NHƯ CÁNH VẠC BUỒN




buồn đêm tiếng vạc thâu âm

tiếng nai gọi mẹ, tiếng em gọi Người
sầu dâng len mái tóc dài
trăm năm còn vọng tiếng môi thì thầm
*
lưng chừng sợi nhớ rối ren
nghìn thu trời tím mãi thinh không đòi
lỡ duyên, kiếp trước khôn nguôi
để hồn vàng võ lên ngôi một mình
*
điếng lòng, mở tủ tâm kinh
trên tầng thi cảo, linh tinh ý lời
bộn bề nhân dáng xưa, nay
nhớ từng còn mất sau đuôi mắt tình
*
buồn đêm, cánh vạc chập chờn
trên khung ngày tháng vô ngần giọt xuôi
mãn khai từ hạt sương trời
lung linh bối rối vành môi thất hoàng

đht