cửa quá khứ, đời đóng từ thuở nọ
thản hoặc thơ cứ đến gõ xin vào
thăm ân nghĩa rêu xanh ngàn dốc mộ
bụi công danh hóa rã nợ năm nào
còn chút lãi giang hồ ta vẫn giữ
chờ tương lai về rủ cuộc lên nguồn
sẽ gặp lại gần xa bao bạn cũ
kể nhau nghe đủ thứ chuyện vui buồn
vui như kẻ lãng quên thời tàn khốc
buồn như người cô độc giữa quê hương
rồi tất cả cùng vỗ tay đồng hát
hùng ca xưa sông núi gọi lên đường
quá khứ hỡi, sao ta thèm chi lạ
phóng bút vào vách đá vẽ tranh thơ
trời ngọc bích trên cổ thành hoang dã
người lung linh hóa đá dưới chân cờ
cửa quá khứ, này thơ đừng gõ rộn
giữa hôm nay ta còn chọn sắc màu
mai vẽ tương lai lòng mình không trọn
tình gặp nhau, buồn biết mấy thơ ơi!
Cao Nguyên
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire