Đã nói hết khi nhật quầng đứng ngọ
Chân mỏi nhừ lẩn quẩn bước tìm em
Vấp mùa hạ bóng lao đao té ngã
Hồn sật sừ mặt đất ngủ, và quên
Đất với anh bỗng hòa vào làm một
Nhan sắc rồi cũng tro bụi mà thôi
Anh thành khói mong người dành buổi khóc
Dựng mộ bia lên chỗ chẳng ai ngồi
Cỏ ngửa mặt chờ mây chùm rớt hột
Anh chờ người như cơn đói chờ sung
Yêu mê muội thì cần gì y phục
Chỉ trái tim mới biết cách điên khùng
Vậy, hương muộn cớ gì còn giữ được
Anh đã say đến lúc quỷ lầm ma
Trời tạnh ráo mà tâm hồn lướt thướt
Con mắt mình vô lý giọt trào ra …
ĐCĐ
ngoài khổ đau và hạnh phúc, tôi thêm được làm thơ
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire