Tôi vẫn chờ Em từ lâu lắm
Cứ như đồi núi đợi mây vương
Biết đời giăng hố sâu, vực thẳm
Lòng vẫn thầm mơ những hoang đường.
Tôi biết chỉ là cơn mộng ảo
Khi vẫn thầm mong dịp tương phùng
Thân tôi bèo bọt từ một dạo
Còn Em: hoa thắm giữa đời chung.
Như khói tỏa, mây tan, nước cuốn
Tình vô ngôn cứ thế bềnh bồng
Như trăng khuyết đêm nhòa sương xuống
Lòng hư vô cứ thế mênh mông.
Nhớ ánh nắng ươm hồn phương thảo
Cho bâng khuâng nhịp bước tan trường
Nhớ làn sương mỏng ôm cánh áo
Và tóc em dài. Thương rất thương!
Một gánh non sông giờ đã gãy
Thêm nhánh ly hương nhọc thân hoang
Một kiếp lữ hành xa biết mấy
Phố núi và Em. Nhớ ngập tràn!
HUY VĂN
_________
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire