Có một ngày rất buồn,
ngày anh ra di.
Bến rất vắng,
không có ai đưa tiễn.
Đêm lặng im
,
đêm sợ làm biển động.
Chiếc thuyền mong manh..
.
Đi không hẹn ngày về!
Anh đi rồi,
buồn gửi lại bến sông quê.
Đêm khắc khoải
em nằm nghe tiếng sóng.
Thắp nhớ thương
cầu mong biển lặng.
Héo úa dung nhan
mơ lành lặn thân tàu!
Anh đi rồi
còn lại niềm đau.
Chút gió nhẹ
đã thấy lòng nhức nhối.
Mọi âm thanh đi về
chừng rất vội.
Ầm ĩ, cuồng điên
như bão tố
giữa đời mình!
Anh đi rồi,
em hoá đá giữa vô minh
.
Lầm lũi đợi mong
, héo hon tủi hận.
Nhớ thương anh
chiều chiều ra biển vắng.
Nỗi cô đơn...
rụng xuống...
Biển chiều buồn!
Anh ra đi,
bỏ lại một quê hương.
Bỏ hoang phí
một đời con gái.
Anh mắc nợ em
tiếng yêu đầu chưa nói.
Ngày tháng dập dềnh
trong giấc ngủ liêu trai..
.
Rồi cứ thế
tuổi đời qua mòn mỏi.
Em bơ vơ
ôm tiếng sóng giữa tim mình.
Thèm một lần
được khóc ướt vai anh.
Chỉ một lần thôi
mà bẽ bàng... Duyên kiếp !!
Trần Tuấn
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire