LỐI MÒN XƯA
Lối mòn cỏ biếc chạy xuyên đồng
Lượn khúc quanh co vặn uốn vòng
Chan chứa tranh quê tô bướm trắng
Bập bồng bay khắp áng trời trong
Nhớ lối mòn nâu trong xóm vắng
Điểm thêm khóm trúc cạnh bờ đê
Vài căn nhà nhỏ im lìm lắm
Kỷ niệm khung trời chốn miệt quê
Ngày tháng trôi rồi đã có chi ?
Chỉ còn đôi mảnh với tình thi
Chỉ còn hình bóng trong tâm trí
Mà đó đây đời trở mấy khi
Lối cũ hôm nay nhuộm ánh đèn
Không còn in dấu vết bùn đen
Ai về ngày trước mây un khói
Kẻ đến bây giờ sắc bóng chen
Lối đó ngày xưa có mái đình
Cỏ xanh, cau, trúc đẹp hương tình
Là nơi của thuở tròn trăng mộng
Rộn rã thanh âm sáo nhạn truyền
Đặng Xuân Linh
@@@
CON VẪN SỐNG TRONG LÒNG BA
@
(Xin phép thay mặt anh Dương Quân để diễn tả nỗi lòng khi hay người con gái yêu Dương Thị An Xuyên của anh đã từ trần qua cơn bệnh nặng)
@
Tin sét đánh, ba ôm đầu bật khóc
Tại vì sao con lại bỏ ra đi ?
Bao niềm tin, ba còn lại những gì
Giờ đã hết khi tuổi già chồng chất
Thương con trẻ, sống chuỗi ngày lây lất
Không tình thương, nội, ngoại thẳng tay xua
Khi cuộc đời theo chiều gió đẩy đưa
Chỉ còn biết bạc tiền hay danh vọng
Con hội tụ điều hay trong lẽ sống
Biết kiệm cần, nhẫn nại để mưu sinh
Biết nâng niu, trân quý những ân tình
Sao Trời nỡ để mình xa cách mãi !!!
Con không chết, con vẫn còn tồn tại !
Trong lòng ba mãi mãi chẳng rời xa
Bút mực nào diễn tả những xót xa
Khi cay đắng đã nhòa trong khóe mắt
Thương mẹ cha theo nỗi đau chất ngất
Tội tình chi mà phải chịu đọa đày
Chỉ tại vì theo lối sống thẳng ngay
Không mê hoặc, không phô bày trắng trợn
Càng nghĩ lại, càng xót xa đau đớn
Mới ngày nào, niềm kiêu hãnh vô biên
Mà hôm nay chất chứa mọi ưu phiền
Vì ba chỉ là tên tù cải tạo
Ba vẫn sống chuỗi ngày sầu áo não
Vì em con, niềm sáng tạo cuối cùng
Khinh lũ người giữ kiếp sống lao lung
Đầy dốt nát nhưng tưởng mình bất diệt
Nguyễn Gia Linh
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire