong thư đã ngã vàng .
- _Thư gì đây ?
- _ Con về nhà hãy đọc.

SG, ngày.. tháng…
Thạch Hương,
Anh xin lỗi đã dối em , anh đã về lại SG từ lâu , nhưng anh không muốn gặp em, vì anh bây giờ không còn nguyên vẹn để cho em cuộc đời mình. Anh đã vì một lý do khó nói , anh đã lập gia đình với một người không phải là em . Anh biết em sẽ đau buồn lắm, nhưng anh không thể nào làm khác, mong em hiểu và haỹ quên anh ; em cứ xem anh đã chết.
]Anh đã phản bội em , anh không mong em tha thứ .
Anh muốn thấy em lập gia đình , và hạnh phúc hơn anh.
Tạ tội cùng em
Văn
Trời ơi !té ra bao nhiêu năm nay em thương nhớ, không hy vọng nhưng vẫn đợi chờ và thuỷ chung nhứt dạ, Văn lại tệ với em đến thế sao ?
Cả tuần lễ dài, Thạch Hương không cười không nói. Mẹ vẫn theo cạnh gạ chuyện cho Thạch Hương bớt buồn.Cha cũng âm thâm nhìn con gái mình rũ rượi , buồn hiu theo.
Đêm cuối ở nhà, Thạch Hương đã vào phòng , sắp tắt đèn vào giường ; đi ngủ ; có tiếng chân dừng lại ngoài hành lang trước phòng , tiếng gõ cưả nhè nhẹ
_ Thạch Hương, mẹ vào được không ?; mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng.
Thạch Hương bước lại mở cưả :
_chuyện chi vậy mẹ ?
_ Chuyện Văn
Thạch Hương thở dài_
_Thôi mẹ, cho con xin, hãy để cho con được bình yên tâm hồn , con không muốn mẹ nhắc đến con người phản trắc ấy nữa .
_ Thạch Hương, khoan trách đã, nghe mẹ nói rồi con muốn nghĩ sao là quyền cuả con .
_ Văn đã trở về từ Pleime, sau một trận đánh ác liệt, mặt Văn bị mãnh bom lửa trúng, chỉ còn lại mỗi một con mắt , nưả mặt kia cháy nám, thêm cụt một chân. Văn có nhờ bạn ngầm cho mẹ và ba hay tin Văn còn sống , nhưng nói mẹ thề không cho con biết Ngày con ra phi trường mấy năm trước ,
Văn có mặt ờ đấy , muốn nhìn con lần chót trước khi mất con luôn.Nhìn con ra máy bay, nước mắt Văn ứa ra từ con mắt còn lại , ba mẹ rất đau lòng . Sau đó ba mẹ đưa Văn về ở nhà cuả chú sáu con , chú sáu con là bác sĩ trong quân đội , chú sáu con hết lòng lo cho Văn, nhưng một năm sau, vì những vết thương trầm trọng, thêm vào bệnh tinh thần , nhớ thương con , Văn đã chết trên tay mẹ .
Hôm mẹ và ba đưa con đi thăm mộ nói là mộ cuả người bà con , nhưng thật ra là mộ Văn đó Thạch Hương à .Trước lúc con về thăm ; mẹ và ba đã cho người xây lại mộ cho Văn. Nghe tin con về, ba biểu mẹ khoan khắc chữ và tên lên bia đá, sợ con hiểu ra sự thật mà xót xa.Nhưng mẹ nhìn con ; mẹ không đành lòng , nên mẹ muốn con lên thăm Văn trước khi trở lại xa nhà , cho Văn từ dưới sâu được nhìn con lần này là lần chót.
_ Trời ơi anh !
Thạch Hương té sụp xuống đất ;
Em đâu có dè !Tiếng kêu tắt ngang cổ họng, nước mắt trào như dòng lũ.
Văn ơi ! bây giờ Văn mới thật là vĩnh viễn cuả em !


đht


CUỐI NGỌN NẮNG TRÔI


Trời nắng gắt .Những đám mây lông cừu trôi nhẹ nhàng, chầm chậm.Không gió, trời xanh bỗng mờ dần sau hơi nắng đang bốc cao, mờ mờ như làn sương mong mỏng.
Thạch Hương ngồi trên ghế đu, tập thơ tay viết từ lâu nay mới có dịp được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Tập thơ kèm thêm những lá thư cũ cuả Văn gửi ngày Văn vưà vào Đại học ;
• TUỔI NGỌC EM ANH
Văn ơi ! anh hỏi tuổi ngọc em à ? Anh còn nhớ chút nào không hở Văn ?Em không còn tuổi ngọc, em đã là ….
Hồi đó anh cứ cho em làm khó, làm dễ, kiêu kỳ , lạnh lùng xa lạ ?
Con gái mà anh , lại là cô gái Đồng Khánh nưã !
Không phải vậy đâu anh. Anh đoán trật hết rồi. tại cái nhìn cuả anh nó lưu luyến quá nên em sợ.
Anh đã hỏi em sợ gì ? Em sợ mai sau . Phải đó, 2 chữ mai sau làm em suy nghĩ lui, suy nghĩ tới. mai sau dù có bao giờ ??
Em ngồi viết những dòng chữ này, cái nóng ngoài trời thiêu đốt da thịt vì em bận áo tay ngắn. Mồ hôi chảy giọt, mồ hôi mặn muối. uả , mà sao trên trang giấy cũng nhoè ? À, tại mồ hôi trong mắt em rơi trên đó đó Văn ơi.
Xa nhau từ khuya. từ khuya thời gian chứ không phải là đêm đâu anh.
Em đang ngồi đọc truyện cuả một tác giả quen thuộc, viết quá hay, hay là tại truyện truyền cảm quá đến nỗi em sống trong từng nhân vật, rồi tưởng là chuyện thật đời mình., em đang cạnh anh. Anh trong vai tù nhân, anh trong vai người vượt biên , khi gặp lại vợ mình , vợ mình đã có chồng khác ; anh trong vai người lính đi tù về với mãnh đạn còn trong đầu, anh trong vai người say, anh trong vai……
Văn ơi ! lâu lắm rồi em chưa được trở lại đi bên anh , nhìn sông Hương buồn anh hay nóí :
_Sông không những mang tên em , mà tâm tình cũng giống em, trên mặt lững lờ, sóng lăn tăn,nhưng là những con sóng ngầm dưới đáy , cuồn cuộn , nóng bỏng, sâu kín , mắt em chưá cả một trời thương nhớ vô cùng tận, anh lặn mãi vẫn chưa thấy đáy bao giờ !
Nhưng ngày nay, Văn còn giữ lập trường cuả anh không ? vì em xa anh lâu lắm . Em bỏ Huế theo ba mẹ vào Nam , rồi ba lại gửi em lên Đà Lạt vào trường xơ , muốn cho em giỏi ngoại ngữ, nên em bặt tin anh từ đó. Em rất buồn , tưởng đã mất Văn luôn rồi, nhưng trời cũng còn thương em.
Ngày vào thi vấn đáp anh văn tú tài đôi, em đang ngồi ôn lại bài chờ đến phiên mình nên không thấy một cặp mắt nào đó đanh chăm chú nhìn mình .
_Cô Thạch Hương
Nghe giọng quen quen , em ngửng đầu:
_Thưa thầ...y ; là là e....m
_Thạch Hương ! tô..i ; a…nh không ngờ lại gặp Thạch Hương !
Văn nói nhỏ :
- Em chờ anh lát nữa cùng về.
- _Thư…a ; Thầ…y con sợ !
- _Con ??
- _Dạ, tại quen miệng gọi thầy cô lâu ni ; dạ, sợ đi với thầ….y , người ta dị nghị.
- ???
- Nói vậy nhưng Thạch Hương cũng chờ Văn hơ ixa xa cổng trường Gia Long một tí.
- 3 năm , 3 năm mà dài bằng mười thế kỷ ! Em tưởng Văn quên mất em rồi chứ !
- Văn dạy ngoại ngữ ở Long Xuyên. Từ lúc gặp lại Thạch Hương, Văn vễn về SG cuối tuần.
- Giờ em đã là người lớn, xsin ra , duyên dáng ra, tóm lại mẹ hay nói lèlúc ni con gái mẹ đã trổ mã ., đặc biệt mệng rất có duyên với chiếc răng khểnh Văn rất thích, Văn đã viết thành thơn ngay từ đầu mới quen.
- Văn vẫn vậy, vẫn dáng gầy gầy , vẫn mái tóc bơ vơ em đặt tên vì có một chùm tóc cứ rơi rủ xuống chiếc trán rộng ., đôi mắt to đen được nấp sau hai gọng kính cận trắng rất thư sinh, nụ cười tươi hiền dịu đã làm cho các cô Đồng Khánh lúc đó mềm lòng, nhưng em là người may mắn chiếm được con tim Văn trước mọi người. Văn mồ côi cha mẹ từ bé, được người cô em cha Văn nuôi , giờ cô đã mất nên Văn mồ côi hai lần. Vì vậy Văn rất thương ba mẹ Thạch Hương như cha mẹ ruột mình , và ba mẹ Thạch Hương cũng xem Văn như con , bầy giò thì ông bà muốn Văn thành con rễ.
- Văn vẫn đến nhà mỗi chiều thứ bảy đưa em đi chơi , đi ăn tiệm , lâu lâu dẫn em đi nghe nhạc phòng trà , đưa em đi Queen bee, đêm màu hồng cùng với bạn , hay đưa em đi khiêu vũ, tiếng là đi khiêu vũ nhưng thật ra vì đám bạn thân cuả Văn . Văn không thích nhảy, còn em lại quá đần vì cho đến bây chừ em cũng không biết nhảy vì ba me không cho em đi đâu cả, cho đến lúc gặp lại Văn.. Văn không uống rượu, không hút thuốc , chỉ cùng quá là một cốc bia, nên dưới mắt ba mẹ em, Văn thật hoàn toàn người đàn ông mà ông bà muốn chọn cho con gái mình.
- ………….
- Chiến sự bắt đầu thay đổi, tiếng súng đại bác xa xa đã bắt đầu nghe gầm gừ.
- Văn bỏ dạy , theo học khoá sĩ quan Đà Lạt 3 năm , trở về, Văn vào quân đội .
- Đơn vị Văn được đưa đi xa tận Kontum, Pleiku... lâu lâu mới có ngày phép về thăm Thạch Hương.
- Văn ơi, SG không văn, buồn chi lạ. Nhưng mỗi lần Văn về phép trong bộ quân phục , mấy ngôi sao bên vai chiếu lấp lánh dưới nắng, em đi bên cạnh Văn , hãnh diện vô cùng.
- Văn xin ba mẹ cho cưới em vào dịp Tết , còn chỉ vài tháng nữa thôi. Nhưng tết cũng đã qua lâu rồi , đơn vị Văn bị cấm trại 100/100 , tin anh biền biệt.
- Văn ơi ! em như người không hồn, em đi tìm Văn khắp nơi, từ văn phòng quân sự này đến văn phòng khác, chỉ biết phong phanh có thề Văn đang ở Pleime, hay Đồng Xoài, hay Bình Dã vvv.
- Thạch Hương gầy rạc người , muốn cho con gái mình bớt buồn , ba me Thạch Hương gửi Thạch Hương đi ngoại quốc học.
- _ Văn ơi, không có Văn , em không biết làm gì về cuộc đời mình, thì giờ thưà thải , lòng rỗng tuếch , em theo Hồng Thập Tự đi Án Độ, vào những trại cùi, chia xẻ và xoa dịu bớt khổ đau cuả những con người tật nguyền . Tuy em không cùi thân thể, nhưng linh hồn và tương lai em cũng đã cùi từ ngày vắng Văn !
- Cả gần chục năm trời, em vẫn để tang Văn, xem như anh không còn nữa. Lòng em bây giờ đúng như tên cúng cơm cuả em
- :_ nàng Hương hoá đá :Thạch Hương ;
-
- SàiGòn, Tân Sơn Nhất
Bao lâu rồi em chưa trở lại đây, đây đâu còn chi nữa ngoài ba mẹ để em lưu luyến ?
- Vừa thấy Thạch Hương xách vali ra cưả, mẹ ôm chầm vai khóc
- _Mẹ, con về thăm ba mẹ sao mẹ lại buồn dữ rưá ?
- Chầm chậm , mẹ lấy từ xách tay đưa cho Thạch Hương một phong thư đã ngã vàng .
- _Thư gì đây ?
- _ Con về nhà hãy đọc.

SG, ngày.. tháng…
Thạch Hương,
Anh xin lỗi đã dối em , anh đã về lại SG từ lâu , nhưng anh không muốn gặp em, vì anh bây giờ không còn nguyên vẹn để cho em cuộc đời mình. Anh đã vì một lý do khó nói , anh đã lập gia đình với một người không phải là em . Anh biết em sẽ đau buồn lắm, nhưng anh không thể nào làm khác, mong em hiểu và haỹ quên anh ; em cứ xem anh đã chết.
]Anh đã phản bội em , anh không mong em tha thứ .
Anh muốn thấy em lập gia đình , và hạnh phúc hơn anh.
Tạ tội cùng em
Văn
Trời ơi !té ra bao nhiêu năm nay em thương nhớ, không hy vọng nhưng vẫn đợi chờ và thuỷ chung nhứt dạ, Văn lại tệ với em đến thế sao ?
Cả tuần lễ dài, Thạch Hương không cười không nói. Mẹ vẫn theo cạnh gạ chuyện cho Thạch Hương bớt buồn.Cha cũng âm thâm nhìn con gái mình rũ rượi , buồn hiu theo.
Đêm cuối ở nhà, Thạch Hương đã vào phòng , sắp tắt đèn vào giường ; đi ngủ ; có tiếng chân dừng lại ngoài hành lang trước phòng , tiếng gõ cưả nhè nhẹ
_ Thạch Hương, mẹ vào được không ?; mẹ muốn nói với con một chuyện quan trọng.
Thạch Hương bước lại mở cưả :
_chuyện chi vậy mẹ ?
_ Chuyện Văn
Thạch Hương thở dài_
_Thôi mẹ, cho con xin, hãy để cho con được bình yên tâm hồn , con không muốn mẹ nhắc đến con người phản trắc ấy nữa .
_ Thạch Hương, khoan trách đã, nghe mẹ nói rồi con muốn nghĩ sao là quyền cuả con .
_ Văn đã trở về từ Pleime, sau một trận đánh ác liệt, mặt Văn bị mãnh bom lửa trúng, chỉ còn lại mỗi một con mắt , nưả mặt kia cháy nám, thêm cụt một chân. Văn có nhờ bạn ngầm cho mẹ và ba hay tin Văn còn sống , nhưng nói mẹ thề không cho con biết Ngày con ra phi trường mấy năm trước ,
Văn có mặt ờ đấy , muốn nhìn con lần chót trước khi mất con luôn.Nhìn con ra máy bay, nước mắt Văn ứa ra từ con mắt còn lại , ba mẹ rất đau lòng . Sau đó ba mẹ đưa Văn về ở nhà cuả chú sáu con , chú sáu con là bác sĩ trong quân đội , chú sáu con hết lòng lo cho Văn, nhưng một năm sau, vì những vết thương trầm trọng, thêm vào bệnh tinh thần , nhớ thương con , Văn đã chết trên tay mẹ .
Hôm mẹ và ba đưa con đi thăm mộ nói là mộ cuả người bà con , nhưng thật ra là mộ Văn đó Thạch Hương à .Trước lúc con về thăm ; mẹ và ba đã cho người xây lại mộ cho Văn. Nghe tin con về, ba biểu mẹ khoan khắc chữ và tên lên bia đá, sợ con hiểu ra sự thật mà xót xa.Nhưng mẹ nhìn con ; mẹ không đành lòng , nên mẹ muốn con lên thăm Văn trước khi trở lại xa nhà , cho Văn từ dưới sâu được nhìn con lần này là lần chót.
_ Trời ơi anh !
Thạch Hương té sụp xuống đất ;
Em đâu có dè !Tiếng kêu tắt ngang cổ họng, nước mắt trào như dòng lũ.
Văn ơi ! bây giờ Văn mới thật là vĩnh viễn cuả em !


đht


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire