Kể từ lúc em quay về với biển.
Con phố chiều u uẩn xám mờ sương.
Bóng ta đổ trượt dài theo nỗi nhớ.
Mơ hồ em qua tà áo cuối đường.
*
*
Kể từ lúc em hoá thân mây trắng.
Đời hanh khô xơ xác rách phận mình.
Con dế nhỏ khát thèm hơi sương lạnh.
Quờ quạng tìm bất lực chút non xanh
*
*
Kể từ lúc tình vàng theo mùa lá.
Cây khẳng khiu góp nhựa đợi giao mùa
Ta gầy guộc gom thu về nhóm lửa
Ve vuốt đời bằng ảnh ảo non tơ.
*
*
Và từ lúc tình thôi là cổ tích.
Máu qua tim như sấm động trở mùa.
Cơn mưa lũ ập về trong khắc nhớ.
Rét run người đứng đợi bến sông xưa.
*
*
Ôi... giá như ta là cơn hồng thủy.
Cứ cuồng điên theo em tận cuối trời.
Để nức nở gục đầu nghe em nói.
Để mặn mòi cho đến lúc tàn hơi !
Trần Tuấn
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire