vendredi 20 juillet 2012

ĐÀ LẠT , KHUNG TRỜI NHỚ

 
  

  Em yêu ơi,
 Xa em rồi, thế mà anh cứ ngỡ
 Tiếng em cười xào xạc ở trong mơ !
 Nhắc làm chi tình ngày xưa in dấu,
 Có còn chăng , vỏn vẹn mấy dòng thơ.

 Ðà Lạt ơi, chiều thu ấy mưa rơi,
 Lần hẹn đầu, tên em quen tiếng gọi,
 Ðón hương yêu, tim gõ nhịp liên hồi,
 Khung trời nhớ, anh vẫn hoài tâm tưởng                         

 Ðại Học ơi, tình mát rượi giảng đường.
 Ðêm thư viện  thầm thì, em có nhớ ?
 Nơi nhà nguyện, em cầu xin chi đó,
 Như Ba Vua  ước tìm ngôi sao lạ ?

 Chúa không thương, nên chúng mình lỡ dở
 Em và anh đã lạc mất tình thơ !
 Nay em về,  tìm nguyên hình gương vỡ,
 Ðể tiếc thầm tình một thuở ngu ngơ…?

 Xa Ðà Lạt, trót làm người phiêu giạt,
 Giữa dòng đời, hoa tím lục bình trôi.
 Vắng  em rồi , dẫu tình xưa chẳng nhạt,
 Anh thấy mình: thân phận kẻ mồ côi…

(Họa thơ DALAT, NHƯ ÁNG MÂY TRÔI…
          của Miên Du Dalat)

Mẫn Hồ

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire