jeudi 16 juin 2011

CỔ TÍCH


Đầu muà hè năm ấy
khi cơn giông vừa tàn
có con CHIM NHẠN lạc
đôi cánh bầm máu me

NHẠN nằm thiêm thiếp ngủ
trong lòng tay ông tiên
dần dần nó hoá thân
thành con CHIM RỪNG lạ

ánh mắt màu thiên thanh
sắc lông màu tím nhạt
chim bắt đầu ca hát
lời cao hoà tiếng trầm

bầy nai ngơ ngẩn đứng
rừng già im lắng nghe
trăng sao về dạ hội
thời gian không muốn về

từ đó giữa rừng hoang
vang vang lời chim lạ
cảnh sắc thêm huy hoàng
muôn loài thầm cảm tạ

ông tiên ngồi làm thơ
chim ngồi bên nhổ tóc
bớt trắng và thêm đen
dần dần tiên trẻ lại

từ đó giữa rừng hoang
một chim và một người
như một hình một bóng
nửa bước không muốn rời

ba tháng hè trôi mau
tưởng chừng như giấc mộng
tưởng chừng như vô cùng
bài thơ tình bất tận

bỗng một ngày trở trời
chim vào rừng hái trái
mãi mãi không thấy về
ông tiên chờ hoá đá

bây giờ rừng Đà Lạt
giữa sương mù mây bay
có một ông tượng đứng
tám năm chưa ai hay

hằng đêm cứ đến rằm
hoặc những đêm đầy sao
khi mọi người yên giấc
tượng bắt đầu làm thơ

lấy trời xanh làm giấy
lấy muôn sao làm vần
lấy ánh trăng làm mực
viết lên bài thơ thần

gởi về cho CHIM ÉN
gởi về cho CHIM RỪNG
gởi về người ÁO TÍM
gởi về người ÁO XANH

gởi về cho người ấy
mang tên là ĐôngHương
Đông Hương Đông Hương

(lời chim núi *thơ Ngô Xuân Hậu )

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire