Em đừng nói không bao giờ em nhé
Vì chúng mình cùng chung một màu da,
Cùng tâm tư cùng dòng máu chan hòa
Dòng giống Việt đã bao đời xây đắp
Em nhìn xem mũi Cà Mau thẳng tấp
Bao năm dài tràn ngập đất phù sa
Nơi rừng tràm, rừng mắm của ông cha
Đã gian khổ vun bồi bao thế hệ
Em ngập ngừng chưa nói rành tiếng Mẹ
Đừng bao giờ tránh né nữa nhe em,
Lỗi tại ai, không phải lưỡi cong mềm
Cũng không phải tại bóng đêm phủ kín
Cữu Long giang trong một chiều yên tỉnh
Tưới nhịp nhàng đồng lúa chín phì nhiêu
Chín đứa con cùng dòng máu thân yêu
Đem no ấm đến hoa đồng cỏ nội
Em nhìn xem dãy Trường Sơn vang dội
Nơi Tây Sơn thống lãnh chống quân Tàu
Dòng sông Danh, dòng Thạch Hãn thương đau
Nơi chia cắt, nơi nồi da xáo thịt
Nhìn Thăng Long, nơi vẫn còn ghi vết
Một mùa Xuân Kỹ Dậu rất oai hùng
Đất nước mình vẫn còn những Quang Trung
Những Nguyễn Trãi rất vang lừng tên tuổi
Anh xin em đừng bao giờ hận tủi
Đừng bao giờ lầm lũi trốn quê hương
Cố gắng lên gìn giữ chút tình thương
Em sẽ thấy đời vấn vương huyền ảo
Em sẽ nhớ những thâm tình hiếu thảo
Những hy sinh hoài bảo của ông cha
Khi tách rời em sẽ thấy xót xa
Rằng tiếng Việt sao mặn mà âu yếm
Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 19-10-2000
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire